50 năm và một sự ‘tự do tật nguyền’
Trúc Phương/Người Việt
April
24, 2025 : 7:32 PM
https://www.nguoi-viet.com/binh-luan/50-nam-va-mot-su-tu-do-tat-nguyen/
Những ngày
Tháng Tư này khi những câu chuyện “chiến thắng” của phía “bên này” được đắc ý
tung ra thì “bên kia” người ta nhắc nhau những bi kịch không thể quên trong nhà
tù Cộng Sản lẫn những giọt nước mắt cay xót của lớp lớp thuyền nhân.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/04/A1-50-nam-tu-do-tat-nguyen-1536x1001.jpg
Công
an ngăn cản người biểu tình trong một cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại trung
tâm thành phố Hà Nội vào ngày 9 Tháng Mười Hai, 2012. (Hình: Hoang Dinh Nam/AFP
via Getty Images)
Năm
mươi năm qua, chưa có dịp 30 Tháng Tư nào mà vấn đề hòa hợp-hòa giải được chính
thức đặt ra. Bất luận nhai đi nhai lại rằng “Hòa hợp, hòa giải dân tộc là một
chủ trương, chính sách nhất quán của đảng và nhà nước ta, được nhân dân Việt
Nam, bạn bè quốc tế công nhận” – như được lặp lại lần nữa trong bài viết trên tạp
chí Quốc Phòng Toàn Dân ngày 12 Tháng Tư, chưa thời điểm 30 Tháng Tư nào mà những
kẻ “chiến thắng” mời người “thua cuộc” trở về cùng ngồi trên một bàn với nghị
trình và lộ trình xóa bỏ hận thù quá khứ để xây dựng tương lai chung.
“Đảng
quang vinh” mang lại gì?
Chế
độ Cộng Sản, từ 1975 đến nay, vẫn giương súng bắn vào “kẻ thù quá khứ,” trong
khi luôn tránh né nguồn gốc và nguyên nhân tại sao “bọn phản động và lưu vong
người Việt” cứ mãi “khơi gợi hận thù.” Những cái chết vùi thây trong trại “cải
tạo” hay cảnh người ăn thịt người trong các chuyến vượt biên liệu có thể được
xóa toẹt đi, khi mà, thậm chí một lời xin lỗi còn chưa được đưa ra?
Năm
mươi năm dẫn dắt đất nước, “chế độ mới” đã thay thế “chế độ cũ” bằng gì? Một nền
chính trị “bát nháo, đảo chính triền miên” với hệ thống chính quyền “tham nhũng
tận cùng,” như cách mà hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị VNCH được hệ thống tuyên truyền
Cộng Sản miêu tả, đã được thay bằng một chính thể tham nhũng tệ hại gấp bao
nhiêu lần! Chế độ mới không chỉ có một “gia đình trị” mà nhan nhản “gia đình trị.”
Nền chính trị “chế độ mới” chưa từng xảy ra đảo chính nhưng các cuộc thanh trừng
chặt chém phe nhóm bây giờ đã trở thành “trò chơi vương quyền” ngày càng khốc
liệt lôi kéo sự theo dõi hồi hộp trong hứng thú của “một bộ phận không ít người
dân.”
Đằng
sau bức màn nhung của cuộc chiến cung đình, người dân mặc tình đồn đoán ai lên,
ai xuống; thậm chí ai giết ai và kẻ nào chết vì bị đầu độc gì. Một nền chính trị
như thế có thể được gọi là “ổn định?”
“Cái
gọi là ‘tự do báo chí của VNCH’ như một số kẻ vẫn rêu rao thực chất chỉ là lừa
bịp, giả dối,” báo Nhân Dân viết. Tuy
nhiên, hệ thống “báo chí cách mạng” của chế độ Cộng Sản có sự kiện nào tương tự
“Ngày Ký giả đi ăn mày” như miền Nam trước 1975 để phản đối kiểm duyệt báo chí?
Chế độ mới không “lê máy chém đi khắp miền Nam” nhưng họ kéo máy ủi đi khắp tỉnh
thành cả nước trong các vụ cưỡng chiếm đất đai. Chế độ mới đã thay nền giáo dục
VNCH từng được đánh giá cao nhất nhì Đông Nam Á thành một môi trường giáo dục bệ
rạc cùng tình trạng suy thoái đạo đức tuột xuống tận cùng…
30
Tháng Tư bây giờ không chỉ là sự nhắc lại quá khứ. Nó còn là dịp nhìn lại quê
hương hiện tại với sự tự vấn rằng “Việt Nam quê hương tôi” sẽ tiếp tục tan
hoang đến mức nào, để người dân lại nổi điên trước sự hỗn loạn giáo dục, để những
tiếng than van vận nước nổi trôi trước sự thao túng của “người anh em” Trung Quốc
lại cất lên không ngưng, để cơn tức giận lại nổ bùng trước sự chứng kiến các vụ
lũ lượt tháo chạy ra nước ngoài của “cán bộ Cộng Sản” nhằm tránh “thụ hưởng” những
“thành tựu” mà “đảng quang vinh” của họ mang lại.
“Tự
do” muôn năm!
Việt
Nam bây giờ tiếp tục trở thành thiên đường của tự do. Đây là nơi mà một người
có thể tự do đâm chết bạn gái trước sự chứng kiến của cảnh sát. Đây là nơi học
sinh không chỉ được tự do đánh nhau mà có thể đánh thầy. Đây là nơi người ta có
thể tự do cưỡng hiếp trẻ em mà không bị vào tù…
Khi
đi chợ, bạn tùy ý mua bất cứ gì bạn thích và người bán thì tự do bơm bất kỳ gì
vào thực phẩm mà không bao giờ sợ bị “quản lý thị trường” phạt. Khi vào bệnh viện,
bạn được tự do nằm ở bất cứ nơi nào có thể, từ gầm giường đến hành lang. Con của
bạn cũng được tự do biến thành “vật thí nghiệm” cho các loại vaccine gây chết
người mà chẳng ai chịu trách nhiệm.
Trong
thế giới tự do này, ý thức trách nhiệm được thả bay bổng tự do hoàn toàn. Ở Việt
Nam, trẻ đến tuổi đến trường vẫn có thể được tự do nghỉ học đi bán vé số. Khi
đi học, con của bạn được tự do chửi thề, tự do đánh nhau; thầy cô cũng được quyền
tự do tra tấn hành hung con bạn. Nếu không thích những điều đó, bạn có toàn quyền
tự do chuyển sang trường khác, miễn bạn có đủ tiền để “chạy.” Không chỉ chạy
trường, bạn cũng có thể chạy điểm mà không bao giờ lo danh tánh bạn hoặc con bạn
bị tiết lộ. Chạy chức còn tự do làm được thì chạy trường hoặc chạy điểm chẳng
phải là chuyện lớn.
Ở
Việt Nam, bạn có thể ăn thoải mái thú rừng và tự do chặt phá rừng. Các công ty
cũng tự do gây ô nhiễm nguồn nước hoặc môi trường nói chung mà chẳng hề bị sờ
gáy. Việt Nam tự do mở cửa đón rước những “nhà thầu bẩn” và tự do nhập rác thải
của thế giới. Ở các thành phố lớn, bạn được tự do hít bụi những ngày nắng và tự
do “bơi” trên đường phố ngập lụt vào những ngày mưa. Cũng ở vài thành phố lớn,
bạn được tự do xả rác nhưng muốn gom rác thì phải xin phép chính quyền.
Bạn
có thể ngủ nghỉ bất cứ nơi nào trên đất nước này nhưng chính quyền cũng có quyền
tự do tước mất mảnh đất cắm dùi của bạn. Bạn có thể đi lại bất cứ nơi nào bạn
muốn trên đất nước này nhưng chính quyền cũng có quyền tự do tịch thu thông
hành của bạn, trong khi viên chức cấp cao tham nhũng được tự do trốn đi nước
ngoài.
Khi
con bạn bị đánh, bạn có thể khuyên nó nên hành xử tử tế bằng cách “trình báo”
ban giám hiệu nhưng khi chính bạn bị công an đánh thì bạn biết bạn sẽ đối mặt với
thái độ “tự do im lặng” của nhà cầm quyền. Ở đất nước này, bạn cũng có quyền tự
do hối lộ, tự do lo lót, tự do chạy án, tự do đấm mõm những kẻ hùng hồn luôn to
mồm nói về “sống và làm việc theo Hiến Pháp và pháp luật.” Ở Việt Nam, một tên
đảng viên can tội sàm sỡ trẻ con vẫn được bao che bằng những ngôn từ như thể đó
là “quyền tự do riêng tư.”
Ở
Việt Nam, bạn có thể bị lên án vì “nói nhiều,” bởi “nói thế để làm gì” nhưng
sau đó người ta lại than thở “xã hội ngày càng vô cảm.” Ở Việt Nam, người ta
không thích bạn “chửi” chính quyền nhưng người ta quên rằng chính quyền là nguồn
gốc của nhiều thứ bất công. Dù thế nào, Việt Nam vẫn là thiên đường tự do. Ở Việt
Nam, người dân được tự do chỉ trích quan chức nhưng công an cũng tự do bắt tù bất
kỳ ai.
Chính
quyền cũng được quyền tự do nói bất kỳ gì mà họ thích dù đôi khi họ không hiểu
họ nói gì, trong khi người dân luôn hiểu điều gì khiến mình trở nên giận dữ. Việt
Nam cũng là quốc gia hiếm hoi mà người bị bắt tự do chết trong đồn cảnh sát. Ở
Việt Nam, người ta có thể tự do tư túi hàng triệu đô la vẫn không hề hấn gì
trong khi bạn có thể gặp rắc rối với chính quyền vì bị gán tội nhận “300,000 đồng”
để “đi biểu tình.” Trên đất nước này, giang hồ được tự do thay mặt chính quyền
làm “công tác xã hội.” Chính quyền đôi khi cũng tự do đóng vai “đầu gấu” trong
các vụ cưỡng chế đất đai, trong các vụ trấn áp người biểu tình…
Ở
Việt Nam, truyền thông luôn được tự do. Báo chí và truyền hình được quyền tự do
phát tán văn hóa khiêu dâm. Ở Việt Nam, bạn có thể tự do làm bất kỳ công việc
gì, miễn đừng làm nhà dân chủ, nhà đấu tranh hoặc thậm chí nhà bảo vệ môi trường.
Bạn được tự do tranh cử Quốc Hội nhưng hãy tỉnh táo nhận ra thực tế rằng đó là
một quyền tự do chỉ tồn tại trên lý thuyết. Ở đất nước này, bạn được tự do “mở”
chùa chiền nhưng bạn hãy cân nhắc “biên độ tự do” nếu có ý định lập một diễn
đàn xã hội dân sự chỉ để phụng sự nhu cầu khai trí. Nói về “biên độ tự do,” những
kẻ thuộc hệ thống đảng được hưởng nhiều tự do hơn hết. Họ được tự do tàn phá
trong khi người dân được tự do hứng chịu.
Việt
Nam và “hạn mức” tự do của nó đã phát triển đến mức cao nhất? Chưa. Còn nhiều
“loại” tự do chưa xuất hiện. Sẽ có những “thứ” tự do gây bất ngờ hơn. Có nhiều
khái niệm tự do méo mó khác đang trong quá trình định hình. Sự hỗn loạn chưa kết
thúc. Đạo đức, cùng nhiều giá trị khác, tiếp tục rơi tự do. Chẳng có “lực ma
sát” nào để giảm đà rơi tự do này, khi mà các giá trị căn bản trong giáo dục
con người đã bị mài đến mức mòn nhẵn. Đất nước đang “hưởng” nhiều tự do. Nhưng
là một sự tự do tật nguyền. [qd]
No comments:
Post a Comment