50
Năm (1975 – 2025) Ngày 30 Tháng 4
Thấm
thoát biến cố ngày 30 tháng 4 đã tròn nửa thế kỷ. Dù gọi bằng nhiều tên khác
nhau tùy theo vị trí của từng người liên hệ, nhưng chắc chắn một điều: đây
không phải là ngày vui.
Người
Cộng sản gọi đây là ngày giải phóng. Người Việt Nam gọi đây là ngày Quốc hận. Mặc
dù đã có rất nhiều tài liệu, sách báo viết về biến cố 30 tháng 4 dưới nhiều góc
nhìn; nhưng một biến cố đã khiến cho hàng triệu người phải rời bỏ đất nước thân
yêu của mình ra đi tìm tự do, không chỉ ngay sau khi cuộc chiến chấm dứt mà còn
kéo dài cả đến ngày hôm nay, không thể nào gọi đó là ngày giải phóng.
Biến
cố 30 tháng 4 không phải là biến cố có “triệu người vui và triệu người buồn”
như ông Võ Văn Kiệt nói ở cuối đời, mà đúng ra chỉ có một thiểu số vui mừng,
trong khi đại khối dân tộc thất vọng và nhục nhã vì thảm kịch này.
Không
chỉ có những người dân miền Nam gọi biến cố 30 tháng 4 là ngày quốc hận khi Sài
Gòn sụp đổ, mà những năm sau đó ở miền Bắc và kéo dài cho đến ngày hôm nay những
người đã từng đi theo đảng Cộng sản “giải phóng” miền Nam đã lần lượt nhìn ra
đó không phải là “cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước” mà là “đánh cho Liên Xô,
Trung Cộng” để nhuộm đỏ Đông Dương. Đây là cuộc chiến không có chính nghĩa như
họ từng bị nhồi sọ.
Nhân
danh điều phi nghĩa để áp đặt sự lãnh đạo một cách ngạo mạn và độc tài trên cả
nước trong 5 thập niên qua, đã cho chúng ta thấy ngay hệ quả: Đất nước luôn
luôn bất ổn vì đại đa số người dân bất phục tùng và tìm mọi cách chống lại.
Một
đảng cầm quyền mà liên tục phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác trong nhiều
năm dài nhưng lại tiếp tục nắm giữ quyền lực trong tay, đã dẫn đến hai hậu quả:
Một
là lãnh đạo và cán bộ liên hệ tạo thành những băng nhóm mafia trong các cơ chế
và dùng quyền lực chi phối các sinh hoạt xã hội theo nhu cầu riêng của họ chứ
không phải nhu cầu của người dân hay của quốc gia.
Hai
là tài nguyên quốc gia lần lượt chạy vào túi riêng của một thiểu số có quyền,
có chức, được bảo bọc hay che chắn bởi bộ máy an ninh. Chúng không chỉ cấu kết
nuôi dưỡng guồng máy tham ô mà còn ngăn chận tiến trình phát triển lành mạnh và
dân chủ hóa Việt Nam.
Vì
thế, những kẻ có quyền và có tiền trong tay tại Việt Nam không bao giờ dám thay
đổi thật sự vì họ không chỉ sợ mất những quyền lợi đang thụ hưởng mà còn lo sợ
sự thay đổi có thể dẫn đến những nguy hiểm cho chính họ khi xảy ra ngoài tầm kiểm
soát.
Đó
là lý do tại sao lãnh đạo Hà Nội nói đến đổi mới, cải cách và ngay cả nói đến
“hòa hợp” dân tộc cũng phải luôn luôn đi theo “định hướng xã hội chủ nghĩa” vì
đó là lằn mức sau cùng mà họ có thể lùi trong an toàn.
Muốn
phát triển và vươn lên cùng với thế giới bên ngoài, mỗi đất nước phải có một nền
tảng chung để tạo sự đồng thuận trong lòng dân tộc. Nền tảng chung của Việt Nam
không thể nào là “định hướng xã hội chủ nghĩa” vì đó chỉ là định hướng của một
đảng, một nhóm người; không thể áp đặt lên toàn thể xã hội.
Ngay
cả vấn đề “hòa hợp dân tộc” mà ông Tô Lâm đề cập trong bài viết mới đây cũng là
nhân danh “đảng và nhà nước”, từ tầng cao nhìn xuống ban phát một ân huệ cho những
ai muốn đến với họ để xây dựng “xã hội chủ nghĩa” như hơn 50 năm về trước họ đã
từng dụ dỗ đi “giải phóng miền Nam” nghèo đói.
Nếu
ông Tô Lâm và đảng Cộng sản muốn chứng tỏ thiện chí thì hãy trả tự do cho tất cả
những Tù Nhân Lương Tâm đang bị giam giữ vì đã lên tiếng cho các quyền tự do của
con người.
Khát
vọng mà dân tộc Việt Nam theo đuổi, không chỉ mới có trong 50 năm qua mà đã khởi
đi từ năm 1858 khi người Pháp bắn phát súng đầu tiên vào cửa biển Đà Nẵng mở đầu
cho chính sách thực dân tại Việt Nam. Đó là một Việt Nam Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ
và Phú Cường thật sự bằng chính sự chọn lựa của người dân.
Không
nhìn thấy khát vọng này của dân tộc mà cố tình áp đặt lên người dân những chủ
thuyết ngoại lai và dùng bạo lực trấn áp những ai không đồng ý kiến thì chỉ là
những kẻ cản đường tiến tới tương lai của dân tộc mà thôi.
Mỗi
người có những cảm nhận khác nhau khi đối diện ngày 30 tháng 4. Nhưng có một cảm
nhận chung là không một ai hài lòng về hiện tình đất nước ngày nay kể từ 30
tháng 4 năm 1975.
Tại
sao những người Việt tỵ nạn chỉ mất 20 năm từ hai bàn tay trắng đã dựng nên cơ
nghiệp rất thành công ở xứ người, trong khi đất nước Việt Nam vẫn lẹt đẹt đi
sau nhân loại với đa số người dân vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc sống nghèo khó.
Nhà
cầm quyền Hà Nội thường hay đổ lỗi cho hậu quả tàn phá của những năm tháng chiến
tranh, rồi lại đổ lỗi cho sự chống phá của các thế lực thù địch. Nhưng họ đã
không nhìn ra chính họ mới là nguyên nhân tạo ra tình trạng trì trệ của đất nước
hiện nay.
Nếu
chúng ta cùng tưởng niệm biến cố 30 tháng 4 trên ý thức như vậy, mỗi người sẽ
phải là một "cánh bướm tự do" để góp phần tạo những chuyển đổi thật sự
tại Việt Nam trong những năm trước mặt.
HÌNH
: https://www.facebook.com/photo?fbid=122121838640801533&set=a.122097468728801533
No comments:
Post a Comment