08/02/2020
Chế độ này như căn nhà xiêu vênh trên dốc
Chỉ cần một luồng gió lốc
Bạn bè ơi, có sẵn gió trong lòng?
*
Khi có dịp gặp nhau, ở bất cứ nơi đâu, những
người Việt tị nạn Cộng Sản vẫn thường hay sa đà vào những câu
chuyện có liên quan đến vấn đề thời sự hay chính trị ở quê nhà. Bữa
rồi, trong tiệc cưới, có ông mượn một thành ngữ thường nghe ở Hoa Kỳ
(“The only good Indian
is a dead Indian”) để lên tiếng giễu cợt: “Thằng cộng sản chỉ tốt
khi nó không còn thở nữa.” Câu nói được nhiều người ngồi chung bàn
người bật cười tán thưởng.
Sự thực (e) không giản dị thế đâu. Khối thằng
đã chết từ lâu nhưng di hại vẫn kéo dài mãi mãi:
Bác Hồ đang sống bỗng chuyển qua từ trần vào
năm 1969 nhưng hơn một phần tư thế kỷ qua ổng vẫn gây ra hao tốn đều
đều, và mỗi lúc một thêm hao. FB Vũ
Huy Hoàng cho biết “ngân sách cho BQL Lăng đã tăng từ 157,300
tỷ đồng năm 2010 lên tới 318,730 tỷ đồng cho năm 2016.” Thảo nào mà số nợ
công hằng năm cũng tăng theo vùn vụt.
Cái kiểu lìa đời của bác Trần Đại Quang
cũng phiền nhiễu lắm. Ổng chiếm một “khu
lăng mộ vài chục ngàn mét vuông” lận. Khoảnh đất bao la này mà mang
bán cho anh Vượng Vin để xây chung cư thì số nợ công chắc cũng giảm
kha khá, chứ không phải ít. Bác Phạm Văn Đồng tuy đã rời xa nhân thế
khá lâu nhưng vẫn để lại một dấu ấn khó phai: Công
Hàm (158). Bác Nguyễn Văn Linh và bác Đỗ Mười, tất nhiên, cũng
không kém cạnh: Mật
Ước Thành Đô…
Gần đây, có lẽ, chỉ có một đảng viên cộng
sản duy nhất khi sống (cũng như lúc thác) vẫn được coi là một người
tốt là ông Lê Đình Kình. Nhân vật này bị giết hại một cách
tàn bạo, vào rạng sáng ngày 9 tháng 1 năm 2020, và ngay hôm sau kẻ
thủ ác được Đảng và Nhà Nước truy tặng huân chương chiến công hạng
nhất. Tuy thế, cái chết thương tâm của ông (tựa như một giọt
nước tràn ly) đã gây ra một hiệu ứng tích cực về mặt nhận thức nơi
rất nhiều người:
·
Mạc
Văn Trang: Sự kiện đảng viên Đảng CSVN LÊ ĐÌNH KÌNH 58 tuổi đảng, 84 tuổi đời,
một lý lịch đảng viên đầy chiến tích, mà không một UV Trung ương hay UV Bộ
Chính trị nào hiện nay dám so sánh với Cụ, đã bị chính các đồng chí của mình
sát hại, vẫn gây chấn động nhân tâm. Nhân đây, nhìn lại TÌNH ĐỒNG CHÍ của các đảng
viên Đảng cộng sản thì mới rõ. ĐỒNG CHÍ = “ĐỒNG CHÓ”!
·
Nhà báo Lê Phú Khải : “Máu ở Đồng
Tâm như một thứ thuốc hiện hình làm rõ những điều mà trước đây người ta không
thể nghĩ tới! Nó là một bước ngoặt vô hình của lịch sử.
·
Nhà văn Nguyên Ngọc: “Tôi
thiết tha kêu gọi mọi bậc trí giả trong nước và trên thế giới cùng mọi người có
lương tri lên án tội ác man dại này và ngăn chặn nó có thể tái diễn bất cứ ở
đâu.”
Lời kêu gọi “thiết tha” thượng dẫn được đáp
ứng tức thì:
·
BBT trang Bauxite Việt Nam lên
tiếng: “Nhiệt liệt hưởng ứng lời tuyên bố nóng hổi của nhà văn Nguyên Ngọc và
qua trang mạng chúng tôi cũng như nhiều phương tiện thông tin đại chúng khác, rất
mong tiếng nói tố cáo trung thực của nhà văn sớm lan tỏa rộng rãi khắp trong nước
và trên toàn thế giới.”
·
Thành viên của Câu
Lạc Bộ Lê Hiếu Đằng gửi thư đến Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc (LHQ) kêu gọi
sự can thiệp trong vụ việc Đồng Tâm: “Mong Ngài Tổng Thư ký LHQ có tiếng nói kịp
thời để ngăn chặn giải pháp tàn bạo của một nhà nước vừa được đảm nhận vai trò
Uỷ viên Không Thường trực của Hội đồng Bảo an LHQ nhiệm kỳ 2020-202.”
Sau bức thư lịch sử này, có thể, cụm từ
“đối lập trung thành” sẽ biến mất luôn khỏi ngôn ngữ VN. Cũng từ nay
– hy vọng – sẽ không còn lời kêu cầu, bản kiến nghị, hay đơn thư
(tâm huyết) nào gửi đến Bộ Chính Trị, Văn Phòng Thủ Tướng hay Quốc
Hội như trước nữa. Ông Hà
Sĩ Phu bình luận: “Việc thảm sát đảng viên lão thành rất yêu đảng
như cụ Kình là lời tuyên ngôn khai tử hình thức đấu tranh trong nội bộ đảng,
cũng chấm dứt hy vọng dùng đường lối cải lương để cải biến tình hình.”
Nguyễn
Quang Lập khái quát vấn đề một cách vô cùng dung dị:
“Nguyễn Trọng Tín đánh xe tới nhà tui, nói, tui nói với ông một câu rồi tui dzề:
Dzụ Đồng Tâm cho biết điều quan trọng này: Thực sự chính quyền này không phải của
dân. Dzậy thôi!”
Sao “thôi ngang” như vậy được, cha nội? Chơi vậy
đâu có “fair”! Nẫy giờ toàn trích dẫn ý kiến của một phe thôi – phe
của những đảng viên ly khai và của đám dân đen sôi sục vì bất mãn.
Còn phía Đảng và Nhà Nước nữa chớ. Để cho nó khách quan xin nghe thêm
tiếng nói của chính ông TBT và ông TT hiện hành:
·
Nguyễn
Phú Trọng: “Không có một lực lượng nào khác ngoài ĐCSVN có đủ
bản lĩnh, uy tín và khả năng lãnh đạo đất nước vượt qua mọi khó
khăn.”
·
Nguyễn
Xuân Phúc: “Điều tôi muốn nhấn mạnh là niềm tin của nhân dân vào
sự lãnh đạo của Đảng… chưa bao giờ lớn và sâu sắc như lúc này.”
Nguyễn Phú Trọng & Nguyễn Xuân Phúc
Sự thực ra sao? Thực trạng và thực lực của
Đảng CSVN hiện nay thế nào?
Hãy nghe đôi lời từ vài nhân chứng khả tín
và thế giá:
- Cựu Đại
Tá Nguyễn
Đăng Quang: “Tôi ‘thoái Đảng’ vào thời điểm hiện tượng trên còn hãn hữu,
nhưng đến nay nó đã trở nên phổ biến. Các đảng viên ĐCSVN, khi nhận quyết định
nghỉ hưu, thường họ không chuyển giấy sinh hoạt cho các đảng bộ địa phương, mà
lặng lẽ cất kỹ dưới đáy tủ như kỷ niệm của ‘một thời đáng quên!’. Họ lặng lẽ,
âm thầm thực hiện hành động đó, không ồn ào và công khai với bất cứ ai, trừ khi
là bạn rất thân của nhau. Đến nay, đã bao nhiêu đảng viên cộng sản chọn cách
này để ‘tạm biệt’ Đảng, không một ai có thể biết chính xác, bởi Đảng giấu rất kỹ.
Nhưng theo nhiều người dự đoán, con số này ước khoảng 45%! Số còn lại, mang tiếng
là ‘vẫn yêu Đảng’, nhưng thực tế đa số họ đã ‘chán Đảng’, họ miễn cưỡng phải tiếp
tục ở lại sinh hoạt vì nhiều lý do khác nhau, trong đó phải kể đến lý do hàng đầu
là sợ liên lụy đến con cháu, tiếp đến là sợ ảnh hưởng đến ‘sổ hưu’, tức kế sinh
nhai hàng ngày của họ.”
- Nhà
văn Tạ
Duy Anh, một người ngoài Đảng, viết trong tác phẩm (“Dưới Bàn
Tay Vô Hình’) chưa xuất bản như sau: “…Lần ấy P. Thắng, nhân viên chính trị
của tiểu đoàn, nhận lệnh đi công tác một tháng. Theo thông lệ, cậu ta bàn giao
lại việc cho tôi, nhân viên quân lực. Tuy không phải đảng viên nhưng tôi thông
thuộc hết mọi thủ tục để hoàn thiện bộ hồ sơ cho một đảng viên mới, chính là nhờ
một tháng làm thay ấy.
Vốn là người chu đáo, trước khi đi, Thắng bỏ ra một
buổi chiều dặn kỹ tôi phải làm gì. Bấy giờ tôi mới biết: Trọn vẹn một bộ hồ sơ
để kết nạp ai đó vào đảng, từ đơn xin gia nhập đảng, lời của hai đảng viên giới
thiệu, đến tất cả những trích biên bản cuộc họp, (họp quần chúng, họp chi đoàn,
liên chi đoàn, chi bộ, chi ủy…) đều do nhân viên chính trị làm.
Tức là bịa ra hoàn toàn. Càng bịa giỏi càng được coi
là có năng lực… Suốt cái tháng cuối năm ấy, tôi “chế” được cả thảy hơn chục bộ
hồ sơ “đẹp như mơ”, có bút tích, chữ ký của tôi với cái tên Tạ Duy Anh chưa bao
giờ được công nhận về mặt hành chính. Nhiều năm sau thỉnh thoảng tôi vẫn thấy
khoái trá với ý nghĩ: “Mình chỉ làm thay có một tháng, trong phạm vi một tiểu
đoàn, mà đã góp cho đội ngũ trùng trùng điệp điệp hơn chục thành viên, vẻ vang
là cái chắc.”
Cái “đội ngũ trùng trùng điệp” mấy triệu đảng
viên CSVN, xem ra, chỉ là những con số không hồn. Nền không chắc
mà tường cao thì sự sụp đổ nằm sẵn nơi đó rồi. Ấy thế mà
hôm 3 tháng 2 vừa qua, họ vừa “Kỷ
Niệm Trọng Thể 90 Năm Ngày Thành Lập Đảng Cộng Sản Việt Nam.” Rõ ràng là
nguyên một dân tộc bị đè đầu cưỡi cổ gần một thế kỷ qua mà không
nhóc nhách gì được cả.
Sao thế nhỉ?
Và liệu nghịch lý này sẽ còn kéo dài thêm
bao nhiêu năm nữa?
No comments:
Post a Comment