Trung Nguyễn
02/02/2020
Xin chúc mừng đảng Cộng sản Việt Nam đã thọ được tới
90 tuổi, 3/2/1930-3/2/2020! Khi so sánh với các triều đại phong kiến hàng trăm
năm, có lẽ các nhà cai trị cộng sản sẽ hy vọng triều đại cộng sản cũng cai trị
Việt Nam dài như vậy, đủ để con cháu, dòng họ mình tích lũy tài sản nhiều hơn nữa
rồi đi định cư ở những quốc gia có thể chế chính trị dân chủ, đảm bảo quyền tự
do cá nhân cho người dân.
Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, các vị vua chúa cộng
sản thật sự sẽ rất khó khăn trong việc sánh ngang với các triều đại phong kiến
rực rỡ trong lịch sử vì những lý do sau đây.
Đảng cộng sản không còn độc quyền thông tin
Hiện nay, đảng cộng sản vẫn đang duy trì một hệ thống
báo chí chỉ chuyên “bưng bô” cho chế độ. Dù Hiến pháp khẳng định quyền tự do
báo chí, tự do thông tin của công dân nhưng đảng cầm quyền tự cho mình có quyền
“quy hoạch báo chí”, tự cho phép mình có quyền đóng cửa
bất kỳ tờ báo nào. Điển hình là hai tờ báo mới nhất đã bị đảng cộng sản đóng cửa
là Thời báo Kinh tế Việt
Nam và báo Nhân đạo
và Đời sống.
Dù vậy, đảng Cộng sản Việt Nam với tiềm lực công nghệ
và tài chính yếu hơn hẳn Cộng sản Trung Quốc nên đã không đủ sức dựng tường lửa
chặn các mạng xã hội nước ngoài như Facebook và cũng không đủ sức tạo ra các mạng
xã hội thu hút người dùng Việt Nam. Từ đó, người dân Việt Nam có cơ hội rộng
hơn để bày tỏ quan điểm, chính kiến trên mạng.
Đảng cộng sản VN đã phải ứng phó với dư luận trên mạng
rất bị động. Lực lượng 47 và dư luận viên do đảng lập ra được huy động để đối
phó với các ý kiến phản đối nhà cầm quyền. Công an thì liên tục bắt người, với
mong muốn rằng các vụ bắt bớ sẽ khiến người dân Việt Nam sợ hãi, nhưng thực tế
là người dân càng lúc càng lên tiếng mạnh mẽ hơn trên mạng xã hội. Đến nỗi bây
giờ chủ đề chính khi nói chuyện của các quan chức cộng sản là làm sao phản bác
thông tin “sai trái” từ các “thế lực thù địch” trên mạng xã hội. Bất kỳ sự phẫn
nộ nào trong dân về các hành vi sai trái của các quan chức cộng sản, báo chí
nhà nước đều đổ thừa cho các “thế lực thù địch kích động” người dân.
Sở dĩ đảng cộng sản phải đối phó với dư luận bị động
như vậy là vì lý luận chính trị của đảng đã thất bại hoàn toàn từ lý thuyết đến
thực tiễn. Đó cũng là lý do tại sao giới cai trị cộng sản liên tục hô hào phòng
chống “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong chính hàng ngũ đảng viên. Đảng viên cộng sản còn không tin
vào chủ nghĩa Mác – Lênin thì nói gì tới dân.
Cũng chính vì lý luận chính trị đã thất bại nên đảng
Cộng sản VN phải nghĩ ra những chuyện như “đạo đức Hồ Chí Minh”, “đạo đức cách
mạng” để tuyên truyền, ngụ ý rằng những người cộng sản là những người có tư
cách đạo đức tuyệt vời, “cần, kiệm, liêm, chính” như các quan thanh liêm thời
phong kiến, xứng đáng cầm quyền… nhằm mục đích lừa dân. Nhưng bản thân những
quan chức cộng sản hô hào đạo đức nhất như cựu Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son, Trương
Minh Tuấn,… lại vào tù sớm, nên cái “đạo đức” của người cộng sản chỉ khiến cho
dân cười khẩy.
Đảng cộng sản không thể độc quyền về mô hình chính trị
Thời phong kiến, người dân chưa hề có các khái niệm
về dân chủ, pháp quyền, tam quyền phân lập,… khi một triều đại đã quá thối nát
thì người dân chỉ biết lật đổ nó rồi lại lập nên một triều đại mới. Còn bây giờ,
người dân Việt Nam và cả các đảng viên cộng sản đã có nhiều mô hình nhà nước để
tham khảo, ví dụ tiêu biểu là các mô hình của Hoa Kỳ, Anh và Pháp. Nghĩa là người
dân Việt Nam đã có lựa chọn thay thế rất rõ ràng cho chế độ độc đảng toàn trị của
đảng cộng sản, đó là dân chủ pháp quyền.
Thực chất, chế độ độc đảng toàn trị là thoát thai của
chế độ phong kiến khi tập đoàn cầm quyền nắm quyền lực chính trị, chỉ truyền
ngôi vị lại cho con cháu, khống chế tư tưởng người dân qua Nho giáo, thời cộng
sản là chủ nghĩa Mác – Lênin. Do nó gần gũi như vậy nên mô hình chính trị độc đảng
mới bén rễ được ở các nước châu Á bị ảnh hưởng bởi Nho giáo như Trung Quốc, Triều
Tiên, Việt Nam, Lào.
Giới lý luận cộng sản cố gắng bài xích nền dân chủ,
mà họ gọi là “dân chủ phương Tây”, không thể che giấu được sự thật là rất nhiều
nước châu Á phương Đông lựa chọn dân chủ và phát triển như Nhật Bản, Hàn Quốc,
Đài Loan, ngay trong các nước Asean cũng có Indonesia, Malaysia,… Bản thân con
cái các quan chức cộng sản cũng đi du học ở các nước phương Tây và họ cũng chỉ
muốn đi định cư ở các nước phương Tây.
Một người bạn của tôi chuyên làm dịch vụ tư vấn đầu
tư – định cư, cho tôi biết, đa số các khách hàng của bạn ấy là các quan chức cộng
sản. Tức là bản thân điều mà đảng Cộng sản VN gọi là “dân chủ phương Tây”
lại là thứ hấp dẫn họ nhất, vậy thì làm sao mô hình “dân chủ phương Tây” đó
không chiến thắng mô hình độc đảng toàn trị cho được? Vấn đề chỉ là thời gian mô hình độc đảng lâu hay sẽ
sụp đổ nhanh hay chậm mà thôi.
Lãnh đạo cộng sản vô đức bất tài thì làm sao duy trì chế
độ?
Giới cai trị cộng sản và giới trí thức nịnh bợ chế độ
thường viện dẫn những trường hợp như Trung Quốc nhờ chế độ cộng sản độc đảng
toàn trị mới có thể vươn lên thành cường quốc số 2 thế giới, nhiều mặt đã cạnh
tranh ngang ngửa hoặc thậm chí vượt mặt Mỹ và châu Âu.
Họ viện dẫn, chế độ chuyên chế rất hiệu quả trong việc
tập trung nguồn lực, ví dụ như cần lấy đất để phục vụ cho việc xây nhà máy là họ
có thể xua quân tàn sát dân trong vòng một nốt nhạc như ở Đồng Tâm. Họ không cần
phải trải qua các bước thương lượng, thỏa thuận, đền bù mất rất nhiều thời gian
như ở các quốc gia dân chủ khác. Kết quả là Trung Quốc đã phát triển vượt
bậc nhờ các lãnh đạo cộng sản “sáng suốt”, biết “huy động nguồn lực quốc gia
đúng chỗ”.
Tuy nhiên, cộng sản Việt Nam và giới trí thức nịnh bợ
chế độ quên một điều là thời phong kiến cũng có những vị vua anh minh giúp đất
nước phát triển chứ không phải không có. Ở đây, tôi phải công nhận rằng Trung
Quốc có những lãnh đạo giỏi dù ĐCS Trung Quốc rất tàn ác với dân. Cộng sản
Trung Quốc có thể tạo ra những tập đoàn công nghệ hàng đầu vươn lên cạnh tranh
trực tiếp với Hoa Kỳ như công ty Huawei, Alibaba, Tencent… Họ cũng có thể chế tạo
các vũ khí tiên tiến nhất, đưa người vào không gian,…
Ngược lại, Cộng
sản Việt Nam chỉ sánh ngang với Cộng sản Trung Quốc về mặt tàn ác chứ về mặt
năng lực quản trị quốc gia thì thua kém quá xa. Ai có thể
kể ra bất kỳ một thành tựu công nghệ của Việt Nam? Công ty nhà nước nào của Cộng
sản Việt Nam có thể sánh ngang với các công ty khác trên thế giới? Nên nhớ cộng
sản Triều Tiên trong hoàn cảnh bị cấm vận vẫn có thể chế tạo được vũ khí hạt
nhân, tên lửa hành trình,…
Như thế, việc viện dẫn ra các chế độ độc tài ở các
nước khác có thể đưa đất nước họ phát triển chỉ là một hình thức ngụy biện. Thực
tế, chế độ độc đảng độc tài ở Việt Nam đã cho thấy chế độ này không thể đưa Việt
Nam phát triển bền vững. Giới cai trị cộng sản đã phải lờ đi về lời hứa đến năm
2020 Việt Nam sẽ hoàn thành “công nghiệp hóa, hiện đại hóa”, cho thấy rõ điều
đó.
Chế độ an ninh trị có bền vững?
Chính vì chế
độ không có bất kì thành tích gì về lý luận chính trị, khoa học công nghệ, công
nghiệp hóa, đạo đức,… nên giới cai trị đã và đang cai trị dựa trên bạo lực,
nghĩa là công an trị, hay chính xác hơn nữa là an ninh trị. Bây giờ thì chế độ chỉ còn dựa vào bắt bớ, dọa dẫm những người dám lên
tiếng, hay thậm chí tổ chức tàn sát dân như ở Đồng Tâm, mong dân Việt Nam sợ
hãi mà chấp nhận sự cai trị của cộng sản.
Tạm thời thì chế độ vẫn ổn, nhưng một khi nguồn lực
tài chính của đảng cộng sản cạn kiệt thì chắc chắn chẳng có công an hay bộ đội
nào trung thành với chế độ không trả tiền lương cho mình. Và khi cộng sản anh
là Trung Cộng lao đao, ví dụ như thương chiến với Mỹ và virus corona Vũ Hán,
không còn khả năng trợ giúp cộng sản Việt Nam thì khi đó chế độ cộng sản Việt
Nam sẽ sụp đổ rất nhanh chóng.
Cộng sản Việt Nam đã bộc lộ rõ họ chỉ
là chư hầu của cộng sản Trung Quốc, phụ thuộc hoàn toàn về chính trị và kinh tế với
Trung Quốc qua câu thú nhận của Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh, rằng Việt
Nam không thể đóng cửa biên giới với Trung Quốc nếu không được Cộng sản Trung
Quốc đồng ý. Lời thú nhận này của Phạm Bình Minh đã bị báo chí
nhà nước kiểm duyệt ngay sau khi dư luận phản ứng dữ dội trên mạng xã hội, mà
dư luận viên cũng không đỡ nổi.
Nói thẳng ra là hành động nhượng chủ
quyền quốc gia cho cộng sản Trung Quốc là hành động bán nước của cộng sản Việt
Nam đã rất rõ ràng. Không còn tính chính danh cai trị, vô đức, bất
tài, tàn ác,… đảng cộng sản Việt Nam đã tự chọn cho mình con đường diệt vong và
bị lịch sử ngàn đời nguyền rủa.
No comments:
Post a Comment