Wednesday, February 12, 2020

EVFTA : SUY NGHĨ CỦA MỘT NGƯỜI TRẺ (Lương Thị Huyền)




Lương Thị Huyền
11/02/2020

Ngày mai 12/2 Nghị viện châu Âu bỏ phiếu quyết định có phê chuẩn Hiệp định Thương mại Tự do EU – Việt Nam hay không. Cho dù kết quả có như thế nào đi nữa, đây là lần cuối cùng tôi muốn nhắn một câu ngắn gọn đối với những người ủng hộ quan điểm phải thông qua EVFTA bằng mọi giá, bất chấp cơ hội vận động EU hoãn chuẩn duyệt EVFTA để yêu cầu nhà nước Việt Nam đáp ứng những điều khoản quan trọng về nhân quyền.

Việc phân tích thì dài dòng và nhiều người bạn của tôi đã nói tường tận cặn kẽ. Chỉ muốn nhắn những ai vẫn còn đang nghĩ rằng kinh tế quan trọng hơn nhân quyền, kinh tế đồng thời là đòn bẩy và cứu cánh cho mọi vấn đề. Ngay bây giờ, quý vị hãy nhìn sang Trung Quốc đi, xem người dân của họ đang kêu gào điều gì lúc tính mạng nguy cấp?

Họ có đòi một nước Trung Quốc giàu hơn để cứu họ khỏi cái chết cận kề trong cơn bệnh dịch không? Họ có nghĩ giá như họ có nhiều tiền hơn thì họ có thể thoát chết không?

Không, cái họ cần là một nhà nước nhân bản, không xem tính mạng của người dân như cỏ rác. Điều họ cần là sự minh bạch thông tin, là quyền tự do ngôn luận mà lẽ ra đã cứu mạng được hàng ngàn người nếu như chính quyền Tập Cận Bình không bịt miệng những bác sĩ như Lý Văn Lượng khi anh ta lên tiếng cảnh báo về virus Corona.

Thế giới sẽ chẳng ai ngạc nhiên nếu loại chính quyền ác quỷ như họ Tập tìm cách dập dịch bằng cách thiêu hết những người nhiễm bệnh, dù còn sống hay đã chết. Ai sẽ đặt lòng tin vào loại nhà nước độc tài đã dám tống giam cả triệu người Duy Ngô Nhĩ trong các trại tập trung để tẩy não họ?

Người dân Trung Quốc cũng từng lầm tưởng rằng cứ hết lòng tin tưởng và ca tụng chế độ độc tài đi, rồi sẽ đổi lại được bình yên và thịnh vượng. Nhân quyền là cái quái gì chứ, nhân quyền có ăn được không?

Và rồi cái giá phải trả khi đánh đổi quyền con người, đánh đổi tự do, là cuối cùng, tính mạng của họ rẻ rúng, không ai bảo vệ, không ai coi trọng. Tiền hay rất nhiều tiền cũng đều không cứu được họ. Có lẽ như vậy mới là công bằng chăng, mình tự tay từ bỏ quyền con người của mình thì làm sao mà đòi hỏi được đối xử xứng đáng nữa?

Cũng giống như ở Việt Nam, mở miệng ra là bị tống vào tù, nhưng xin nhớ cho rằng, câm miệng cũng chẳng lấy gì bảo đảm là sẽ được yên thân.

“Tự do giống như không khí, đợi đến lúc ngạt thở rồi sẽ biết nó quan trọng nhường nào”.







No comments: