https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/55.jpg
Đài
truyền hình Việt Nam nhầm lẫn xung đột Thái Lan – Campuchia. Ảnh chụp màn hình
Thiên hạ
hôm qua, hôm nay và có khi vài hôm nữa, ồn ào về vụ người của đài truyền hình
Việt Nam nói nhịu (tôi dùng chữ này cho nhẹ bớt, bởi hơn 30 năm trong nghề, tôi
biết thể nào cũng có lúc sai), nhưng sai có hệ thống như nó thì quả thật rất yếu
kém.
Phần đông
bọn VTV lâu nay rất kênh kiệu, ra vẻ ta đây, lên mặt với dân trong nghề, bởi nó
tự cho là to lắm, quan trọng nhất, cả nước mỗi nó được gọi là truyền thông quốc
gia, mặc dù VOV (đài nói), TTXVN (hãng thông tấn) cũng quốc gia. Ông bạn tôi,
người đứng đầu một thành phố thuộc tỉnh (hồi tỉnh còn có thành phố) có lần nói
nửa đùa nửa thật, các ông về đây thì tôi tiếp chứ bọn VTV tôi đéo tiếp. Cả đám
ngớ người ra, cười khành khạch.
Thời Trần
Bình Minh làm tổng giám đốc, chả hiểu sao y gọi mấy đứa chỉ đọc tin, phát thanh
viên, nâng lên thành biên tập viên. Xin nhớ rằng biên tập viên trách nhiệm cao
hơn hẳn phát thanh viên. Cái lỗi nói “nhịu” hôm qua (24.7.25) rõ ràng của biên
tập viên-phát thanh viên theo khung Trần Bình Minh. Chính vì vậy, “tội” càng nặng,
không thể cho rằng sơ suất, sơ ý được. Đó là sự cẩu thả, nhận thức kém, trình độ
kém, không nên để ở một đơn vị tầm quốc gia. Cả cái anh đang cầm đầu nó. Tầm ấy
chỉ ngang đài xóm ấp chứ quốc gia cuốc vào gì.
Không phải
ngẫu nhiên mà hôm nay 25.7, ông “thủ tướng yêu cầu Tổng giám đốc VTV khẩn
trương chỉ đạo kiểm điểm, làm rõ trách nhiệm đối với các tổ chức, cá nhân có
liên quan và xử lý nghiêm theo đúng quy định của Đảng và pháp luật Nhà nước”.
Thông tin này được đưa công khai trên báo điện tử chính phủ, chỉ mươi phút sau
lại bị lột, chả hiểu sao.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/33-2-1536x864.jpg
Nguồn:
Internet
Phải nói
toẹt rằng, từ khi có đài tivi quốc doanh tới giờ, VTV nhiệm kỳ này kém nhất. Những
thông tin quan trọng thì bị sai, chuyên môn nghiệp vụ tay nghề thì dở (vụ truyền
hình trực tiếp lễ 30.4 chẳng hạn), cán bộ nhân viên yếu kém, kiến thức rất à
uôm, chương trình nhảy nhót hoa lá cành nhảm nhí, quảng cáo tràn lan cũng nhảm
nhí chả kém… Nếu của tư nhân, nó chết lâu rồi. Nhưng nó vẫn sống bởi là đài quốc
gia, được nuôi bằng ngân sách.
Và nói thật,
ở một xứ không có tự do báo chí, tất tần tật báo chí truyền thông do nhà nước
quản lý, chỉ đạo, thì dân vẫn phải xem nó, coi nó, cho… đỡ buồn. Tôi cũng vậy,
một thói quen xấu. (còn tiếp)
Thông
cào
***
Chính bởi
thói quen xấu coi tivi nên hôm ấy tôi lại mở tivi khi ăn cơm. Các nhà khoa học
dinh dưỡng, và nhất là những người tu thiền đã dạy rồi mà tôi chả chịu nghe. Rằng,
lúc ăn uống thì tập trung vào ăn, đừng có trò chuyện, đừng phân tâm, ngó chỗ
này nhìn chỗ khác, đừng tivi ti viếc… thì mới hợp cách dinh dưỡng, tốt cho tiêu
hóa, sức khỏe. Coi tivi, dù để biết thời sự, là ngu dại, điếc không sợ súng.
Chả riêng
gì tôi, rất nhiều người mắc căn bệnh ngu dại ấy, coi tivi lúc ăn cơm. Chưa thấy
quan tài chưa đổ lệ.
Lại nhớ có
lần, dễ cũng hơn chục năm rồi, mấy người bạn đồng môn cùng khóa rủ tôi lên chơi
thiền viện Trúc Lâm ở Thủ Đức (Sài Gòn). Chả là chị bạn có ông cậu ruột trụ trì
nơi đó, tôi gọi đùa là “viện sĩ”. Ông U80, hiền lành, sáng láng, thông tuệ,
thông kim bác cổ, rất dễ gần. Ngồi với ông một buổi, bất giác nhớ câu thơ xưa
“một ngày tựa mạn thuyền rồng/còn hơn muôn kiếp ở trong thuyền chài”. Chỉ tiếc,
tôi không dứt được bụi trần, nặng nợ trần tục, nên chỉ lĩnh hội được từ cụ “viện
sĩ” đôi điều, còn lại vẫn cứ sa chân vào hỉ nộ ái ố cuộc đời. Lâu cũng không có
dịp lên cõi Trúc Lâm ấy, lại lười không hỏi bạn, chả biết cụ có còn, hay đã
thong dong về bến giác rồi.
Lần đó, cụ
mời cả đám ở lại dùng bữa trưa cơm chay. Tôi căn tục quá nặng, cứ lăng xăng đi
lấy món theo kiểu búp phê, trong khi cụ và các thầy lặng lẽ hàng một trật tự tới
chỗ đặt cơm và từng món ăn, lấy xong bước nhẹ im lặng về bàn, ăn cũng trật tự,
không nói một lời, không một tiếng động. Cái thằng tôi lúc đầu vừa ăn vừa trò
chuyện, cụ hiền từ nhìn sang nhưng không nhắc gì. Tới khi tôi tỉnh, chợt nhận
ra mình quá lố, cúi đầu thẹn thùng, ráng nuốt hết bát cơm không để thừa. Lúc uống
nước, một thầy bảo, khi ăn mà trò chuyện có thể vui nhưng hại lắm, cơ thể, hệ
tiêu hóa sẽ bị chi phối, thần khí bị phân tán, lòng dục chen vào… thì ăn cũng
chả ích lợi bao nhiêu, có khi còn hại. Bài học ấy, tôi nhớ tới giờ, nhưng cứ áp
dụng được vài giây lại quên. Thế mới biết, đạt được cảnh giới thiền còn khó hơn
leo lên giời.
Lại quay về
chuyện tivi, đài truyền hình, VTV. Đang ăn cơm, loa tivi oang oang, giới thiệu
một ông giáo sư nói về cuộc chuyển mình của đất nước trong kỷ nguyên mới. Ông
giáo sư này tôi biết, quan chức bự của hội đồng lý luận trung ương, học trước
tôi một khóa. Ông bảo, đất nước ta - dải đất hình chữ ét (S), đang chuyển mình
đổi thay từng ngày. Tôi nghe tới đó, với chiếc rì mốt tắt tivi cái phụp. Đầu óc
lạc hậu, u mê, cổ hủ, cũ kỹ thế, mà cũng được lên tivi dạy đời, kể cũng lạ.
Bọn tivi
cũng vậy, chúng không hiểu rằng thời này làm gì có đất nước hình chữ ét, dù chỉ
là cách nói văn vẻ. (còn tiếp)
Thông
.
No comments:
Post a Comment