https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=677304659795353&id=100025474742676%20
Hôm nay, đọc bài viết của
Nhạc sỹ Tuấn Khanh với tựa bài có 2 câu hỏi h HỌ LÀ AI ? SAO
GIÀU VẬY ?
Nhạc sỹ chia sẻ rằng người bạn của Nhạc sỹ là ‘’môi giới BĐS’’ ở Mỹ cho biết
đây là một ngôi nhà ở trên con đường dài dẫn ra biển Hungtington Beach, Quận
Cam, có cả khu nhà như thế này, sở hữu nó hầu hết là người Việt. Người bạn đó
cho biết những ngôi nhà đó được mua rất nhanh trong khoảng vài năm gần đây – mỗi
căn từ 1 triệu cho đến vài triệu USD.
Ở Úc bang Queensland, hay
Âu Châu, Canada và những quốc gia Dân chủ phát triển, đều có cảnh tương tự những
năm trở lại đây. Số tiền của những người Việt được tuồn khỏi đất nước VN có lẽ
là không thể thống kê hết để tậu những căn nhà như vậy, mà không chỉ mua nhà,
còn mua cả những cơ sở làm ăn khác bằng số tiền rất rất lớn.
Tôi có một Anh bạn, làm
VIP trong Cục Hải Quan ở Saigon, tuổi mới khoảng 40 hơn và tương lai rất rộng mở,
nhà ở Saigon có 3 căn hộ cao cấp, cũng có 2 miếng đất một ở Phú Quốc, một ở Nha
Trang, trong một lần mời tôi đến dự tiệc sinh nhật đứa con trai 7 tuổi anh ấy,
khi tôi hỏi Anh là đảng viên, là quan chức làm 8 tiếng như người ta sao lắm tiền
vậy, anh ấy có chút men nên cũng chẳng ngại chia sẻ là tài sản của anh ấy có được
cũng đều từ ‘’nghiệp vụ’’ của ngành. Ở Hải Quan chỉ ký một tờ khai thông quan một
mặt hàng có khi có vài chục ngàn đô la là chuyện bình thường, một ngày ký vài tờ
là ít. Chính vì thế chỉ hơn 10 năm làm trong ngành anh có khối tài sản kha khá.
Noel năm ngoái Anh đã cho
vợ sang Pháp để du lịch, nhưng thực tế đã qua thăm dò chuyện mua nhà, và nếu
thuận lợi sẽ bán hết đất và nhà ở đây cho vợ con sang Pháp sống trước, và anh ấy
sẽ qua khi sắp xếp ổn hết mọi thứ ở bên kia, để giữ lại một căn hộ khi về VN có
nơi ở.
Đây là một dự định mà tôi
nghĩ không phải là mới, mà chúng ta thấy những quan chức VN tham ô tài sản khi
bị xem là củi đều chạy sang các nước tư bản mà sống, Trịnh Xuân Thanh ở Đức,
Kim Thoa ở Pháp.. khi còn làm quan một mặt thì luôn giảng dạy đạo đức trong sạch,
làm theo đường lối chủ trương của đảng, mặt khác thì tiền đút túi cho đầy để
khi bị phanh phui thì tìm cách trốn sang xứ tư bản.
Hầu như đại đa số quan chức
VN luôn mồm giảng dạy là yêu nước thương dân, luôn dạy người khác phải sống đạo
đức, trong khi đó mình sống thì rất… đảng.
Tiền tham ô, hối lộ đó
cũng lấy từ ngân sách, mà ngân sách bởi mồ hôi và xương máu của nhân dân tạo
ra. Bằng những khoản thuế đầy máu và nước mắt của nhân dân, bằng những tài
nguyên quốc gia, bằng những miếng đất công sản. Thậm chí, những ngôi nhà được
xây ở trời Âu như thế này được tạo nên bởi nhà cửa ruộng vườn của Nhân dân, bị
cướp bởi những tên quan tham tàn ác, Nhân dân bị tước đoạt tư liệu sản xuất và
lắm cảnh bị tống vào tù để quan tham xâu xé tự do miếng đất đó. Chính vì thế,
VN thiếu thốn đủ thứ, riêng dân oan có lẽ là dồi dào nhất thế giới.
Tất cả bằng cách nào đó,
mà quan chức đảng viên đã biến của công thành của riêng, và một khi đã quá nhiều
thì họ tìm cách tẩu tán. Sang các nước Tư bản giãy chết sẽ là lựa chọn tối ưu.
Vì chống Mỹ hay chống Pháp nói cho cùng chỉ là mỹ từ mị dân, lừa đảo mà thôi,
cái đích cuối cùng của những khẩu hiệu oang oang ấy cũng chỉ là mua nhà và tìm
cuộc sống chính nơi họ hàng ngày rêu rao là kẻ thù, là phải chống và đuổi nó
đi.
Tài sản đánh cắp bởi những
kẻ quan tham sẽ làm cho đất nước nghèo nàn, lạc hậu, và ngày hôm nay, VN đã lạc
hậu, thụt lùi về mọi mặt, Nhân dân khốn khổ, cơm không đủ ăn, điện đường trường
trạm thì thiếu thốn, quan tham không quan tâm, duy chỉ tượng đài là hung mạnh
nhất thế giới, quyết xây cho bằng được để mà bòn rút của công.
Tiền bạc mất đi sẽ làm lại
được, biên cương, biển đảo mất đi chúng ta hi vọng sẽ có ngày thu hồi lại bằng
được vì nó vẫn ở đó. Cái mất đi là biết bao ước mơ của những con người sống có
hoài bão, ngay lúc này. Họ mong muốn được sống trong môi trường giáo dục Nhân bản,
sống trong xã hội tự do tự do cả trong tư tưởng chứ không phải là bị cấm đoán,
bị nhồi nhét, bị định hướng. Hay là một Việt Nam Dân chủ, và văn minh, thịnh vượng,
để không phải một người Việt nào bỏ xứ ra đi tìm cuộc sống tốt hơn như lúc này.
Những ước mơ ấy, chắc sẽ không thấy trong một đất
nước mà cả xã hội bị cầm tù bởi thể chế chính trị độc tài này, và ngay cả khi
những điều ước đó hiện hữu, thì những người mơ ước ấy liệu có còn trên cõi đời
này, trong đó có tôi...!
No comments:
Post a Comment