Kính Hòa RFA
2019-02-07
2019-02-07
Theo một số thông tin được công bố thì mức thu nhập
trung bình đầu người của Việt Nam vào năm 2008 đạt xấp xỉ 1000 đô la Mỹ.
Mức thu nhập này được xem như là mức thu nhập trung
bình, và bắt đầu từ lúc đó nhiều nhà quan sát kinh tế chính trị đã cảnh báo rằng
Việt Nam sẽ bị rơi vào một cái bẫy gọi là bẫy thu nhập trung bình, trong đó nền
kinh tế chủ yếu dựa vào việc khai thác sức lao động rẻ và giản đơn.
Đầu năm 2019, một viên chức cao cấp của Việt Nam là
ông Nguyễn Chí Dũng, Bộ trưởng Bộ Kế hoạch- Đầu tư lặp lại lời cảnh báo đó với
tình trạng Việt Nam hiện nay nằm trong bốn cái bẫy: chi phí lao động thấp, sản
xuất có giá trị thấp, có công nghệ thấp, và thu nhập trung bình.
Thực ra trong bốn điều vừa nêu thì điều thứ tư bao gồm
ba điều còn lại gắn chặt với nhau, vì với lao động rẻ, giản đơn, chỉ có thể
thao tác máy móc công nghệ thấp, hoặc không có máy móc, và vì thế tạo ra những
sản phẩm không có giá trị cao.
Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, chuyên gia kinh tế ở Hà Nội,
nhận xét về tình trạng thu nhập trung bình của Việt Nam hiện nay:
“Chúng ta đã đạt được cái mức trung bình trong một
thời gian khá dài rồi. (Năm nay) là xấp xỉ 2500, nhưng để đạt được mức 12000 đô
la một đầu người, lại là một quá trình rất dài và khó khăn.”
Mức 12000 đô la một người một năm được xem như thu
nhập của một quốc gia đã trở nên giàu có.
Theo một chuyên gia kinh tế khác là Tiến sĩ Nguyễn
Huy Vũ, từ Na Uy, để cho một quốc gia thoát khỏi cái bẫy thu nhập trung bình,
không còn nghèo nữa thì cần ba điều sau đây:
“Thứ nhất là trình độ khoa học kỹ thuật của dân
chúng phải cao, các công ty phải có sự sáng tạo, và thứ ba là thể chế của nhà
nước phải tạo điều kiện cho sự sáng tạo đó.”
Ông dẫn ra ví dụ là Malaysia, một quốc gia trong khu
vực Đông Nam Á, láng giềng với Việt Nam đang được dự báo là sẽ thoát ra khỏi bẫy
thu nhập trung bình để trở thành một nước giàu có sắp tới đây.
Khi được hỏi là nếu so sánh với Malaysia thì Việt
Nam có một dân số quá đông đúc cần phải giải quyết việc làm ngay lập tức cho số
lao động giản đơn, thì liệu chuyện thoát bẫy trung bình đó có khó khăn hơn hay
không?
Ông Nguyễn Huy Vũ cho rằng trong bất cứ quốc gia nào
cũng có hai lĩnh vực công nghiệp song song, một lĩnh vực chiếm dụng công lao động
nhiều, một lĩnh vực khác cần kỹ thuật và kiến thức nhiều hơn. Theo ông Vũ, sự đầu
tư vào lĩnh vực thứ hai sẽ làm cho nền kinh tế từ từ dịch chuyển ra khỏi khu vực
chỉ sử dụng sức lao động giản đơn.
Tiến sĩ Lê Đăng Doanh cũng đề cập đến việc phải thay
đổi thể chế để thoát ra khỏi bẫy thu nhập trung bình. Ông nhấn mạnh rằng trong
tình hình Việt Nam hiện nay sự hình thành các nhóm lợi ích có quyền lực chính
trị kinh tế lớn sẽ ngăn cản sự thay đổi thể chế đó:
“Các nước bị mắc bẫy thu nhập trung bình thì có
nhiều lý do, trong đó có thể chế với các nhóm tư lợi, tham nhũng. Ví dụ như những
nhóm này khống chế việc khai thác tài nguyên, xuất nhập khẩu, họ không cần quan
tâm gì cả đến việc đầu tư phát triển công nghệ để đưa đất nước đi lên.”
Tiến sĩ Lê Đăng Doanh nói thêm là sự thay đổi chính
sách, thể chế có thể khuyến khích sự đầu tư tư nhân, tạo nên một chuỗi sản xuất
thoát khỏi tình trạng một sản phẩm được sản xuất tại Việt Nam nhưng có rất ít
giá trị là được tạo tại Việt Nam. Ông lấy ví dụ như ngành công nghiệp dệt may tại
Việt Nam hiện nay, giá trị của một chiếc áo có khi chỉ có 50% là được tạo ra tại
Việt Nam.
Một số ngành thoạt nhìn thì có thể nghĩ là có nhiều
giá trị được tạo ra thay vì chỉ là lao động giản đơn, như sản xuất điện thoại
thông minh tại Việt Nam, nhưng theo ông Nguyễn Huy Vũ, thực tế có thể không phải
như vậy.
Hiện nay Việt Nam trở thành quốc gia sản xuất điện
thoại thông minh Samsung lớn nhất thế giới, và xuất khẩu điện thoại của hãng
này chiếm đến ¼ xuất khẩu của Việt Nam trong năm 2018, theo hãng Reuters.
Tuy nhiên ông Vũ cho rằng những công ty như Samsung
có cơ sở nghiên cứu, thiết kế ở các quốc gia phát triển như Châu Âu, Bắc Mỹ,
còn tại Việt Nam là nơi được đầu tư để sử dụng sức lao động lắp ráp giá rẻ mà
thôi.
Song song với việc thay đổi thể chế, để nâng cao
trình độ khoa học kỹ thuật của dân chúng, còn một điều quan trọng nữa để thoát
bẫy thu nhập trung bình, là ông Nguyễn Huy Vũ nhấn mạnh việc phải có tự do dân
chủ hơn:
“Cuối cùng phải cải cách về dân chủ, vì khi người
dân có được sự suy nghĩ dân chủ, khác biệt, thì họ mới sức sáng tạo, mới đổi mới
được.”
Đối với giáo sư Ngô Vĩnh Long, từ Đại học Maine, vấn
đề giáo dục là vấn đề sẽ cản trở Việt Nam phát triển:
“Vấn đề là có chính sách tốt hay là không. Có
chính sách tốt thì không lọt vào cái bẫy thu nhập trung bình đó. Mà chính sách
tốt là vấn đề giáo dục. Việt Nam không có giáo dục tốt nên không thể đầu tư cái
gì cả. Thành ra chỉ có thể làm công cho Samsung thôi, chứ còn hơn nữa thì không
đủ trình độ cũng như kỹ năng để theo kịp.”
Giáo sư Ngô Vĩnh Long cho biết từ những năm 1980 ông
đề nghị các giới chức Việt Nam chú ý đến việc giáo dục, nhất là các cấp tiểu học
và trung học, nhưng không được lắng nghe, vì Việt Nam mong muốn có cái gọi là
đi tắt đón đầu, chú ý vào việc phát triển đại học.
“Đào tạo đại học để có thầy giỏi thì cũng tốt,
nhưng cứ chú ý vào cái đó thì không đúng. Ông Nguyễn Thiện Nhân lên lại đưa ra
chuyện trong bao nhiêu năm đào tạo 20 ngàn tiến sĩ. 20 ngàn tiến sĩ làm việc
như thế nào được trong khi lẽ ra nên đào tạo vài triệu em cấp ba có trình độ để
học tiếp để phát triển thêm.”
Giáo sư Ngô Vĩnh Long đưa ra ví dụ về Hàn Quốc, ngay
cả dưới thời chế độ độc tài trước đây, họ đã bắt đầu chú ý đến giáo dục, bắt đầu
trước tiên ở những cấp thấp nhất.
Hàn Quốc là quốc gia được xem là đã tăng tốc thành
công vượt qua khỏi tình trạng thu nhập trung bình để trở thành một nước công
nghiệp phát triển giàu có, nơi sản sinh ra tập đoàn Samsung hùng mạnh đầu tư
vào Việt Nam để sử dụng sức lao động rẻ tại đây.
No comments:
Post a Comment