Saturday, July 31, 2010

THEO ĐÓM ĂN TÀN (Vụ VEDAN)

Theo đóm ăn tàn

Lê Quốc Trinh

01/08/2010 1:00 sáng

http://www.talawas.org/?p=22954

.

Sự kiện công ty Vedan thải chất độc ra sông Thị Vải gây ô nhiễm môi trường kéo dài từ hơn hai năm nay, báo chí trong nước ỳ sèo, hai bên (Nhà nước và tập đoàn lãnh đạo Vedan) giằng co suốt mấy tháng trời, tưởng chừng không có giải pháp khả thi nào để hỗ trợ dân nghèo bị thiệt hại. Mới tháng trước đây, hàng trăm hộ dân nghèo đã muốn tỏ ý rút lui, bãi bỏ khiếu kiện, chỉ vì án phí Nhà nước quá cao, và chẳng thấy ma nào lên tiếng ủng hộ họ, chỉ còn một ông nông dân còn bám trụ (ông Nguyễn Lam Sơn) và hình như chỉ có một vị luật sư quả cảm dám đứng ra hỗ trợ cho ông này!

.

Thế nhưng, khi Hoa Kỳ tuyên bố nhảy vào vòng chiến trên Biển Đông, siêu hàng không mẫu hạm USS G. Washington vừa mới tham gia tập trận trên vùng Hoàng Hải được mấy hôm, bà ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton vừa đọc diễn văn hùng hồn ở thủ đô Hà Nội xong thì… đột nhiên ngọn gió tâm lý đã đổi hướng 180 độ ngay. Trong khi Trung Quốc hung hăng thực hành tiếp cuộc tập trận lần thứ hai trên biển Hoàng Hải, thì tại Việt Nam, công ty Vedan bắt đầu xuống giọng và đề nghị tăng tiền bồi thường lên gấp đôi (từ 56 tỷ lên đến 130 tỷ đồng), và … Ôi chao! Cả chục luật sư ào ào xông ra đòi biện hộ cho các gia đình nông dân.

.

Ngoạn mục hơn nữa là chính ông Bộ trưởng Tài nguyên Phạm Khôi Nguyên cũng “nóng máu” làm ngay một buổi họp báo, tuyên bố dứt điểm với Vedan vì nắm chắc phần thắng “trăm phần trăm”. Ra là thế đấy, Vedan chịu tăng tiền bồi thường lên gấp đôi, cả trăm tỷ đồng, đâu có ít, cho nên người ta phải lợi dụng thời cơ nhảy vào “đớp hít” chứ, cơ cấu Xã Hội Chủ Nghĩa chạy theo mô hình kinh tế thị trường mà lỵ!

.

Tuy nhiên, không ai chịu khó nhìn xa hơn một chút, để thấy rằng Vedan cũng chỉ là một hình ảnh điển hình cho “hình thức đầu tư từ nước ngoài vào Việt Nam”. Đất nước Việt Nam nghèo, mới thoát xong chiến tranh điêu tàn, rất cần đến đầu tư tiền bạc và kỹ thuật của ngoại quốc vào để phát triển kinh tế, góp phần xây dựng xã hội. Nhà Nuớc Việt Nam nên biết rằng các công ty ngoại quốc đầu tư vào Việt Nam để tìm lợi nhuận, họ đem nhà máy, thiết bị sang đây để sản xuất, đương nhiên sẽ gây vấn đề ô nhiễm môi trường, nhưng họ đâu thể bỏ hết vốn liếng ra để lo toàn bộ vấn đề ô nhiễm, vì như thế họ sẽ lỗ chỏng gọng, không có lý do gì hiện hữu nữa. Một khi họ quyết định đóng cửa toàn bộ nhà máy thì cả ngàn nhân công, kỹ sư, cán sự Việt Nam sẽ lâm tình trạng thất nghiệp dài dài, có tốt đẹp gì cho kinh tế Việt Nam đâu. Nếu các ông ty ngoại quốc khác nhìn thấy cách cư xử “cạn tàu ráo máng” của Nhà nước Việt Nam thì họ sẽ nghĩ sao? Đừng trách tại sao Việt Nam đã bị thế giới hạ thấp điểm trong vấn đề tín dụng thương mại!

.

Theo kinh nghiệm ở những nước tư bản như Canada, chính phủ họ đã khéo léo hỗ trợ các công ty này bằng cách gửi kỹ sư, cán sự vào học nghề, đi vào nhà máy để cùng nhau tìm phương án giải quyết vấn nạn môi trường. Vừa làm, vừa học, vừa trau dồi kinh nghiệm để sau này, hết hạn BOT (Xây dựng – Khai thác – Chuyển giao), thì chính các kỹ sư Việt Nam này sẽ đảm nhiệm toàn bộ sản xuất, thay thế người ngoại quốc. Đó là hình thức học và làm để duy trì cơ sở sản xuất, tạo công ăn việc làm. Thế nhưng sự kiện Vedan đã chứng tỏ Nhà nước không nhìn ra được vấn đề thâm sâu cho thế hệ tương lai. Khi cần mời mọc các công ty ngoài vào Việt Nam, các ông cán bộ Nhà nước một mực khúm núm, thiếu điều lạy lục, sẵn sàng đặt bút ký văn bản, chịu nhiều điều kiện vô lý của người ngoài, cốt sao bản thân các ông kiếm được một chút “cơm thừa, canh cặn” trong các dự án này là đủ để tận hưởng giàu sang phú quý. Đến khi tình trạng ô nhiễm môi trường quá sức trầm trọng, các ông cũng chỉ biết dương mắt ếch ngồi nhìn, người dân nghèo có bị thiệt hại mùa màng, tài sản thì các ông cũng chỉ biết “ậm ờ” cho qua, không có lấy một giải pháp kỹ thuật hay kinh tế nào dám đưa ra. Các ông sợ bể nồi cơm, nhất là công ty Vedan lại trực thuộc tập đoàn Đài Loan. Nói cho rõ rằng các ông sợ bóng vía thiên triều Trung Quốc mà đành ngậm miệng. Trung Quốc càng diệu võ dương oai ngoài biển Đông thì các ông càng co rúm người lại, chưa nói là có kẻ trong hàng ngũ các ông lại nuơng nhờ “bóng mây đen” mà sẵn sàng dâng đất, hiến tài nguyên cho “kẻ địch”.

.

Đến khi Hoa Kỳ chính thức nhập cuộc trong màn tranh chấp Biển Đông, thì chính các ông lại “trở cờ theo gió”, lợi dụng thế lực Mỹ để bắt chẹt Vedan và xúm xít nhảy và tranh giành “xôi thịt”. Nếu các ông thật sự nghĩ cho nước non, thì sự kiện đã được giải quyết từ lâu rồi, chẳng phải chờ đợi đến ngày nay. Ông Bộ trưởng Phạm Khôi Nguyên đã giải quyết xong vấn đề Bauxite Tây Nguyên đâu? Ông đã tìm được phương án tối ưu cho vấn nạn bùn đỏ độc hại chưa? Hàng ngàn công nhân Trung Quốc lao động phổ thông (nghề tạp dịch) vẫn còn đóng quân trên “nóc nhà Đông Dương” đấy, Nhà nước đâu dám hó hé? Còn bà Bộ trưởng Thương binh Lao động, bà lặn đi đâu rồi? Luật pháp Việt Nam đâu có cho phép lao động phổ thông (tạp dịch) nước ngoài vào cướp đoạt “miếng cơm manh áo” người dân Việt Nam trong nước, hở bà?

Kết luận: Đúng là “cháy nhà mới ra mặt chuột”, theo dõi sát tình hình mới thấy khả năng tư duy của các vị cán bộ Nhà nước quá sức thấp kém, tất cả không khác gì một bè lũ chỉ biết chạy “theo đóm ăn tàn” mà thôi.

Buồn thay cho vận mệnh nước nhà!

.

Tài liệu dẫn chứng: Vào Tuổi trẻ online, gõ hai chữ Vedan thì sẽ đọc được toàn bộ hồ sơ “pháp lý”, kỳ kèo giá cả giữa hai bên.

.

Canada 30-07-2010

© 2010 Lê Quốc Trinh

© 2010 talawas

.

.

.

No comments: