VIẾT
DÀI TRUNG BÌNH VỀ CUỘC CHIẾN TRANH CỦA PUTOX Ở UKRAINE – NGÀY 26/12/2024
Phúc Lai GB cùng với Phúc Lai
1. Hôm nay đúng là không viết không được. Mà cũng đúng là “tôi
sợ tôi quá,” cách đây gần 2 tuần nói trong buổi tọa đàm, rồi viết lại thành báo
cáo rằng: trước sau bọn Ng@ này cũng sẽ có vấn đề với vũ khí cá nhân, y như rằng.
Hôm nay đã có tin rồi đây: súng máy (trung liên) loại ít gặp, do Triều Tiên sản
xuất từ năm 1973 được nhìn thấy quân Ng@ sử dụng trên chiến trường.
#Trích: Những bức ảnh và
báo cáo gần đây cho thấy lực lượng Ng@ đã bắt đầu triển khai súng máy Type 73 của
Bắc Triều Tiên, một loại vũ khí thời Chiến tranh Lạnh, như một phần trong nỗ lực
chiến tranh đang diễn ra của họ ở Ukraine.
Súng
máy Type 73, lần đầu tiên được Bắc Triều Tiên đưa vào sử dụng trong quân đội
vào năm 1973, kết hợp các đặc điểm thiết kế từ vũ khí của Liên Xô và Séc. Vũ
khí này sử dụng đạn 7,62x54mmR của Nga và tích hợp các thành phần từ súng máy
PK của Liên Xô và Vz. 52/57 của Tiệp Khắc. Nó có hệ thống nạp đạn kép, cho phép
sử dụng cả hộp tiếp đạn gắn trên cùng và đạn nạp đạn bằng dây đai.” #hết_trích
Riêng
chuyện này thì có cả tỉ điều có thể suy ra được nếu hiểu đôi chút về… tổ chức sản
xuất cơ khí. Đầu tiên, chúng ta có thể bàn luận về trình độ sản xuất của Triều
Tiên. Tôi vẫn thường nghe câu: đã chế tạo được tên lửa (vượt đại châu) thì cũng
sản xuất được súng cá nhân. Nhưng có một khía cạnh khác cần nói: chế tạo được
tên lửa không có nghĩa là sản xuất được súng cá nhân. Đây là một câu nói mang
tính hình tượng. Như Liên Xô trước đây vẫn phóng tàu vào vũ trụ ầm ầm, nhưng
cái tủ lạnh thì không ra hồn gì.
Có
một người nói câu này khi cuộc chiến tranh của Putox bắt đầu: riêng súng AK,
Ng@ có hàng triệu khẩu. Câu này tôi tin. Nhưng trong suốt thời gian từ khi Liên
Xô sụp đổ đến năm 2022, nếu chúng có hàng triệu khẩu AK thì chúng sẽ… không cần
sản xuất làm gì, đánh nhau với ai mà sản xuất. Đồng thời trong suốt thời gian
đó trên thế giới có bao nhiêu cuộc xung đột? Rất nhiều. Chúng ta có thể thống
kê sơ sơ riêng ở châu Phi:
+
Chiến tranh Congo lần thứ hai. Còn được gọi là Đại chiến châu Phi hoặc Chiến
tranh thế giới châu Phi, cuộc xung đột này bắt đầu vào năm 1998 tại Cộng hòa
Dân chủ Congo.
+
Nội chiến Bờ Biển Ngà lần thứ hai. Cuộc xung đột này bắt đầu vào năm 2011 khi
những người ủng hộ tổng thống đắc cử được quốc tế công nhận Alassane Ouattara
chiến đấu chống lại các lực lượng trung thành với Tổng thống Laurent Gbagbo.
+
Nội chiến Angola. Cuộc xung đột này kéo dài từ năm 1975 đến năm 2002 và lan
sang các quốc gia lân cận, bao gồm Namibia và Cộng hòa Dân chủ Congo.
+
Cuộc diệt chủng Rwanda. Năm 1994, lực lượng dân quân Hutu cực đoan đã giết hại
từ 800.000 đến một triệu người ở Rwanda trong khoảng thời gian 100 ngày.
+
Nội chiến Nigeria. Cuộc xung đột này là cuộc đấu tranh vì chủ nghĩa dân tộc nhằm
thống nhất Nigeria, nhưng lại dẫn đến các phe phái sắc tộc giao tranh với nhau
và khiến nhiều thường dân thiệt mạng.
+
Chiến tranh Eritrea-Ethiopia (1998 – 2000).
Trước
thời gian đó, có các cuộc xung đột như: (1) Chiến tranh biên giới Nam Phi, còn
được gọi là Chiến tranh giành độc lập Namibia, là một cuộc xung đột diễn ra từ
năm 1966 đến năm 1990 tại Namibia, Angola và Zambia. Cuộc chiến diễn ra giữa Lực
lượng Phòng vệ Nam Phi (SADF) và Quân đội Giải phóng Nhân dân Namibia (PLAN),
cánh vũ trang của Tổ chức Nhân dân Tây Nam Phi (SWAPO). (2) Nội chiến Ethiopia
(1974 – 1991), (3) Chiến tranh Ogaden (1977 – 1978). (3) Chiến tranh giành độc
lập Eritrea (1961–1991)… vũ khí Liên Xô đặc biệt là khẩu AK vẫn thường được tự
hào là “biểu tượng của cách mạng thế giới” xuất hiện có thể nói là nhan nhản. Tất
nhiên, không thể loại trừ việc sau này có sự tham gia của súng AK-47 của Trung
Quốc vào thị trường, nhưng qua mặt được súng Liên Xô không phải là điều dễ
dàng, vì súng xịn của Liên Xô bán “như lậu” còn rẻ hơn súng xịn của Trung Quốc,
còn súng sản xuất lậu của Trung Quốc mua được không dễ – chuyện này tôi biết chắc
là có nhưng không dễ giải thích trong một bài viết như thế này.
Chỉ
cần tính riêng các cuộc xung đột ở châu Phi như trên đây trong khoảng thời gian
30 năm cho đến cuộc chiến tranh của Putox ở Ukraine, cũng chính là giai đoạn
“chắc chắn có chuyện bọn sĩ quan Ng@ moi vũ khí trong kho ra bán”. Mà 30 năm
đó, như thằng Igor Girkin nói “đại tàn phá công nghiệp Ng@”, không có lý gì
chúng phải sản xuất súng mới để trang bị cho quân đội cả. Có bán chi tiết đủ lắp
lên vài trăm nghìn khẩu, vẫn có vài chục vạn bộ khác đủ lắp để trang bị cho
quân đội. Lượng chi tiết để hàng năm cấp cho ngành quân khí quân đội để duy trì
và phục hồi súng đang phục vụ vẫn cứ thừa.
Vì
vậy tôi cũng tin luôn cả tình trạng rút ruột súng trong kho bán cho… phiến loạn,
à nhầm, anh em Cách mạng toàn thế giới chắc chắn diễn ra trong suốt 30 năm qua.
Vì vậy số súng trong kho sẽ là đủ, thậm chí thừa để đánh nhau với Ukraine trong
5, 10 năm tới, nhưng thực chất nó như thế nào chỉ có… Trời mới biết. Câu chuyện
trong sổ sách có 5 triệu bộ quân phục nhưng hóa ra chẳng có bộ nào vẫn còn
nguyên đó.
Vậy
có điều gì tôi không tin trong câu chuyện này? Câu chuyện tập đoàn Kalashnikov
có thể sản xuất được hàng triệu khẩu súng AK-12 tân kỳ họ vừa cho ra lò trong
vòng vài năm tới. Cuộc chiến tranh tiêu hao khủng khiếp cỡ này, nó bắt đầu tự dự
định chớp nhoáng và chóng vánh của chóp bu Ng@, không ngờ bị kéo dài như vô tận,
không thể đủ năng lực để sản xuất ra số lượng súng lớn như vậy. Làm số lượng nhỏ,
với vài chục máy CNC, hoàn toàn có thể làm được, làm ra cái gì cũng được. Nhưng
với sản xuất lớn, cùng với việc chưa có đầy đủ chuỗi cung ứng, nhất là công nghệ
vật liệu lởm khởm, có thể nói đảm bảo rằng không thể có chuyện sản xuất được ào
ạt “nhanh nhiều tốt rẻ” được.
Súng
mới bây giờ nó khác: gọn nhẹ, uy lực nhưng vẫn đảm bảo độ bền; đó là câu chuyện
của công nghệ vật liệu. Về công nghệ vật liệu, Ng@ và Trung Quốc cẫn còn quá
nhiều thèm muốn với một số vật liệu, như vật liệu làm máy bay và động cơ máy
bay chẳng hạn. Với súng cũng vậy thôi, sẽ lại nổi lên câu chuyện “muốn làm tốt
thì phải nặng, còn muốn vừa tốt vừa nhẹ thì phụ thuộc nhập khẩu.”
Hôm
trước có bài của chị Pham Thi Minh bạn Facebook của tôi viết về công nghệ vật
liệu đối với đuya-ra trong ngành hàng không, và chị ấy có viết Ng@ thua kém
phương Tây trong chuyện này. Điều này mọi người không tin, nhưng nó là sự thật.
Trong ngành hàng không có loại nhôm là 7050, mà Ng@ và Trung Quốc là hai nước
xuất khẩu nhôm loại đó lớn nhất thế giới. Tuy nhiên trong nhôm 7050 lại có một
loại đặc biệt mà trong chiếc máy bay thương mại nó có thể chỉ chiếm 30% về khối
lượng, nhưng nếu không có loại nhôm đó thì cái máy bay có thể bị nặng lên cả chục
% đến hơn. Nhôm này Pháp là nước dẫn đầu về sản xuất và xuất khẩu. Mỹ, Anh, Đức,
Nhật Bản đều có thể làm được nhưng hình như họ để cho Pháp làm.
Không
có gì khó hiểu nếu người ta cho rằng, cái C919 của Trung Quốc cũng sẽ phải dùng
loại nhôm này, trong khi phần lớn nhôm của các phần khác Trung Quốc tự sản xuất
được.
Tôi
không hề dông dài khi chuyển từ súng AK sang nhôm máy bay, vì Ng@ chắc chắn sản
xuất được những cái tân kỳ thậm chí hàng đầu về tính năng luôn, nhưng sản xuất
được bao nhiêu cái và mức độ tự chủ đến đâu, lại là một câu chuyện hoàn toàn
khác. Bây giờ thì quý vị đã tin câu chuyện vòng bi của tôi, chứ trước đây nghe
lảm nhảm khiếp hồn, nhưng không ai ngờ rằng vòng bi, chính là chuyện thắng thua
của cả một cuộc chiến.
Quay
lại với khẩu trung liên Type 73 của Triều Tiên, nó còn giúp chúng ta suy ra một
chuyện thú vị nữa: nó được làm bằng thép dập. Nhìn nó tôi nhớ đến ngay khẩu
súng tiểu liên PPS-43 của Hồng quân Liên Xô trong chiến tranh thế giới lần thứ
hai – trên bản Wikipedia tiếng Việt nói là nó làm bằng “thép ép” – chính là
thép dập, thay vì đúc các cơ phận. Làm bằng thép dập thì nhẹ hơn nhiều, và dễ
tăng năng suất. Nếu thiết kế nó với nhiều bộ phận đúc, thì lại còn mất công gia
công làm trau chuốt sau khi đúc loại bỏ sai số về kích thước. Hơn nữa, trong cuộc
chiến tranh này Liên Xô nhận được rất nhiều máy gia công cơ khí (tiện, đột dập…)
từ Mỹ, có thể tính hàng chục nghìn chiếc, cũng như nhận được thép tấm từ Mỹ rất
nhiều, ngoài thép thỏi để đúc xe tăng.
Với
Bắc Triều Tiên cũng nên là như vậy: làm như thế súng vừa rẻ, vừa dễ sản xuất, lại
vừa nhẹ và điều quan trọng là PHÙ HỢP TRÌNH ĐỘ PHÁT TRIỂN CÔNG NGHIỆP. Đến đây
chúng ta có thể suy ra được một kết luận quan trọng: một khi đã không cho rằng
Ng@ có thể sản xuất được cả triệu khẩu AK mới với thiết kế tân kỳ của nó, kể cả
về công nghệ sản xuất lẫn vật liệu của nó với nghĩa là TỰ CHỦ, ĐỘC LẬP được;
thì chẳng có lý gì Triều Tiên có thể sản xuất được cho Ng@.
Nhưng
Triều Tiên thì vẫn còn có thể được sản xuất được súng theo công nghệ cũ, nghĩa
là… bằng thép dập. Còn có một vài ý kiến nữa sáng nay mấy người bạn gửi cho
tôi: có thể súng này từ đâu đó Trung Đông hay Iran gì đó quay về lọt vào tay
quân Ng@... Người khác bảo: thằng Ủn khôn lỏi, gí đểu súng cũ cho Ng@ vì bây giờ
Triều Tiên dùng mẫu Type 82… tất cả những chuyện đó không quan trọng. Súng
trung liên mà đã thiếu thì rồi trước sau súng trường tấn công cũng sẽ thiếu. Nếu
như các công ty Trung Quốc được cho là sản xuất chi tiết cho súng trường tấn
công của Ng@ với mục đích thay thế, sửa chữa… gặp khó khăn trong thanh toán,
thì chuyện thiếu súng sẽ diễn ra.
2. Vẫn chị Phạm Thị Minh. Chị ấy cho rằng trò
tấn công bằng tên lửa dữ dội của Ng@ vào Ukraine trong đêm Giáng sinh chính ra
lại là bất lợi cho Ng@ vì đặc phái viên về Ukraine được ông Trump bổ nhiệm lại
là ông Keith Kellogg…
Vậy
thái độ của ông này thế nào? “Món quà” Giáng sinh của những người Ng@ man rợ
này dành cho Ukraine khi “mở ra” có 184 tên lửa và máy bay không người lái.
Keith Kellogg đã lên án các cuộc tấn công, mô tả chúng là sự phản bội khủng khiếp
đối với tinh thần hòa bình của mùa lễ.
“Giáng
sinh đáng lẽ phải là thời điểm của hòa bình, nhưng Ukraine đã bị tấn công dã
man vào đúng Ngày Giáng sinh,” Kellogg viết trong tài khoản mạng xã hội của
mình. Ông này còn mô tả Ng@ như Grinch (nhân vật xấu xí trong cuốn sách thiếu
nhi xuất bản lần đầu năm 1957, “How the Grinch Stole Christmas!” – nhưng ông viết
“Ng@ không chỉ đánh cắp Giáng sinh mà còn cố gắng đánh cắp chủ quyền của
Ukraine.”
Ông
viết tiếp: “Việc tiến hành các cuộc tấn công bằng tên lửa và máy bay không người
lái quy mô lớn vào Ngày Giáng sinh là sai trái. Thế giới đang theo dõi chặt chẽ
hành động của cả hai bên. Hoa Kỳ quyết tâm hơn bao giờ hết để mang lại hòa bình
cho khu vực.”
Sắp
tới, ông Keith Kellogg sẽ có chuyến thăm Ukraine, điều đã được Bộ Ngoại giao
Hoa Kỳ xác nhận. Như vậy có thể nói, chính quyền mới thực sự quan tâm đến cuộc
chiến. Cựu đặc phái viên Kurt Volker gọi Kellogg là một “lựa chọn đúng đắn” (của
Trump).
Tôi
thì cho rằng một mình ông Keith Kellogg thì chưa đủ. Điều đem lại chiến thắng
quyết định cho người Ukraine là ở chính họ, Mỹ quan trọng, nhưng không phải là
tất cả.
Nói
thêm, với trò bắn tên lửa này, chính quyền Biden cũng có phản ứng mạnh mẽ.
Về
kết quả của nó. Hệ thống phòng không của Ukraine đã đánh chặn 113 vũ khí Ng@
trong đó có 59 tên lửa và 54 máy bay không người lái. Theo các anh chị ở
Ukraine, đợt này đã đánh trúng một số cơ sở năng lượng gây ra mất điện ngoài kế
hoạch cắt luân phiên.
Một
món quà khác cho Lễ Giáng sinh. Ngày 25 tháng 12, Nhật Bản đã cam kết gửi thêm
3 tỷ đô-la cho Ukraine, từ nguồn các tài sản bị đóng băng của Ng@. Thông báo được
đưa ra bởi Tổng thống Volodymyr Zelenskyy sau cuộc trò chuyện với Thủ tướng Nhật
Bản mới nhậm chức, Shigeru Ishiba đúng vào ngày Giáng sinh. Zelenskyy đã chúc mừng
Ishiba về chiến thắng trong cuộc bầu cử của ông, trước khi cảm ơn Nhật Bản vì sự
hỗ trợ liên tục và hào phóng của họ. Cho đến nay Nhật Bản đã cung cấp 12 tỷ
đô-la viện trợ nhân đạo và tài chính, mà Zelenskyy cho là đã giúp cứu vô số
sinh mạng ở Ukraine.
Ngoài
gói tài chính, Nhật Bản sẽ cung cấp thiết bị năng lượng, bao gồm tua bin khí và
máy phát điện, để giúp tái thiết các thành phố bị tàn phá là Kharkiv và Odesa,
đồng thời đóng góp vào việc xây dựng nơi trú ẩn cho dân chúng trước trò đánh
phá bằng không kích của những tên Ng@ tàn bạo.’
Xin
cảm ơn người Nhật!
3. Về những diễn biến trên chiến trường
Mặc
dù chúng vẫn nỗ lực trên hướng Pokrovsk, nhưng tôi tin là rồi sẽ đến lúc chúng
chững lại, không còn sức nữa. Tất nhiên tất cả vẫn là cái mốc ngày 20/1/2025 là
thời điểm ông Trump ngồi vào ghế Tổng thống Hoa Kỳ. Tôi cho rằng chúng sẽ cố
kéo đến ngày đó, nhưng sẽ không lâu hơn được.
Trong
một diễn biến khác, thằng Igor Girkin “Strelkov” nói vọng ra từ xà-lim, và câu
này của nó biến bài viết hôm nay của tôi thành rất quan trọng. Nó bảo: Ng@ bị mắc
kẹt ở ngoài chiến tuyến. Điều này có nghĩa nó muốn bảo: Ng@ kẹt với chiến tranh
chiến hào. Như vậy thằng ôn này nó trùng ý kiến với tôi, tôi không phải chỉ 1 lần
phân tích với quý vị: Ng@ cứ phải tấn công, đánh nhau mãi ngoài chiến trường
Donbas (đông Ukraine) mà không có được bất cứ mục tiêu chiến lược nào. Chúng có
thể chiếm hết làng này đến làng khác, nhưng không có mục tiêu nào dẫn đến sự sụp
đổ dây chuyền dẫn đến vỡ toàn bộ mặt trận. Thậm chí, khi tôi phân tích rằng cặp
mục tiêu lớn nhất là Kramatorsk và Slovyansk (trái tim kháng chiến của vùng
Donbas hiện nay) bị Ng@ chiếm được, cũng không gây ra sụp đổ lớn trên toàn tuyến
mặt trận.
Từ
đó suy ra tình thế chiến tranh, hành động có tính chiến lược nhất của chúng là
không kích, nhưng những gì đang diễn ra cho thấy người Ukraine đã chủ động ứng
phó từ năm ngoái với việc ngầm hóa hệ thống năng lượng. Điều này cũng dẫn đến
việc, Ng@ không có cách nào tác động được vào khả năng tồn tại sống còn của
chính quyền #Zelenskyy. Thời điểm tốt nhất
là khi chúng ngấp nghé đến ngoại ô thành phố Kyiv, đã qua lâu rồi và sẽ không
bao giờ quay trở lại. Do tình thế trên đây, khi tôi nghe thằng cha đầu hói
Putox nó nói trong talk cuối năm về tính hợp pháp của Zelenskyy đang ngồi trên
ghế Tổng thống, tôi lại buồn cười. Đất nước người ta đang chiến tranh, và quốc
hội nước người ta đã quyết định kéo dài nhiệm kỳ Tổng thống của Zelenskyy. Rõ
ràng là quân ngu muội này không biết gì về lịch sử (Tổng thống Roosevelt là một
ví dụ điển hình) và đang cực kỳ tuyệt vọng.
Như
vậy đến bài viết này của tôi, có hai điểm cực kỳ quan trọng để khẳng định rằng,
dù chiến tranh kéo dài thì bên thua sẽ là Ng@, thằng bị hứng chịu cái ch.ết sẽ
là Putox, không phải ai khác. Hai điểm đó là (1) nguồn lực cạn kiệt, không chỗ
này hoặc chỗ khác, không món này thì món khác và (2) không có mục tiêu chiến lược
khả dĩ nào để bắt ép Zelenskyy đầu hàng và kết thúc chiến tranh.
Trên
chiến trường, hướng Kamianske các cuộc tấn công của chúng đã có vẻ dịu hơn.
Chưa dừng lại ở đó, thằng Girkin nó đề nghị… người Ukraine leo thang mạnh bằng
cách đánh vào các thành phố của Ng@. Điều này tôi cũng đã dự báo từ trước, nếu
trong mùa đông này Ukraine họ làm việc đó thì tính mạng Putox có thể sẽ nguy
ngay lập tức.
Ngộ
nhất là hôm qua, #BMZ tức bọn báo chí xứ
phía đông nước Lào chúng mô tả: chiến thuật của Ng@ khiến Ukraine khó khăn: Ng@
sử dụng các nhóm nhỏ để tấn công. Đọc đến đây tôi cười chết sặc: chiến thuật
này người Ukraine dùng từ lâu rồi, một dạng chiến tranh phi đối xứng. Ở đây đường
đường là quân đội thứ nhì thế giới, quen tấn công với hàng trăm xe tăng và cả vạn
người tràn lên, nay phải dùng… nhóm nhỏ. Bài này phải hiểu: gặp khó khăn, Ng@
dùng chiến thuật nhóm nhỏ để gây khó lại cho Ukraine mới đúng.
Còn
hôm nay thì có thằng thần kinh nào đó lại nhét chữ “cảnh báo đanh thép” vào mồm
Bộ quốc phòng Ng@. Gớm cảnh báo mãi.
4. Chủ đề của buổi tọa đàm tối Chủ nhật
tuần này.
Vẫn
theo lựa chọn cũ, tôi vẫn hạn chế số lượng tham gia và sẽ chọn lọc người tham
gia. Chủ đề chính của buổi tọa đàm là Cái nhìn của hai bên đối với sự kiện ông
Trump sẽ chính thức nắm quyền Tổng thống Hoa Kỳ. Có một người trình bày tham luận
là bác NTT. Ngoài ra, tôi sẽ xin giải thích về câu trên đây tôi viết: tính mạng
của Putox sẽ nguy với các sự kiện nội bộ xảy ra bên trong, cơ chế của nó sẽ như
thế nào.
Quý
vị nào muốn tham gia thảo luận xin nhắn tin sớm cho tôi. Trân trọng!
No comments:
Post a Comment