Sunday, October 13, 2019

LỐI ĐI NGAY DƯỚI CHÂN MÌNH (Nguyễn Thông)





Ở nước ta cũng như các nước khác, cần tôn trọng mọi chính kiến, tư tưởng, đường lối, suy nghĩ khác nhau.

Xứ này, có người thích "tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội" nhưng cũng có người muốn cuộc sống phát triển theo hướng tư bản, triệt để tuân theo kinh tế thị trường, không đuôi điếc gì cả.

Hơn nửa thế kỷ trở lại đây, nước ta chịu sự cầm quyền của đảng cộng sản nên hướng đi tất nhiên là tiến lên chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, họ vẫn xác định đang nằm trong thời kỳ quá độ, tức là chân chưa đặt vào đường đi, còn đang bước thấp bước cao dò dẫm bên ngoài 'xa lộ tới thiên đường".

Hôm qua 12.10, họ họp hội nghị của họ, họ lấy tư cách đảng cầm quyền, đã tuyên bố rất cụ thể rằng cứ tiếp tục quá độ. Liều. Họ làm như nước này nhiều thời gian lắm, tỉ phú thời gian, vài trăm năm nữa lên đỉnh được cũng chả sao. Có khác gì bảo hãy chấp nhận nghèo đói khổ nhục thiếu thốn mươi thế hệ nữa đi, rồi thế nào mà chả sướng...

Ông hàng xóm nhà tôi coi tivi xong phán một câu "xì xằng, đợi sướng được thì trái đất nổ tung mẹ nó rồi". Chả là hôm qua lão đọc báo thấy nói có tiểu hành tinh đang lao vào trái đất.

Có nhẽ cần phải khuyên các vị ấy rằng, thơ cũ có câu "Anh đi đường anh, tôi đường tôi/Tình nghĩa đôi ta có thế thôi/Đã quyết không mong sum họp mãi/Bận lòng chi nữa lúc chia phôi" (Thế Lữ). Các vị kiên định ư, chúng tôi tôn trọng các vị, nhưng chúng tôi không muốn đi cùng các vị để chia sẻ nghèo đói nữa.

Hay là thế này: Những vị nào muốn tiếp tục tiến lên CNXH, cứ dồn hết về một vài tỉnh, cho tự chọn những tỉnh thành hiện giàu có khá giả nhất mà làm hộ khẩu, rồi ở đó tha hồ tiến lên tiến xuống. Phần đất nước còn lại, để dân chúng tự quản chọn hướng khác, cũng không cần lý luận mày mò hội họp gì nhiều, nhìn ra ngoài là thấy đầy bài học sinh động ngay, cứ bê về mà áp dụng.

Sau 5 năm, "phe" nào đi lên hay đi xuống, no đủ hạnh phúc hay nghèo đói bất hạnh, rõ ngay. Nhập lại làm một lúc ấy có khó gì.

Loay hoay mãi, mệt các bố quá.

Thông cào (góp ý chân thành)



-----------------------------------

XEM THÊM


Đây là giải khó trao nhất trong các giải Nobel hằng năm. Và điều khác biệt nữa là do Na Uy chọn và trao chứ không phải Thụy Điển.

Trên quả địa cầu này có hàng tỉ người đấu tranh cho hòa bình. Chọn một trong vài tỉ đương nhiên là khó. Hòa bình là một khái niệm bao quát, chứa trong đó cả cuộc sống tự do, dân chủ, tôn trọng quyền con người, không dùng vũ lực, hướng tới những điều cao đẹp...

Năm nay người Na Uy đã chọn ngài thủ tướng nước Ethiopia theo suy nghĩ của họ, riêng tôi thấy rằng giải đáng được trao cho cậu thanh niên Hoàng Chi Phong (Joshua Wong) của Hồng Kông. Rất xứng đáng.

Ở xứ ta, mặc dù nhà cầm quyền luôn nói tới hòa bình, bảo rằng luôn khao hát hòa bình, vì hòa bình, nhưng họ lại rất ngại, rất sợ hòa bình. Bằng chứng là họ luôn chống "diễn biến hòa bình", và hầu như ai cũng biết, nhiều năm qua, cứ mỗi lần trước khi trao giải Nobel Hòa bình họ rất hồi hộp, chỉ sợ VN... được giải. Cứ sau khi có kết quả mới thở cái phào, như trút được gánh nặng.

Thời cách nay gần nửa thế kỷ, VN cũng từng được trao nửa giải Hòa bình nhưng ông Sáu Thọ quyết không nhận với lý do không thể chung giải hòa bình với kẻ thù. Đó cũng là một cách làm cao.

Chả riêng trường hợp này, những ai trong phe XHCN mà được giải Nobel, sướng đâu chửa thấy, chỉ thấy khổ sở, phiền lụy. Những giải cho M.Solokhov, B.Pasternak, A.Sakharov ở Liên Xô là minh chứng một thời.







No comments: