Khi cha mẹ không thể lo cho tương lai con cái thì
cha mẹ có lỗi với con. Nhưng kết lại, đất nước bần cùng, người dân khốn khổ hôm
nay là do lãnh đạo hết cả.
Trở lại vụ giờ tăng lao động. Không ngoại lệ, chủ
nhân, công nhân VN “ngóc đầu không nỗi” là do các chính sách về kinh tế “lột da
đầu”. Công nhân VN lương thấp vì đây là chủ trương của đảng và nhà nước VN.
Không phải lãnh đạo CS luôn miệng khoe “thế mạnh” của VN trước những nhà đầu tư
thế giới là “nhân công VN rẻ” hay sao? Còn giới chủ, họ luôn là đối tượng “vặt
lông vịt” của công an phường, của kiểm tra quận, của đội phòng cháy chữa cháy,
của những vụ “bôi trơn”…
Giới chủ VN “bòn rút công nhân” không khác thời “tư
bản hoang dã” cuối thế kỷ 19. Bởi vì, nếu không “xiết bù lon” thì làm gì họ sống?
Giới chủ nhân cần “bình tâm” nhìn lại để thấy mình,
cũng như giai cấp công nhân, đều là nạn nhân của các chính sách của nhà nước. Vấn đề vì vậy là do chế độ chính
trị chớ không phải do “qui luật thị trường”.
Không nơi nào trên thế giới này mà giới chủ nhân, lẫn
công nhân, phải nuôi sống một bộ máy quan lại đảng và nhà nước nặng nề đến như
vậy. Hai người làm phải cỏng một ông cán bộ. Giá xăng cao chót vót, không phải
vì giá nguyên liệu mà cao vì do đủ thứ thuế. Điện, nước, thực phẩm… thứ nào
cũng giá cả trên trời. Lại còn thuế BOT, gọi là tiền “mãi lộ”. Thuế má, tiền đường,
tiền xăng… tăng thì giá lương thực, như yếu phẩm phải tăng. Người công nhân làm
lụng suốt năm chỉ đủ nuôi miệng, tết không đủ tiền trả tiền xe để về quê.
Bây giờ nhà nước muốn người công nhân phải làm thêm
giờ. Không cần quốc hội phải bàn luận. Càng bàn ra thì càng thấy đại biểu quốc
hội chỉ là một đám vẹt biết nói tiếng người.
Đừng đỗ thừa dân mình làm biếng, hay biện hộ kiểu bất
lương, kiểu vì sao dân Nhật, dân Hàn… trước khi giàu có như bây giờ thì lớp
công nhân của họ trong quá khứ cũng đã hy sinh rất nhiều. (ĐM tụi bây!)
VN “đổi mới” (1986) đến nay đã được 33 năm. Chỉ bằng
1/2 thời gian này (1949-1968) Nhật đã trở thành đệ nhị cường quốc về kinh tế.
Còn Nam hàn, từ 1960 đến 1996, bằng khoảng thời gian VN “đổi mới”, đã trở thành
cường quốc thứ 8 trên thế giới.
Người công nhân Nhật, Hàn, Đài loan… xung phong làm
thêm giờ ngày xưa, vì họ thấy giờ phụ trội giúp họ cải thiện được mức sống,. Với
đồng lương phụ trội họ có thể đầu tư vào giáo dục đại học cho thế hệ con cái.
Thế hệ cha mẹ cố gắng hy sinh, làm nền cho thế hệ con cái tiến lên. Và các quốc
gia này đã thành công. Thế hệ trẻ có học đã đưa đất nước vào thời kỳ “công kỹ
nghệ hóa”. Hiện nay các nước Nhật, Hàn và Đài loan… rất cần công nhân làm các
công việc “hạ tiện”, vì dân họ đều đã trở thành “công nhân cổ trắng thắt cà vạt”.
Người công nhân VN làm thêm giờ thì đồng lương phụ
trội này giúp họ những gì? Không giúp được gì cả, vì đời sống đắt đỏ, giá sinh
hoạt tăng nhanh hơn tiền lương.
Còn giới chủ VN? Từ sau 1975 giới “tư sản dân tộc” của
miền Nam đã “trắng tay”, nếu không sớm vượt biên thì họ cũng trở thành anh phu
xích lô, tài xế xe ôm. Giới chủ (thành công) bây giờ hoặc là những doanh nhân
tài năng lỗi lạc, hoặc là những người biết “dựa hơi” vào thế lực quan lại đảng
viên, hay chính họ là quan lại đảng viên. Ngoại trừ một số rất nhỏ có đóng góp
hữu ích cho đất nước, số còn lại là thứ “tư bản thân hữu”. Đất nước nát bét
ngày hôm nay cũng do lớp tư bản này.
Chế
độ này còn tiếp tục thì sẽ còn những người “vượt biên”. Sẽ còn những thảm cảnh chết trong thùng xe đông lạnh. Khi cha mẹ không
thể lo cho tương lai con cái thì cha mẹ có lỗi với con. Nhưng kết lại, đất nước
bần cùng, người dân khốn khổ hôm nay là do lãnh đạo hết cả.
No comments:
Post a Comment