Nguyễn Tuấn Khoa
31/10/2019
Tôi tặng bài viết này cho những người bạn của tôi đã
đến được bến bờ bình yên. Tôi khóc tặng cho những người bạn đã mãi mãi rời xa
tôi nơi biển đen lạnh lẽo.
Sau khi viết bài “Vượt biển do nhà nước tổ chức và những cái chết tang thương“,
có quá nhiều người đã chia sẻ, với nhiều phản hồi trên trang tôi và các trang mạng
khác. Nhưng xúc động nhất vẫn là những cuộc điện thoại bất ngờ…
Thuyền nhân Việt Nam. Photo Courtesy
Nửa đêm, thằng bạn Đinh
Thanh Lương gọi điện từ Thụy Sĩ, giọng xúc động xen lẫn tiếng nấc.
Nó nói vừa đọc bài viết này khiến kỷ niệm đen hiện về. Shock nặng nên gọi về để
trang trãi nỗi lòng, may ra tâm hồn được nguôi ngoai. Thanh nói sẽ không có bài
viết nào đầy đủ để thế hệ sau có thể thấy rõ những nỗi tủi nhục, khổ sở của người
thuyền nhân miền Nam phải chịu đựng sau ngày 30/04/1975.
Đi bán chính thức lúc đó như một ngày hội. Thị trấn
Rạch Giá- Rạch Sỏi nườm nượp người từ Sài Gòn xuống. Cả gia đình Thanh có 15
người, đóng 180 lạng vàng. Thuyền của Thanh nhỏ hơn 1/2 thuyền ở Cát Lại
(25x5m) nhưng lại chở gấp đôi đôi người, 564 người. Chỉ có Phật Bà Quan Âm và Đức
Mẹ Maria mới có thể cứu được chiếc thuyền quá tải trên biển cả mênh mông!
Ngày tàu của Thanh xuất bến, có 6 thuyền đều có quy
mô và số người như nhau. Ước tính có khoảng 3.500 thuyền nhân, số vàng trả cho
ngày hôm đó khoảng 40.000 lạng vàng. Nhà nước CS thu được bao nhiêu và công an
địa phương thu bao nhiêu? Trong một tháng có bao nhiêu người đi và bao nhiêu
người mãi mãi nằm dưới đáy biển sâu?
Một trong những chiếc
tàu ra đi đã bị chìm. Photo Courtesy
Sáu chiếc khởi hành gần như cùng lúc. Tình cờ Thanh
kịp nhận ra và vẫy tay chào thằng Nguyễn Đức Hùng VTT từ thuyền bên kia. Lúc đó
nó không biết rằng nó mãi mãi không gặp lại thằng Hùng vì chiếc của Hùng nằm
trong 3 chiếc bị chìm xuống đáy biển. Chỉ trong 1 ngày, 1.500 con người chết chỉ
vì sự tham lam và độc ác của CSVN.
Thuyền của Thanh bị cướp 6 lần. Có một cô gái khoảng
22 tuổi ra đi bằng số vàng của người yêu từ nước ngoài gửi về. Cô bị hãm hiếp
ngay trên tàu, trước mặt mọi người. Không chịu nổi sự kinh hoàng, nhục nhã và để
giữ gìn sự trinh trắng của tâm hồn, cô đã nhảy xuống biển trong đêm tối. Thanh
la toáng lên, mọi người thảy phao xuống biển, cô không nhận phao nhưng đã bơi
ra xa chiếc thuyền rồi chìm mất trong đêm đen…
Có một bà mẹ khoảng 40 tuổi đã cởi trần truồng trước
mặt cướp biển, chấp nhận hãm hiếp để cứu lấy những đứa con gái 14 và 15 tuổi của
mình. Có hai bạn Facebook mà tôi chưa kết bạn đã điện thoại kể cho tôi nghe nhiều
chuyện mà tôi không dám viết ra đây. Mà họ có kể gì đâu, tôi chỉ nghe họ khóc
suốt buổi. Giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi có một khoảng lặng rất dài đầy nước
mắt từ cả hai đầu dây…
Tôi nói với Thanh và những bạn thuyền nhân rằng HÃY
ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN nhưng trước hết hãy để cho tôi được kể cho thế hệ sau biết về
sự thật trong chương đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi sẽ kể rằng:
“Ngày xưa khi
người CSVN kết thúc cuộc chiến, họ đã đày đọa người lính miền Nam trong trại tù
khắc nghiệt, ngăn chặn không cho các con của họ vào đại học và đẩy vợ con họ ra
biển… “
Nguyễn Tuấn Khoa
27/10/2019
Những ngày qua thế giới đang xót thương cho 39 người
xấu số trong một nỗ lực thoát nghèo với một cuộc đào thoát khỏi đất nước nhược
tiểu. Thế giới cũng đang dồn sự căm phẫn lên lũ buôn người của đất nước Trung Cộng
hiếu chiến. Đọc lại “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, tôi nhớ lại những cái chết
tang thương giống như vậy trong cuộc vượt biển do nhà cầm quyền Việt Nam tổ chức
dưới cái tên Đi Bán Chính Thức.
Thuyền nhân vượt biển
sau năm 1975. Photo Courtesy
Đi Bán Chính Thức hay Phương Án II
Sau khi chiếm được miền Nam Việt Nam, mâu thuẫn giữa
Việt Nam và Trung Cộng ngày càng tăng cao. Trung Cộng lên án Việt Nam đàn áp
Hoa Kiều và muốn đem Hoa Kiều về nước. Trong khi đó, Trung ương Đảng CSVN coi
người Hoa là đạo quân thứ V và muốn “tương kế, tựu kế” để trả họ về cố quốc.
Thêm vào đó, chính sách cải tạo công thương nghiệp
đã đẩy người Hoa Chợ Lớn đi đến chỗ khánh kiệt và họ quyết định vượt biên thay
vì về với Trung Cộng mà với họ không khác gì xuống địa ngục. Người Hoa ra đi
ngày càng nhiều, chết trên biển cả rất nhiều, Việt Nam bị thế giới lên án. Để đối
phó, Việt Nam tổ chức cho họ ra đi bán chính thức, người CS gọi là Phương Án
II, ban đầu xem ra là một chủ trương thiện chí.
Phương án II là kế hoạch tuyệt mật, phổ biến miệng,
chỉ có bí thư, chủ tịch và giám đốc CA thành phố HCM biết, sau kế hoạch này được
thực hiện ở các tỉnh thành phía Nam. Đó là chủ trương “đưa đối tượng ra khỏi điểm
nóng”. Đối tượng ở đây là hàng triệu người Hoa chủ yếu sống ở Chợ Lớn. Theo đó,
công an thu 8-10 lạng vàng cho một đầu người, rồi dùng tiền để mua tàu hay đóng
tàu, tổ chức bến bãi rồi đẩy họ ra biển với cam kết không bắt tàu trong lãnh thổ
Việt Nam.
Thuyền nhân Việt
Nam sau năm 1975. Ảnh trên mạng
Mặt trái của Phương Án II
Khi những thuyền nhân đã đến các trại tỵ nạn an toàn
thì Phương Án II không còn giấu được thế giới. Thủ tướng buộc cho dừng vào
tháng 12/1978 rồi phải dời sang tháng 5/1979 do số tàu đã đóng cả trăm chiếc từ
vàng thu của các thuyền nhân.
Phương Án II bắt đầu biến tướng. Người Việt với giấy
tờ của người Hoa ra đi rất nhiều. Các tỉnh không có bờ biển cũng xin được làm
Phương Án II. Thấy Phương Án II ngoài tầm kiểm soát, 20/03/1981 ông Trường
Chinh (Chủ tịch nước) đã cho lập Ban Kiểm Tra 69 với mục đích chính là kiểm tra
việc thu vàng.
Kết quả điều tra của Ban 69 khác xa với báo cáo của
Bộ Nội Vụ cho thấy, Phương Án II đã làm hư hỏng công an CS nhanh chóng. Theo
Ban 69, từ tháng 8/78 đến tháng 6/79 có 533 thuyền ra đi mang theo 134.322 người,
thu được 16.181 kg vàng (16 tấn!) chưa kể ngoại tệ, nhà cửa được đóng thay cho
vàng. Có 105 sĩ quan CA bị kỷ luật. Tất cả các tỉnh đều mắc tội gian lận và lập
quỹ đen. Nghiêm trọng nhất phải kể đến tỉnh Minh Hải, giấu 48.195 lượng vàng, Cửu
Long giấu 27.000 lượng, Nghĩa Bình giấu 27.000 lượng, Phú Khánh 10.987 lượng…
Công an các tỉnh thu vàng nhưng bội tín làm nhiều
người mất cả vàng và cả nhà khi theo đuổi Phương Án II, số người lên đến 18.435
người. Phương Án II chỉ thực sự phá sản khi công an giao cho các thuyền nhân những
con tàu không an toàn và nhét vào đó số lượng vượt quá tải trọng của con tàu.
Tàu chìm ngay khi vừa rời bến làm hàng trăm người chết. Đắm tàu Cát Lái là một
trường hợp tiêu biểu của một kiểu buôn người có giấy phép.
Họ ra đi, bỏ hết tất
cả để tìm đường sống. Ảnh trên mạng
Tang thương Cát Lái
Một ngày thứ Bảy giữa năm 1979, cảng Cát Lái bất thường
với hàng trăm công an canh gác nhiều vòng, trong và ngoài cảng. Bên trong, một
con tàu dài 30m, rộng 10m, 3 tầng, sáng bóng vẫn còn mùi sơn mới. Tàu này
nguyên thủy là một chiếc tàu kéo với khoang chứa đá để giữ thăng bằng được thay
bằng khoang chứa nước. Cấu trúc các khoang được thay đổi để chứa được nhiều người
nhất có thể được. Máy được thay mới để tăng sức kéo. Người đóng tàu dường như
chỉ quan tâm đến khả năng nhét đủ số người chứ không tính toán khoa học về tải
trọng của tàu và sự cân bằng khi hoạt động.
Đúng giờ hẹn, đám đông đã nằm suốt đêm tại cảng bắt
đầu sốt ruột và tiến về con tàu. Người trưởng tàu bắt loa điểm danh, chỉ chờ
như vậy đám đông lũ lượt nhanh chóng tràn xuống tàu. Với khoảng 280 người, con
tàu ngay lập tức mất ổn định. Những thuyền nhân ngồi khoang dưới không chịu nổi
nóng bức, khó thở đã leo lên trên mui ngồi làm cho con tàu thêm chao đảo. Tất cả
những người trên thuyền, kể cả thuyền trưởng do không có kinh nghiệm sông nước,
nên bắt đầu hoảng loạn, tìm đường thoát ra khỏi tàu. Con tàu chúi mũi xuống và
từ từ cắm sâu vào trong bùn ở đáy sông. Những người ở tầng 1 và 2 không có đường
thoát. Tiếng thét gào trên thuyền và tiếng kêu cứu bất lực trên bờ tạo nên một
âm thanh thê lương bao trùm một vùng quê yên bình, để rồi thoáng chốc chỉ còn lại
những tiếng khóc nấc nho nhỏ của những cư dân sống rải rác trên bờ sông Cát
Lái. Hết rồi! Chết hết cả rồi!
Nhà cầm quyền lúc đó đã cho điều hai cần cẩu 60 tấn
từ Vũng Tàu vào. Sau hai ngày di chuyển và ba ngày vật lộn, cần cẩu đã kéo con
tàu xấu số lên khỏi mặt nước và cũng từ đây người ta biết chính xác có 227 người
chết và hơn 40 người trở về từ cõi chết nhưng tất cả như những người mất trí
trước thảm kịch gia đình. Xác chết nối tiếp xác chết, dãy hòm gom vội khắp nơi
cùng mùi tử thi khiến người ta phải thốt lên: Ai đã đem một Tết Mậu Thân nữa đến
với người dân Sài Gòn hiền hòa?
Những người khâm liệm kể rằng trong số xác được vớt
lên, người ta thấy có 4 người mẹ ôm chặt con mình trong lòng như những nỗ lực
cuối cùng với hy vọng giữ được đứa con thơ để hai mẹ con cùng nhau đoàn tụ ở
bên kia thế giới. Trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, những người khâm liệm đã
để cho hai mẹ con yên nghĩ cùng nhau trong một cỗ quan tài khô lạnh. Tất cả những
người xấu số đã được an táng tại một khu đất cách cầu Giồng Ông Tố 500m.
Phương Án II
không chỉ có một Cát Lái bi thảm. Theo báo cáo của Ban 69, chỉ trong
vòng 1 năm có 9 tàu chìm làm chết 902 người khi những con tàu này chưa ra khỏi
phao số 0. Thử điểm lại vài trường hợp đau lòng: Bến Tre có 1 tàu chìm với
54 người chết, Long An có 1 tàu chìm với người 38 chết, Nghĩa Bình
1 tàu chìm với 78 người chết nhưng khủng khiếp nhất là Tiền Giang có 3
tàu chìm với 504 người chết.
Những sự kiện của hơn 40 năm về trước đã dự báo
chính xác một bức tranh đen tối cho một Việt Nam ngày nay.
-------------
Tham
khảo: Bên Thắng Cuộc- Huy Đức 2012
No comments:
Post a Comment