Đoàn Bảo Châu
07/07/2025
https://baotiengdan.com/2025/07/07/ho-da-lo-ro-chan-dung/
HÌNH
:
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/1-33-1920x1103.jpg
Các
bạn của tác giả đến dự ra mắt sách một ngày đầu xuân. Nguồn: Đoàn Bảo Châu
Mấy
hôm trước, tôi nhận được tin chừng 20 người, gồm công an, đại diện Viện kiểm
sát đã ập vào nhà. Họ mang theo lệnh bắt, khám xét và quyết định khởi tố tôi.
Căn nhà nhỏ nơi chúng tôi từng viết, dạy, nuôi con và giữ gìn những điều tử tế
– bỗng chốc trở thành chiến trường của sự đe doạ.
Tôi
– Đoàn Bảo Châu – một võ sư, nhà văn, nhà báo tự do – nay bị truy lùng như tội
phạm, không vì vũ khí, không vì tổ chức chính trị, mà chỉ vì những lời nói thẳng
và những cuộc phỏng vấn công khai đặt câu hỏi về công lý, đạo lý và phẩm giá
con người.
Khi lời
nói bị coi là tội ác
Cơ
sở để khởi tố tôi là những video phỏng vấn, mà chính tôi đã công khai đăng tải
trên mạng xã hội. Trong đó, tôi:
–
Phỏng vấn các luật sư về những vi phạm tố tụng nghiêm trọng trong vụ án Đồng
Tâm.
–
Trò chuyện với chuyên gia về Công ước Quốc tế Chống Tra tấn, mà Việt Nam đã ký
nhưng chưa thực thi nghiêm túc.
–
Bình luận về những bất công nhức nhối: Dân oan mất đất, tù nhân lương tâm bị đối
xử vô nhân đạo, nhà hoạt động chống BOT bẩn bị hành hung, người dân chết oan vì
xả lũ không báo trước.
–
Phỏng vấn cô giáo từng dạy Phạm Đoan Trang, một người bị bỏ tù vì viết về nhân
quyền.
Mọi
lời tôi nói đều có thể kiểm chứng. Mọi ý kiến tôi nêu đều dựa trên sự thật,
tình người và tinh thần xây dựng.
Tôi
xin hỏi thẳng: Tôi đã phạm tội gì?
“Trong
thời đại của sự dối trá phổ quát, nói sự thật là một hành động cách mạng.”
George
Orwell
Chân
dung của sự độc tài
Cái
gọi là “pháp luật” chỉ còn là công cụ. Luật không được dùng để bảo vệ công lý,
mà để đàn áp người tử tế. Họ cấm tôi xuất cảnh, truy lùng tôi, khởi tố tôi –
không phải vì tôi nguy hiểm – mà vì tôi đặt câu hỏi đúng chỗ, vào những chỗ mà
họ muốn che giấu.
Họ
không còn giấu giếm bộ mặt thật. Chân dung độc tài đã lộ nguyên hình: Một bộ
máy chính trị bất chấp đạo lý, bất cần đúng sai, dùng súng đạn và nhà tù thay
vì đối thoại, lấy sự sợ hãi để thay thế lý lẽ, lấy bắt bớ thay cho tranh luận.
Tôi
từng nghĩ: Nếu tôi nói rõ ràng, trình bày thấu đáo, gọi điện để trao đổi, có lẽ
họ sẽ hiểu. Nhưng tôi đã nhầm. Sự cẩn trọng không về nhà, không ra mặt, không
phải trốn tránh mà là một lựa chọn đúng đắn. Vì tôi biết: Họ không muốn nghe lời
tự bào chữa, họ chỉ muốn dập tắt tiếng nói.
Tôi
là ai?
Tôi
là một người viết, người dạy, người sống tử tế. Tôi không tham gia đảng phái.
Tôi không tụ họp chính trị. Trong các lớp võ, lớp tiếng Anh tôi dạy – và thậm
chí cả trong bữa cơm gia đình – tôi không bàn chuyện thời sự để không làm người
thân lo lắng. Tôi chỉ sống đúng với võ đạo: “Mạnh mẽ là để bảo vệ người yếu thế.”
Vậy
mà, họ vẫn truy cùng đuổi tận.
Tiếng
nói của công lý – Không thể bị dập tắt
Tôi
không viết để xin tha thứ. Tôi viết để tự bào chữa, để nói với công luận rằng
tôi không hối tiếc. Tôi tự hào vì đã không cúi đầu trước bất công.
Mỗi
cái like, mỗi lần share của các bạn không chỉ là ủng hộ tôi, mà là ủng hộ một
xã hội nơi sự thật không bị trừng phạt. Nếu bạn còn nghi ngờ, xin hãy xem lại
các video, các bài viết tôi đăng – từng câu chữ, từng gương mặt tôi phỏng vấn –
và hãy tự hỏi mình: Tôi sai ở đâu?
Tôi
tin rằng một xã hội chỉ thay đổi khi người tốt không còn im lặng. Sự ủng hộ của
các bạn – dù nhỏ – là ngọn lửa trong bóng tối, là phản kháng mềm mại nhưng sâu
sắc nhất với cái ác.
“Chúng
ta là những người tạo ra số phận của chính mình.”
Plato
Tôi
– Đoàn Bảo Châu – vẫn đứng đây, dù bị gọi là “đã đi quá xa,” nhưng tôi biết: Xa
đến đâu cũng phải đi tiếp nếu đó là con đường của công lý.
Tôi
viết bài này không chỉ để bảo vệ mình, mà để vẽ lên chân dung của sự thật và của
một chính thể sợ sự thật.
Đoàn
Bảo Châu
Ngày
6 tháng 7 năm 2025
HÌNH
:
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/1-33-1536x882.jpg
Các
bạn của tác giả đến dự ra mắt sách một ngày đầu xuân. Nguồn: Đoàn Bảo Châu
_________
They
Have Revealed Their True Face
A
few days ago, I received news that shook me to the core: a group of about 20
people, including police and representatives from the Procuracy, stormed my
home. They came armed with an arrest warrant, a search order, and a decision to
prosecute me. The small house in Hanoi, where my family and I wrote, taught,
raised our children, and cherished simple acts of kindness, suddenly became a
battlefield of intimidation.
I,
Đoàn Bảo Châu—a martial arts master, writer, and freelance journalist—am now
hunted like a criminal. Not for wielding weapons, not for political organizing,
but for speaking plainly and conducting public interviews that dare to question
justice, morality, and human dignity.
When
Words Are Deemed a Crime
The
basis for my prosecution lies in the interview videos I openly posted on social
media. In them, I:
–
Spoke with lawyers about serious procedural violations in the Đồng Tâm case.
–
Discussed with experts the International Convention Against Torture, which
Vietnam signed but has not fully honored.
–
Commented on glaring injustices: landless farmers struggling to survive,
prisoners of conscience treated inhumanely, activists against corrupt toll
booths beaten, and citizens killed by unannounced floodwater releases.
–
Interviewed a teacher of Phạm Đoan Trang, a woman imprisoned for writing about
human rights.
Every
word I spoke can be verified. Every opinion I expressed is rooted in truth,
compassion, and a desire for constructive change.
I
ask directly: What crime have I committed?
“In
a time of universal deceit, telling the truth is a revolutionary act.”
—George
Orwell
The
Portrait of Tyranny
What
they call “the law” is now merely a tool. It is not used to uphold justice but
to crush the decent. They banned me from leaving the country, hunted me, and
prosecuted me—not because I am dangerous, but because I asked the right
questions, probing the very things they wish to conceal.
They
no longer hide their true face. The portrait of tyranny stands exposed: a
political machine that disregards morality, ignores right and wrong, and uses
guns and prisons instead of dialogue, fear instead of reason, and arrests
instead of debate.
I
once believed that if I explained clearly, presented my case thoroughly, and
spoke with them over the phone, they might understand. I was wrong. My
caution—not returning home, not showing my face—was not cowardice but a wise
choice. I knew they had no interest in hearing my defense; they only wanted to
silence my voice.
Who
Am I?
I
am a writer, a teacher, a man who lives with integrity. I belong to no
political party. I do not engage in political gatherings. In my martial arts
and English classes—and even at my family’s dinner table—I avoid discussing
current events to spare my loved ones worry. I live by the code of martial
arts: “Strength is for protecting the weak.”
Yet,
they still pursue me relentlessly.
The
Voice of Justice Cannot Be Silenced
I
do not write to beg for mercy. I write to defend myself, to tell the public
that I have no regrets. I am proud to stand against injustice without bowing.
Every
like, every share from you is not just support for me but a stand for a society
where truth is not punished. If you have doubts, I urge you to watch my videos,
read my posts—every word, every face I interviewed—and ask yourself: Where did
I go wrong?
I
believe a society only changes when good people refuse to stay silent. Your
support, however small, is a spark in the darkness, the softest yet most
profound resistance against evil.
“We
are the ones who make our own destiny.”
—Plato
I,
Đoàn Bảo Châu, stand here, though they say I have “gone too far.” But I know:
no matter how far, I must keep going if it is the path of justice.
I
write this not only to defend myself but to paint the portrait of truth and of
a regime that fears it.
Đoàn
Bảo Châu
July
6, 2025
Photo
of friends attending my book launch
No comments:
Post a Comment