TIẾC
THƯƠNG NHỮNG GÌ TỐT ĐẸP ĐÃ BỊ HỦY HOẠI
Họa sĩ Nguyễn Thanh Bình
Nếu tra
trên mạng, chúng ta sẽ được biết rõ hơn về con người và tác phẩm họa sĩ Nguyễn
Thanh Bình. Sinh năm 1954, từ một chiến binh đi đến những ngày cuối cùng của cuộc
chiến, ông trở thành họa sĩ tiêu biểu những năm 80-90, với số lượng tranh bán
được lớn vào bậc nhất trong thị trường VN hiện thời. Sau đây là ba đoạn trích từ
những câu trả lời của ông trong một cuộc phỏng vấn với trang mạng Văn Việt.
Do sơ suất chúng tôi đã để lạc mất đường dẫn, mong được tác giả Nguyễn Thanh
Bình và các bạn lượng thứ.
Vương
Trí Nhàn
-----
BỔ
SUNG :
Sau đây là
đường dẫn bài trả lời phỏng vấn của họa sĩ Nguyễn Thanh Bình trên Văn Việt do
anh HOÀNG DŨNG cung cấp. Xin cám ơn anh HD:
https://vanviet.info/gap-go.../nguoi-viet-mot-cu-hoi-lon-13/
***
1/
*Theo
anh/chị, lịch sử Việt Nam có gì đáng tự hào và có gì đáng hối tiếc?
–
Trả lời:
Ít
có dân tộc nào mà suốt chiều dài lịch sử toàn đánh nhau. Tháng 3 năm 1975, khi
trận đánh chiếm thị xã Buôn Ma Thuột kết thúc, lúc hành quân vào nội đô, đập
ngay vào mắt tôi bảng quảng cáo Coca Cola to tướng, đỏ thắm, nổi bật trên nền
cây xanh. Đối với tôi, thứ nước giải khát ấy không lạ, vì đã biết đến nó thời
thơ ấu. Lúc vào nhà một gia đình công nhân đồn điền cao su, ấn tượng không bao
giờ quên là thái độ của gia đình ấy: không vồn vã cũng không thờ ơ. Họ lấy nước
cho uống, với một vẻ bình thản kỳ lạ, và khi nhìn thấy trong căn nhà cũng đơn sơ,
vách gỗ lợp tôn có ti vi, có xe máy, có cả chiếc tủ lạnh nhỏ, tôi ngay lập tức
hiểu rằng “… Họ đâu có cần ai đến giải phóng!”. Cuộc sống của họ tuy là công
nhân nghèo, nhưng điều kiện vật chất vượt xa 99.9% người dân miền Bắc khi đó!
Hồi
ấy ngoài Bắc chỉ vài gia đình cán bộ cao cấp mới có tủ lạnh. Ti vi thì hầu như
không có vì chưa có đài phát! Tôi được xem ti vi từ nhỏ ở Praha, nên không lạ lẫm
gì cái thiết bị gia dụng ấy, nhưng với tất cả lính tráng, kể cả sĩ quan đơn vị
tôi, thì chưa ai biết nó là cái gì. Vài năm sau, sau khi xuất ngũ (1978) lững
thững đi bộ từ ga Hàng Cỏ về nhà (số 6 Chu Văn An, Ba Đình – Hà Nội), cảm giác
hoàn toàn trống vắng, không vui, không buồn…
Không
có chìa khóa vào nhà, ngồi trên bậc cầu thang đợi ông già về, tôi ngồi nhớ lan
man về quãng thời gian đã qua, chợt nhận ra rằng: “Đó là một cuộc nội chiến
tương tàn, thảm khốc!”.
Càng
những năm sau này, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, càng củng cố nhận thức rằng:
Lịch sử dân tộc Việt Nam đầy đau khổ, không có gì đáng tự hào cũng chẳng có gì
để hối tiếc. Chiến tranh chống ngoại xâm hay nội chiến, chỉ là những cơn sốt của
một cơ thể cố gắng sống còn, một khi đã bước qua, không có điều gì để hối tiếc…
Có chăng, chỉ là hối tiếc những gì tốt đẹp đã bị hủy hoại.
2/
*Cái
gì hay nhất và dở nhất trong tính cách người Việt? Cái cần nhứt cho con người
Việt hiện nay là gì? Làm sao để thay đổi theo chiều hướng tốt hơn?
Trả
lời:
Cách
đây gần thế kỷ, sử gia Trần Trọng Kim từng nhận xét:“… Người An Nam đã lười
nhác lại hay ăn cắp vặt …”.
Dĩ
nhiên, không phải ai cũng tắt mắt, nhưng nói chung tính cách người Việt nhạt.
Thật
thà ư? Người Thái, người Lào mới là thật thà.
Cần
cù ư? Nông dân ở đâu cũng cần cù.
Dũng
cảm ư? Tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản há chẳng phải điển hình của lòng dũng cảm.
Thông
minh ư? Nhìn công cụ lao động và vật dụng sinh hoạt truyền thống của người Việt
xem, mấy ngàn năm không thay đổi…
Nói
chung, tính cách người Việt không có gì nổi bật, vì nếu nói đến “dân tộc” phải
đặt nó trên bình diện “giữa các dân tộc”, nếu không, chỉ là việc “mèo khen đuôi
mèo”.
Nhưng
một tính cách nhạt nhoà, tự thân không có gì xấu, không có gì để tự ti hay tự
ái, mà nó là điều cần được nhìn thấy để sửa đổi.
Cách
đây nhiều năm, trong một buổi nói chuyện đề tài tương tự (về thơ) trong buổi
khai trương Cà phê thứ Bảy, chủ toạ đưa ra một câu hỏi: “Người Việt
có tính sáng tạo không?”. Tôi phát biểu: “Thật sự, người Việt không có tính
sáng tạo!”.
Tôi
đã làm dấy lên một cuộc tranh luận ồn ào kéo dài sau đó!
(Há
há há… )
Người
Việt giàu lòng tự ái chứ không biết tự trọng, ưa cãi lộn chứ không biết tranh
luận một cách trí tuệ.
Đó
chính là hệ quả của một lịch sử chiến tranh liên miên, phân hoá rã rời của một
xã hội nông nghiệp.
Hẳn
ai cũng thấy, nhiều người Việt đã thành công, thậm chí đạt đến địa vị cao ở các
quốc gia văn minh. Điều ấy nói rằng: Tính cách và trí tuệ người Việt tuy chẳng
hơn ai nhưng cũng không thua kém ai. Do
đó, thể chế mới chính là yếu tố quyết định để thay đổi, chẳng những tính cách
mà cả nếp sống xã hội theo chiều hướng tốt hơn.
Tại
sao?
Ta
hoàn toàn có thể thấy miền Nam trước 1975 hay Việt Nam trước 1954, đang định
hình theo chiều hướng mà hôm nay ta phải “mong đợi, ước ao”. Đó cũng là điều ta
phải hối tiếc cho lịch sử tang thương của dân tộc!
3/
*Anh/chị
đang nghĩ/hy vọng gì về tương lai người Việt/nước Việt?
Trả
lời:
Chỉ
mới mười lăm năm học Phật, biết đến và hiểu được bản chất của khái niệm vô thường.
Không có gì thường trụ mãi mãi, vì thế tôi tin chắc rằng mọi sự sẽ thay đổi mà
không cần phải hy vọng, không cần phải trông chờ vào những điều mong manh,
không thực.
-----------------
vanviet.info
Người
Việt – một câu hỏi lớn (13) | Diễn đàn Câu lạc bộ Văn đoàn Độc lập Việt Nam
Năm
2020 mở ra với một biến cố chấn động: cuộc tấn công vào xã Đồng Tâm của lực lượng
vũ trang Hà Nội vào rạng sáng ngày 9 tháng 1. Nó đã giết chết người nông dân/cựu
binh Lê Đình Kình, khi cụ đang ở trong nhà mình.
.
No comments:
Post a Comment