29/1/2019
Khánh
Trường
Những ngày cuối đông, ngồi giữa phố cổ Hà Nội giá rét đã nhiều năm mới
“hưởng” lại, ngày ngày lên “phây” (chưa bị luật ANIMAL ngăn chặn), không thể
không tìm trang Khánh Trường, theo dõi từng diễn biến sức khoẻ và công việc của
anh. Thật sự, lần nào cũng nguyên một niềm mến phục. Anh vừa than kiệt sức sau
buổi chạy thận không biết thứ bao nhiêu, đã lại sôi nổi một dự án, nghĩ là làm
ngay tắp lự. Một người khoẻ mạnh bình thường cũng khó nghĩ được, làm được như
anh.
Khánh Trường hoạ sĩ, Khánh Trường nhà văn, Khánh Trường làm báo,
Khánh Trường làm sách… Nhưng trong tôi chắc còn lại lâu nhất một Khánh Trường của
ý nguyện, ý chí “hợp lưu”.
Vinh dự là một trong những cây bút trong nước đầu tiên góp mặt với
“Hợp Lưu” từ buổi đầu (đầu những năm 1990), tôi chỉ muốn lưu lại vài thông tin
nhặt trên FB của Khánh Trường gần đây, khi anh cứ vài ngày một lần nhập viện, rồi
lại về căn mobile home nho nhỏ, với sự chăm sóc của người vợ hiền, làm đủ trò
đáng nể trên chiếc xe lăn!
Và xin thưa với Khánh Trường: Năm năm trước, một số anh chị em chúng tôi
trong nước, lập ra Ban Vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam và báo mạng
vanviet.info, cũng là tiếp nối ý nguyện, ý chí Hợp Lưu của anh!
Hoàng Hưng
*
Ngày nay đọc lại những số Hợp Lưu cũ, bạn đọc mới
không thể hình dung được vô vàn khó khăn đến từ nhiều mặt, từ xin bài, đánh
máy, layout, chạy tiền in, quáng bá để có độc giả dài hạn, đi đến các nhà sách
trong phạm vi 6, 700 dặm để phát hành và đòi tiền bán… Một mình một ngựa. Tôi,
đến bây giờ thỉnh thoảng nhớ lại, vẫn còn ngạc nhiên sức lực đâu chu toàn hàng
trăm việc như thế. Nhất là phải đối đầu với nhiều chống đối dữ dội, cực đoan.
Hàng đêm điện thoại gọi đến nhà chửa rủa, lăng mạ, thậm chí còn hăm dọa ném lựu
đạn vào nhà “cho tan xác lũ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. Báo chí bêu rếu,
bỉ thử, thậm chí một bà chủ báo viết: “ra đường chẳng may gặp tên KT buộc phải
bắt tay thì hãy mang vào bàn tay 10 áo mưa để tránh bẩn” (vì đến số 3 hết tiền
in, tôi phải viết… dâm thư, bán, để có tiền in báo). Ban ngày vào quán khách
quen dạt qua bàn khác vì sợ “lạc đạn”. Tình hình 40 năm trước không giống bây
giờ tẻo teo. Một tác giả trong nước xuất hiện trên một tờ báo hải ngoại nếu
không là Việt cộng thì đích thị là bọn nằm vùng hoặc phản bội, trở cờ cần thanh
toán!!!
Ôi một thời oan nghiệt!
Hình bìa một tạp chí Hợp Lưu
Hơn 20 năm, từ ngày bị tai biến phải ngồi xe lăn, đã
ít nhất 30 lần vào ra bệnh viện, 2 lần nằm trong phòng hồi sinh (lần thứ 2 kéo
dài cả tháng với ống nhựa đưa vào miệng, xuống phổi, để máy thở giúp, vì quá yếu,
không thể tự thở!!!), vậy mà vẫn sống nhăn!
Bạn bè thân thường độc mồm: Mày ác quá, phải sống trả
nợ, không chạy làng sớm được.
SÁCH TRANH, KHỔ 8.5X8.5, BÌA CỨNG, GỒM NGOÀI 100
TRANH FULL COLOR VÀ BÀI VIẾT VỀ HỘI HỌA CỦA KHÁNHH TRƯỜNG
BỘ TRUYỆN NGẮN HAI TẬP TRÊN 1250 TRANG CỦA KHÁNH TRƯỜNG
TỔNG TẬP 43 NĂM VĂN HỌC HẢI NGOẠI (1975-2018) SẮP RA
MẮT
Đơn cử những tác giả trong nước có mặt trong Tổng tập
này. Họ sống và viết trong nước, nhưng không in (và không được in) trong nước,
thì công khai in ở Hải ngoại. Vậy cũng thuộc “văn học Hải ngoại” chứ sao? (lời
bình của Hoàng Hưng):
Bùi Chát, Bùi Ngọc Tấn, Cao Thoại Châu, Dương Nghiễm
Mậu, Đoàn Văn Khánh, Hoàng Hưng, Khoa Hữu, Khuất Đầu, Lê Văn Trung, Lê Vĩnh Thọ,
Nguyên Minh, Nguyễn An Bình, Nguyễn Dương Quang, Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Hữu Hồng
Minh, Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Lệ Uyên, Nguyễn Thành, Nguyễn Thụy Long, Nguyễn
Văn Gia, Nguyễn Viện, Như Không, NP Phan, Phạm Hiền Mây, Phạm Ngọc Lư, Phan Huyền
Thư, Phùng Cung, Thiếu Khanh, Tiêu Dao Bảo Cự, Trần Đĩnh, Trần Mạnh Hảo, Trần
Thị Ng.H., Trần Vạn Giã, Trần Vàng Sao, Văn Quang, Vy Thượng Ngã.
MỘT
TẠP CHÍ VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BIÊN KHẢO IN VÀ PHÁT HÀNH TOÀN CẦU, KỂ CẢ TRONG
NƯƠC, SẮP RA ĐỜI
Ba mươi năm trước Hợp Lưu ra đời, là diễn đàn đầu
tiên khởi xướng giao lưu hai dòng văn học Việt Nam Bắc Nam do hoàn cảnh trớ
trêu và bi thảm của một giai đoạn lịch sử, đã phân rẽ thành hai nhánh. Hai thập
kỷ, 1954-1975, nếu lấy chiều dài của dòng chảy một dân tộc, quả thực chả nghĩa
lý gì. Nhưng chúng ta, những người làm văn học nghệ thuật đã sinh ra, lớn lên,
trưởng thành trong giai đoạn này, không thể phủ nhận đã khắc đậm vào não trạng
của chúng ta, hướng dẫn tư duy của chúng ta, để sản sinh, làm thành hai mãng
văn học chảy về hai hướng khác biệt. Bằng rung cảm nhạy bén của một người yêu
tiếng Việt, chúng tôi đã nhìn thấy điều đó, và mang khát vọng muốn đồng qui hai
dòng chảy này. Bởi chưng, thiển nghĩ, văn học Việt Nam không thể lớn mạnh nếu
không hợp lưu. Một thủy đạo lớn tất nhiên sẽ mạnh hơn hai phụ lưu nhỏ.
Ba mươi năm trước chúng tôi đã quan niệm phải dứt khoát gạt bỏ ra khỏi đầu óc sự đánh giá hay dở đúng sai mang tính chủ quan, bắt nguồn từ hai nền giáo dục “có định hướng”. Sự đúng sai hay dở sẽ được thời gian gạn lọc, cái gì sai, dở sẽ bị loại bỏ, đào thải. Và ngược lại. Qui luật này từ ngàn xưa đến ngàn sau. Thường hằng.
Chỉ mới nửa thế kỷ, thời gian quá ngắn trong tiến
trình chuyển động của dân tộc, ngày nay chúng ta đã dần dần nhìn thấy.
Tuổi đời cũng đã cao, thêm bệnh tật, lẽ ra chúng tôi
nên lui về ngơi nghỉ, dọn đường để một ngày không xa, sẽ tan vào tịch lặng.
Đúng qui trình bất biến: có sinh phải có tử. Nhưng hai mươi năm nay, từ ngày bạo
bệnh và giã từ Hợp Lưu, chúng tôi nhận thấy tình hình đã thay đổi rất nhiều, thời
gian đã lặng lẽ làm công việc của nó, xóa mờ dần những cách ngăn. Thêm vào đó
các thế hệ mới ra đời và trưởng thành. Khác với cha anh, những thế hệ này không
mang trên vai gánh nặng quá khứ, có chăng cũng không đến nỗi nặng nề như đã. Vì
thế, chúng tôi lại nghĩ, phải tiếp nối truyền thống Hợp Lưu ba mươi năm trước,
nhưng sẽ mở rộng biên cương hơn, mạnh mẽ xóa tan cách biệt. Đã quá trễ để nuôi
mãi phân chia Bắc Nam, trong ngoài. Văn học nghệ thuật Việt Nam là của người Việt
Nam, dù họ ở đâu trên hành tinh này. Khác chăng chỉ địa chỉ cư trú.
Từ ngày cổng thông tin mở rộng, FB và các trang
website nở rộ, chúng ta có thêm rất nhiều diễn đàn văn học, và cũng có thêm rất
nhiều những cây viết mới đầy tài năng và sung mãn. Tuy nhiên, vì có số lượng
quá đông, người đọc không có thì giờ dừng lâu ở một trang web nào, vì thế những
công trình nghiên cứu, sáng tác công phu, giá trị thường bị lướt qua, bỏ quên.
Đáng tiếc và đáng buồn.
Bởi những lý do trên, chúng tôi, một lần nữa lên đường.
Xuất bản một tờ báo giấy vào thời điểm này xem chừng
có vẻ… không bình thường. Nhưng phải làm thôi, chúng tôi tin độc giả sẽ tán
dương, hổ trợ.
Hình bìa : QÚI SAN VĂN HỌC NGHỆ
THUẬT BIÊN KHẢO
VÀ ĐÂY TIN MỚI NHẤT:
THÔNG
BÁO CHÍNH THỨC VỀ TẠP CHÍ “MỞ NGUỒN” CỦA CHỦ BIÊN KHÁNH TRƯỜNG:
Mở
Nguồn tháng 4-2019
Một thập niên qua, di dân Việt không còn tập san văn
chương giấy in. Các nhà xuất bản Văn Nghệ, Văn Mới, Văn Khoa, Thanh Văn, Thời
Văn, Tân Thư, Lá Bối, Hồng Lĩnh, Xuân Thu, Đại Nam thay nhau đóng cửa. Chưa khi
nào Văn học Hải ngoại khánh kiệt như lúc này. Một đám ma không độc giả đưa tiễn.
Cần một phục sinh. Hôm nay họa sĩ Khánh Trường lên đường một lần nữa, tái sinh
Hợp Lưu dưới tên Mở Nguồn. Sẽ là nơi sáng tác khai phá dẫm chân vào những vùng
đất mới. Nơi diễn ra tranh luận học thuật. Nơi giới thiệu các trào lưu nghệ thuật
và quy tụ những ngòi bút cá tánh nhất.
Một tập san giấy in trình bày mỹ thuật với giá bán
tượng trưng 12 mỹ kim + cước phí.
Mở Nguồn khổ 6×9 inch, dầy 250 trang, phát hành mỗi
3 tháng. Số ra mắt tháng 4-2019.
Thư từ, bài vở gửi về chủ bút Khánh Trường: emailalexkhtruong@yahoo.com
Ghi danh độc giả dài hạn trả bằng PAYPAL qua
link: http://saigonocean.com/TapChiMO/contact.htm
Hộp thư:
do Lê Hân, giám đốc nhà xuất bản Nhân Ảnh trị sự. han.le3359@gmail.com
Lời cuối: CHÚC KHÁNH TRƯỜNG “MỞ NGUỒN” THÀNH CÔNG
DÒNG HỢP LƯU MỚI CỦA VĂN CHƯƠNG TIẾNG VIỆT TOÀN CẦU TK 21!
No comments:
Post a Comment