Lời
bào chữa: Đoàn Bảo Châu vô tội
Đoàn Bảo Châu
01/07/2025
https://baotiengdan.com/2025/07/01/loi-bao-chua-doan-bao-chau-vo-toi/
Tôi,
Đoàn Bảo Châu, bị công an Hà Nội triệu tập với kiến nghị khởi tố, cấm xuất cảnh
và truy lùng khắp nơi chỉ vì tôi thực hiện quyền tự do ngôn luận.
Đây
là 1 trong 6 clip công an Hà Nội đưa vào kiến nghị khởi tố.
Phỏng
vấn này tôi làm vào ngày 30 tháng 6 năm 2019 với thân nhân của các tù nhân
lương tâm đang bị giam giữ tại Trại giam số 6, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An
và cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Hải (Hải Điếu Cày)
Tôi
khẳng định mình vô tội, vì hành động của tôi chỉ nhằm làm sáng tỏ sự đối xử vô
nhân đạo đối với các tù nhân, và cả tôi lẫn những người được phỏng vấn đều
không bịa đặt bất kỳ thông tin nào. Dưới đây, tôi trình bày chi tiết về cuộc phỏng
vấn, tóm tắt nội dung, và tái khẳng định sự vô tội của mình, đồng thời so sánh
với lòng dũng cảm và sự chính trực của Noor Inayat Khan, người có câu chuyện thể
hiện nghĩa vụ đạo đức trong việc nói lên sự thật để chống lại bất công.
1.
Cuộc phỏng vấn và bối cảnh
Vào
ngày 30 tháng 6 năm 2019, tôi đã phỏng vấn ba cá nhân: Chị Nguyễn Kim Thanh, vợ của tù nhân
lương tâm và nhà báo Trương Minh Đức;
chị Bùi Thị Rề,
vợ của tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc; và anh Duy Tùng, con trai của tù nhân lương tâm và giáo viên
Đào Quang Thực.
Những
người này là thân nhân trực tiếp của các tù nhân bị giam tại Trại giam số 6,
nơi mà vào thời điểm đó, bốn tù nhân lương tâm đã tuyệt thực từ ngày 10 tháng 6
năm 2019 để phản đối việc tịch thu quạt điện trong buồng giam giữa đợt nắng
nóng khắc nghiệt vượt quá 42°C.
Cựu
tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Hải (Hải Điếu Cày) cũng chia sẻ trải nghiệm của
mình ở trại giam này.
Mục
đích của tôi là ghi lại lời kể của các gia đình về tình trạng của tù nhân, đặc
biệt là việc cố ý lấy đi quạt điện, khiến họ phải chịu đựng cái nóng không thể
chịu nổi mà không có biện pháp giảm nhiệt cơ bản.
Tôi
lập luận rằng hành động này vi phạm nghĩa vụ của Việt Nam theo Công ước Liên Hợp
Quốc về Chống Tra tấn và Các Hình thức Đối xử hoặc Trừng phạt Tàn nhẫn, Vô nhân
đạo hoặc Hạ thấp Phẩm giá, mà Việt Nam đã phê chuẩn. Cuộc phỏng vấn là lời kêu
gọi nâng cao nhận thức và hành động của công chúng để bảo vệ sức khỏe và phẩm
giá của các tù nhân, không phải là nỗ lực kích động hay bóp méo sự thật.
2.
Tóm tắt nội dung cuộc phỏng vấn
Cuộc
phỏng vấn đã làm rõ các điểm chính sau:
– Lời kể của
Nguyễn Kim Thanh:
Chị Thanh thăm chồng mình, Trương Minh Đức, vào ngày 20 tháng 6 năm 2019. Chị
mô tả tình trạng thể chất của anh suy kiệt nghiêm trọng sau 10 ngày tuyệt thực,
kiệt sức, mắt lờ đờ, đầu cúi gục, gần như không thể ngồi vững. Anh Đức thông
báo rằng ban quản lý trại giam đã lấy đi tất cả quạt điện, viện cớ rằng chúng bị
“hỏng”, mặc dù trước đó quạt vẫn hoạt động bình thường trong các lần thăm trước.
Chị Thanh phản đối lý do này, đề nghị cung cấp quạt mới nhưng bị từ chối. Chị
mô tả hành động của trại giam là sự trừng phạt cố ý, lưu ý rằng các cán bộ ngắt
lời mỗi khi cuộc trò chuyện đề cập đến các chủ đề nhạy cảm như quạt hoặc cuộc
tuyệt thực, và cắt ngắn buổi thăm xuống còn 30 phút thay vì một tiếng như thường
lệ.
– Lời kể của
Bùi Thị Rề: Chị
Rề thăm chồng mình, Nguyễn Văn Túc, vào ngày 26 tháng 6 năm 2019. Chị báo cáo
tình trạng tương tự: anh Túc yếu ớt, hầu như không thể đi lại, và chịu đựng bệnh
tim mạch trầm trọng hơn do cái nóng và thiếu quạt. Anh xác nhận cuộc tuyệt thực
đã kéo dài 16 ngày vào thời điểm đó, và mô tả điều kiện ngột ngạt trong buồng
giam không có thông gió. Chị Rề lưu ý rằng các cán bộ giám sát chặt chẽ cuộc
trò chuyện, cấm thảo luận về điều kiện trại giam và kết thúc buổi thăm sau 40
phút khi anh Túc kêu gọi chị tìm kiếm sự hỗ trợ từ công chúng.
– Lời kể của
Duy Tùng: Anh
Tùng, con trai của Đào Quang Thực, chia sẻ rằng gia đình anh biết về việc tịch
thu quạt và cuộc tuyệt thực qua chuyến thăm của chị Thanh. Anh lên án việc lấy
đi quạt là vô nhân đạo, đặc biệt trong điều kiện nắng nóng khắc nghiệt, và bày
tỏ lo ngại về sức khỏe của cha mình, nhấn mạnh sự cô lập của các tù nhân và sự
thiếu lý do rõ ràng cho sự trừng phạt này.
– Đóng góp
của anh Nguyễn Văn Hải:
Là một cựu tù nhân lương tâm, anh Hải cung cấp bối cảnh từ trải nghiệm của mình
tại Trại giam số 6, mô tả điều kiện khắc nghiệt—nắng nóng, thiếu thông gió, và
sự đối xử cố ý tàn tệ với các tù nhân chính trị. Anh nhấn mạnh các vấn đề hệ thống,
bao gồm việc sử dụng Thông tư 37 của Bộ Công an, cho phép giam giữ biệt giam
kéo dài trái với Bộ luật Hình sự Việt Nam, và kêu gọi áp lực quốc tế để giải
quyết các hành vi lạm dụng này.
Tôi
kết thúc cuộc phỏng vấn bằng cách kêu gọi người xem chia sẻ video để nâng cao
nhận thức, nhấn mạnh rằng việc đối xử với các tù nhân là vi phạm phẩm giá con
người và sự im lặng của công chúng tiếp tay cho những hành vi này. Tôi bày tỏ sự
thất vọng trước thái độ thờ ơ của xã hội nhưng vẫn giữ hy vọng rằng hành động tập
thể có thể gây áp lực buộc chính quyền khôi phục quyền lợi của các tù nhân.
3.
Sự vô tội của tôi và thiếu cơ sở cho việc khởi tố
Tôi
vô tội. Cuộc phỏng vấn là một hành động hợp pháp của quyền tự do ngôn luận, nhằm
phơi bày những vi phạm nhân quyền có thể kiểm chứng. Cả tôi và những người được
phỏng vấn đều không bịa đặt thông tin. Chị Thanh, chị Rề và anh Tùng cung cấp
các trải nghiệm trực tiếp dựa trên các chuyến thăm của họ, được xác nhận bởi
nhau và bởi lời chứng của anh Hải. Mô tả của họ về tình trạng của các tù
nhân—tuyệt thực, suy yếu bởi cái nóng, và bị từ chối các tiện nghi cơ bản—là
trung thực và nhất quán. Lời khẳng định rằng quạt bị “hỏng” đã bị bác bỏ bởi
các quan sát trước đó của gia đình và việc trại giam từ chối nhận quạt thay thế,
cho thấy sự trừng phạt cố ý.
Vụ
khởi tố không có cơ sở. Hiến pháp Việt Nam bảo đảm quyền tự do ngôn luận, và luật
nhân quyền quốc tế, mà Việt Nam bị ràng buộc, bảo vệ quyền phơi bày các hành vi
lạm dụng. Cuộc phỏng vấn của tôi phù hợp với lòng dũng cảm đạo đức của một
phóng viên công dân, hành động của tôi phản ánh cam kết vì công lý, không phải
tội phạm.
Chính
quyền không có bằng chứng cho thấy tôi bóp méo sự thật hoặc kích động gây hại.
Các lời chứng của những người được phỏng vấn không bị trại giam phản bác vào thời
điểm đó, và phản ứng của công chúng, bao gồm các kiến nghị từ tám tổ chức và gần
200 cá nhân, đã xác nhận các tuyên bố của họ. Việc khởi tố tôi vì khuếch đại những
sự thật này là hình sự hóa lòng trắc ẩn và bóp nghẹt sự phản đối. Nếu nhà nước
tranh cãi về các lời khai của gia đình, họ phải cung cấp bằng chứng, không trừng
phạt người đưa tin.
Kết
luận
Tôi, Đoàn
Bảo Châu, vô tội. Cuộc phỏng vấn của tôi vào ngày 30 tháng 6 năm 2019 với Nguyễn
Kim Thanh, Bùi Thị Rề và Duy Tùng là một nỗ lực trung thực nhằm phơi bày sự đối
xử vô nhân đạo với các tù nhân lương tâm tại Trại giam số 6. Các gia đình đã nói từ
trải nghiệm trực tiếp, và tôi đã trung thực truyền tải lời của họ, được dẫn dắt
bởi cùng một mệnh lệnh đạo đức đối với một người phóng viên chân chính. Không
có cơ sở để khởi tố tôi, vì không có thông tin sai lệch nào được lan truyền, và
hành động của tôi phục vụ lợi ích công chúng. Tôi kêu gọi chính quyền hủy bỏ
các cáo buộc này và giải quyết vấn đề thực sự: sự đối xử tàn nhẫn với các tù
nhân. Hành động của tôi chỉ đơn giản thể hiện lòng dũng cảm để đứng lên vì công
lý.
Cảm
ơn các bạn đã quan tâm. Mỗi cái like của các bạn là một lời ủng hộ với tôi, mỗi
cái share là một tiếng nói thể hiện tình yêu công lý và lương tri của các bạn.
Đoàn Bảo
Châu
1.7.2025
***
Một
số hình ảnh tác giả chụp từ clip:
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/1-2-1024x727.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/2-1-1536x1102.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/3-1-1024x660.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/07/4-1-1024x722.jpg
***
A
Statement of Defense: Đoàn Bảo Châu Is Innocent
I,
Đoàn Bảo Châu, have been summoned by the Hanoi police, named in a request for
criminal prosecution, banned from leaving the country, and pursued across the
country—all because I exercised my right to freedom of expression.
This
video is one of six clips that the Hanoi police have submitted as evidence to
justify a criminal indictment.
It
is an interview I conducted on June 30, 2019, with the families of prisoners of
conscience held at Prison No. 6 in Thanh Chương District, Nghệ An Province, and
with former prisoner of conscience Nguyễn Văn Hải (a.k.a. “Điếu Cày”).
I
affirm my innocence. My actions were solely aimed at shedding light on the
inhumane treatment of prisoners. Neither I nor those interviewed fabricated any
information. Below, I present the context, a summary of the interview, and a
clear reaffirmation of my innocence. I also draw a parallel to the courage and
integrity of Noor Inayat Khan—whose story reminds us of the moral duty to speak
out against injustice.
1.
The Interview and Its Context
On
June 30, 2019, I interviewed three individuals:
Nguyễn
Kim Thanh, wife of imprisoned journalist and prisoner of conscience Trương Minh
Đức
Bùi
Thị Rề, wife of prisoner of conscience Nguyễn Văn Túc
Duy
Tùng, son of teacher and prisoner of conscience Đào Quang Thực
These
individuals were direct family members of inmates held at Prison No. 6, where,
at that time, four prisoners of conscience had begun a hunger strike on June
10, 2019, to protest the confiscation of electric fans during a severe heatwave
exceeding 42°C (107.6°F).
Former
prisoner of conscience Nguyễn Văn Hải (“Điếu Cày”) also shared his past
experiences at this prison.
My
objective was to document the accounts of the families—especially regarding the
deliberate removal of fans, forcing prisoners to endure unbearable heat without
even the most basic relief. I argue that such actions violate Vietnam’s
obligations under the United Nations Convention Against Torture and Other
Cruel, Inhuman or Degrading Treatment or Punishment, which the country has
ratified. The interview was intended as a call for public awareness and action
to protect the health and dignity of prisoners—not an attempt to incite or
distort the truth.
2.
Summary of the Interview
The
interview revealed the following key points:
Nguyễn
Kim Thanh reported visiting her husband Trương Minh Đức on June 20, 2019. She
described his physical state as severely weakened after 10 days of hunger
strike: exhausted, eyes dull, head bowed, barely able to sit upright. Đức told
her that prison staff had removed all electric fans, claiming they were
“broken,” though they had worked during previous visits. Her offer to supply
replacement fans was refused. She described this as deliberate punishment.
Officials repeatedly interrupted the conversation whenever sensitive topics
like the hunger strike or the fan removal were raised and shortened the visit
to 30 minutes instead of the usual hour.
Bùi
Thị Rề visited her husband Nguyễn Văn Túc on June 26, 2019. She reported
similar conditions: Túc was frail, barely able to walk, and his pre-existing
heart condition had worsened due to the heat and lack of ventilation. He
confirmed that the hunger strike had lasted 16 days and described the airless,
suffocating cell conditions. Officials closely monitored the visit, forbade
discussions about prison conditions, and cut the meeting short after 40 minutes
when Túc asked her to seek public help.
Duy
Tùng, son of Đào Quang Thực, said he learned about the fan confiscation and
hunger strike through Ms. Thanh’s visit. He condemned the action as
inhumane—especially under extreme heat—and expressed deep concern for his
father’s health. He emphasized the isolation faced by the prisoners and the
lack of any legitimate reason for such harsh treatment.
Nguyễn
Văn Hải, a former prisoner of conscience, added context based on his own time
at Prison No. 6. He described the severe conditions—scorching heat, lack of
ventilation, and systemic mistreatment of political prisoners. He highlighted
the abuse of Circular 37 of the Ministry of Public Security, which permits
prolonged solitary confinement in ways inconsistent with Vietnam’s Criminal
Procedure Code. He called for international pressure to end such abuses.
I
ended the interview by urging viewers to share the video to raise awareness. I
emphasized that this treatment of prisoners was degrading, and that public
silence only enables abuse. While I was disheartened by society’s indifference,
I remained hopeful that collective action could pressure authorities to restore
basic rights to inmates.
3.
My Innocence and the Lack of Legal Basis for Prosecution
I
am innocent. This interview was a lawful exercise of freedom of expression,
exposing verifiable human rights violations. Neither I nor the interviewees
fabricated any claims.
Ms.
Thanh, Ms. Rề, and Mr. Tùng shared direct, first-hand experiences from their
prison visits. Their accounts were corroborated by one another and by the
testimony of Mr. Hải. Their descriptions—of hunger strikes, physical weakness
due to extreme heat, and the denial of basic necessities—were consistent and
honest. The prison’s justification that the fans were “broken” was contradicted
by prior family visits and their refusal to accept replacements—indicating
deliberate punitive intent.
There
is no legal basis for prosecution.
Vietnam’s
Constitution guarantees freedom of expression. International human rights
law—which binds Vietnam—protects the right to expose abuse. My interview
reflects the moral courage of a citizen journalist. My actions serve justice,
not crime.
Authorities
have presented no evidence that I distorted the truth or incited harm. The
accounts of the interviewees were not publicly refuted by prison authorities at
the time. On the contrary, eight organizations and nearly 200 individuals
issued petitions confirming the claims. Prosecuting me for amplifying these
truths is an attempt to criminalize compassion and silence dissent.
If
the state disputes the families’ testimonies, it must present evidence—not
punish the messenger.
Conclusion
I,
Đoàn Bảo Châu, am innocent.
My
interview on June 30, 2019, with Nguyễn Kim Thanh, Bùi Thị Rề, and Duy Tùng was
an honest effort to expose the inhumane treatment of prisoners of conscience at
Prison No. 6. These families spoke from direct experience, and I relayed their
words truthfully—guided by the same moral duty that defines true journalism.
There
is no basis for prosecution. No false information was shared. My actions served
the public interest.
I
call on the authorities to drop these charges and address the real issue: the
cruel treatment of prisoners. My actions were not criminal—they were simply the
expression of courage in the pursuit of justice.
Thank
you for your attention.
Every
like is a statement of support. Every share is your voice standing for justice
and conscience.
Đoàn
Bảo Châu
July
1, 2025
No comments:
Post a Comment