HOÀNG CHÍ BẢO LẠI BÓC MẼ HỒ CHÍ
MINH
Thứ
Bảy, 09/30/2023 - 06:48 — nguyenhuuvinh
https://www.rfavietnam.com/node/7784
Chuyên gia
tô vẽ
Trong
chế độ độc tài, việc xây dựng một hệ thống tuyên truyền được gọi là những
“Chiến sĩ trên mặt trận văn hóa” nhằm phục vụ mọi mưu đồ của đảng đối với quần
chúng, nhân dân là điều hết sức được chú ý. Bởi với những người Cộng sản, tư
tưởng con người được coi là hết sức quan trọng cho mọi suy nghĩ và hành động.
Chính
vì vậy, hệ thống tuyên giáo của đảng được cấu tạo từ Trung ương xuống đến cơ
sở, hàng năm tiêu hàng núi tiền dân vào những việc chuyên nhào nặn mọi sự việc
theo ý đảng, bất chấp sự thật, bất chấp thực tế. Hệ thống đó, chỉ nhắm mục đích
tuyên truyền bằng nhiều cách, nhiều phương pháp khác nhau.
Trong
hệ thống những kẻ ăn tiền dân, chỉ chuyên tô hươu vẽ vượn theo ý đảng, ngoài hệ
thống Tuyên giáo đồ sộ từ trung ương đến địa phương và hệ thống hàng trăm ngàn
“Dư luận viên” - Loại này chỉ ăn theo, nói leo những lời mớm sẵn là chính - thì
còn có thêm một giống người khác, đó là những cá nhân, tổ chức bám vào Hồ Chí
Minh với những sự bịa đặt, lừa đảo để kiếm ăn trên sự ngu muội của đám “quần
chúng nhân dân” hay “Cán bộ chiến sĩ” nhiều thời gian, nhưng thiếu tri thức,
nói cách khác, là đám “Não phẳng” – Nói theo ngôn ngữ dân gian.
Riêng
về Hồ Chí Minh, đã được đảng CSVN cố tình tô son trát phấn, biến hóa thành thần
thánh, thành biểu tượng và đủ mọi hình thức nhằm tạo nên một tấm bình phong đẹp
đẽ, để người dân cứ ngắm vào cái đích ấy như một biểu tượng của cộng sản. Mặc
dù trên môi miệng, người cộng sản – mà chính trong trường hợp này là Hồ Chí
Minh - đã luôn leo lẻo hò hét: “Nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch Chủ nghĩa
cá nhân”.
Không
thể kể hết những dự án về Hồ Chí Minh, hàng trăm, hàng ngàn tượng đài khắp nơi
trong nước và nước ngoài với số tiền trăm, ngàn tỷ. Và hễ cứ ngành nào, nghề
nào có bất cứ sự kiện nào có liên hệ với Hồ Chí Minh, lập tức quàng lấy ngày ấy
trở thành ngày truyền thống. Hễ có địa phương nào có Hồ Chí Minh đến, đi qua,
dừng lại rửa chân, đi vệ sinh… đều trở thành địa danh thuộc về Hồ Chí Minh,
hoặc ở đó có bảo tàng, có nhà lưu niệm hoặc đền miếu… đủ cả.
Không
thể tính hết những phong trào, những cuộc vận động học tập và làm theo, những
cuộc nói chuyện tràng giang, đại hải về Hồ Chí Minh khắp trong và ngoài nước,
từ thiếu nhi đến ông bà già, từ đứa tù nhân cho đến mấy ông sư bà sãi trong các
chùa quốc doanh sau những vụ gạ tình đồng tính, ăn chơi hưởng lạc là lại hò
nhau học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh.
Thậm
chí, với phong trào ăn theo đảng và nhà nước ca ngợi Hồ Chí Minh như một cách
kiếm ăn dễ dàng… một cài tà giáo mang
tên “Đạo Hồ Chí Minh” – thực chất là mớ hổ lốn đủ mọi trò nhố nhăng được tập
hợp lấy Hồ Chí Minh làm bùa phép, làm trọng tâm nhằm ru ngủ người dân và kiếm
ăn trên sự ngu muội và mê tín của họ.
Một
trong những người hành nghề tô vẽ, lừa bịp, ăn theo cái bóng ma Hồ Chí Minh một
cách chuyên nghiệp, dai dẳng, lỳ lợm và
bất chấp liêm sỉ, bất chấp sự thật, phải kể đến nhân vật Hoàng Chí Bảo.
Hình
: https://jbnguyenhuuvinh1962.files.wordpress.com/2023/09/hoang-chi-bao.jpg?resize=438%2C438
Hoàng
Chí Bảo được coi là một hiện tượng, một điển hình của phong trào số bám vào
việc đào bới xác chết để kiếm ăn. Hàng loạt các buổi nói chuyện từ Bắc đến Nam,
từ đám sinh viên ngu ngơ mới bước vào đời cho đến đám hưu trí có thâm niên mấy
chục năm chỉ nghe cái loa nhà nước. Từ các lớp cán bộ bồi dưỡng đảng viên đến
ngành nọ ngành kia tập hợp những bộ óc thiếu trí tuệ, cho đến đám sư sãi hoặc
được ông linh mục theo Cộng sản đưa vào nhà xứ, nhà thờ để Hoàng Chí Bảo hành
nghề lừa bịp kiếm ăn. Những video, những cuộc nói chuyện ấy đã biến Hoàng Chí
Bảo trở thành một “hiện tượng”.
Điều
đặc biệt ở nhân vật Hoàng Chí Bảo, là y nói một cách trơn tru, không hề ngượng
mồm, thậm chí bịa đặt một cách trắng trợn cứ như y đang ngồi ngay tại chỗ tường
thuật trực tiếp. Mặc dù, người nghe y nói, chỉ cần có một chút ý thức chọn lọc
hoặc tỉnh táo, sẽ biết ngay là y bịa, y tô vẽ và suy diễn chủ quan theo ý của y
mà không cần nhọc công.
Vậy
mà bao năm nay, y đào bới Hồ Chí Minh bằng đủ mọi ngóc ngách, mọi góc cạnh, mọi
chi tiết và kết hợp với cái tài bịa đặt, y kiếm ăn ngon lành trên sự ngu muội
của quần chúng và sự nuông chiều của hệ thống đảng.
Vậy
mà từ một anh thầy giáo làng, thi đại học trượt thẳng cẳng, bằng mồm mép của
mình, Y kiếm được cả bằng Tiến sĩ, Giáo sư… Hẳn nhiên là chỉ những danh hiệu,
học hàm của Việt Nam và mang đặc trưng Việt Nam mà thôi. Và cũng hẳn nhiên, đây
là những học vị, học hàm được coi là quái gở, xa lạ với phần còn lại của thế
giới.
Nếu
Hồ Chí Minh sống lại
Điều
mà nhiều người nghe Hoàng Chí Bảo nói chuyện về Hồ Chí Minh (HCM) phải đặt ra
câu hỏi rằng: Nếu Hồ Chí Minh sống lại ngồi nghe Hoàng Chí Bảo kể chuyện về Hồ
Chí Minh, chắc lại sẽ ngồi sụt sịt mà khóc thương cho một Hồ Chí Minh nào đó ở
miệng Hoàng Chí Bảo. Và sau đó, khi biết được Hoàng Chí Bảo đang nói về mình,
thì chắc chắn Hồ Chí Minh sẽ không hề ngần ngại mà vả cho Hoàng Chí Bảo hết mất
cả bộ nhá.
Chẳng
hạn, Hoàng Chí Bảo kể rằng:
Hồi
ở Paris, đến ngày giỗ mẹ, HCM đã phải rất khó khăn khi đi ra vùng đồng quê để
mua con gà, kiếm mấy thứ về tự làm giỗ mẹ mình… rồi nào là những tình tiết lâm
ly, bi đát, lá rụng cành rơi về tình mẫu tử của Hồ Chí Minh với cha mẹ, với anh chị mình ra sao. Những chi
tiết bịa đặt kiểu đó, là những miếng bài tủ để Y có thể dễ dàng kiếm nước mắt
thiên hạ.
Và
thế là ăn tiền.
Thế
nhưng, khi bịa đặt ra chi tiết ấy, Hoàng Chí Bảo không biết rằng nếu khi nghe
những lời đó, dưới hội trường có ai đặt câu hỏi: “Tại sao, Hồ Chí Minh yêu kính
mẹ mình và vất vả đi kiếm các thứ làm mâm cúng mẹ, làm giỗ mẹ mình nơi xa xôi
vậy. Thế mà về nước cả gần 2 chục năm sau thì HCM mới về quê, mà quê đâu có xa
xôi gì cho cam, trong khi HCM có thể đi khắp nơi đây đó hết lần nọ đến lần kia.
Thậm chí khi anh ruột ốm, chị ruột đau, ngay cả khi chết thì HCM cũng chẳng
thèm về?
Rồi
khi về quê Nam Đàn, Nghệ An mấy lần những năm sau đó, HCM không hề đạp chân đến
khu vực lăng mộ mẹ mình? Thậm chí tại sao HCM không hề nhắc đến một câu hay
thắp một nén hương cho mẹ, cho bố và họ hàng nội ngoại? Phải chăng vì việc nước
nên HCM quên mất?
Thử
hỏi khi đó, Hoàng Chí Bảo sẽ giải thích ra sao?
Nếu
Hồ Chí Minh sống lại, thì liệu Hoàng Chí Bảo có còn răng để mà nhai cơm hay
không, khi chính Hoàng Chí Bảo đã nói ngược về Hồ Chí Minh, phản bội lại chính
lý tưởng và ý nguyện của Hồ Chí Minh. Bởi HCM không những là một người cộng
sản, mà còn là một cộng sản đặc biệt đã đưa đám cộng sản khác vào Việt Nam (
Theo tuyên truyền của đảng) nên được đảng cấp Thẻ đảng viên mang số 1. Và đã là
cộng sản thì HCM vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc theo đúng chủ nghĩa Tam vô.
Thế
nên, HCM đã không hề có bất cứ biểu hiện nào của chủ nghĩa duy tâm, không hề
tâm linh, thần thánh mà hoàn toàn vô thần.
Thế
nên ngay trong di chúc, HCM đã nói thẳng là “Sẽ đi gặp Cụ Các Mác – Cụ Lenin mà
cả mấy bản di chúc viết công phu bao nhiêu năm, tuyệt đối HCM không hề nhắc một
câu nào đến gia đình, cha mẹ, ông bà mình.
Vậy
mà Hoàng Chí Bảo cả gan gán cho Hồ Chí Minh những điều duy tâm, cúng kiếng… vậy
mà không ăn tát mới là lạ.
Tai nạn
Ở
đời, cái thói bịa đặt, nói dối thì không trước hay sau cũng sẽ có ngày mắc bẫy
của chính mình, nhất là với những kẻ thiếu trí tuệ, hoặc cuồng đến mức không
phân biệt được thật, giả, trắng, đen, Hoặc với những kẻ bất chấp tất cả để kiếm
miếng ăn.
Cha
ông đã chẳng dặn: “Đường đi hay tối, nói dối hay cùng” đó sao.
Hoàng
Chí Bảo đã dính nhiều “tai nạn” trong suốt quá trình bịa đặt của mình.
Và
trong một video, Hoàng Chí Bảo đã kể lại câu chuyện Hồ Chí Minh lừa đảo ở Paris
ra sao. Ở đó, HCM đã lừa nhà tư bản Pháp khi làm hàng giả, lừa đảo họ lấy tiền
xong bỏ trốn và đẩy nhà tư bản ấy suýt vào cảnh tù đày và phá sản. Thậm chí
Hoàng Chí Bảo còn nhơn nhơn rằng câu chuyện ấy được HCM khi còn sống xác nhận
là sự thật.
Vậy
cái đạo đức HCM là ở đâu? Chẳng có đạo đức nào ở những kẻ có hành động lừa đảo
người khác. Câu chuyện đó, râm ran cõi mạng bấy lâu nay đến mức hệ thống tuyên
giáo cứng miệng không hề nói lại được nửa câu.
Tưởng
đã xong, Hoàng Chí Bảo sẽ rút kinh nghiệm về những sự tuyên truyền mà nói theo
Nguyễn Du thì “Yêu nhau như thế, bằng mười phụ nhau”.
Nhưng
không, mới đây, Hoàng Chí Bảo lại gây bão mạng với một video về HCM.
Nội
dung video ấy, Hoàng Chí Bảo nói rằng: Cái 5 điều HCM dạy trẻ con mà cả hơn nửa
thế kỷ nay, đảng đã in ra không biết bao nhiêu triệu bản, ấn vào đầu không biết
bao nhiêu thế hệ người Việt Nam với đủ loại từ ngữ ca ngợi ấy, thực chất là một
văn bản nhố nhăng, thiếu sót. Ở đó, không hề có dạy cho học sinh, thiếu niên và
nhi đồng tình yêu thương với gia đình, ông bà, cha mẹ họ hàng anh em.
Về
điều này, thì không chờ Hoàng Chí Bảo lên tiếng, mà nhiều người đã chỉ rõ. Và
người ta biết rõ ràng rằng chẳng bao giờ HCM dạy những điều ấy cho thiếu niên,
nhi đồng. Bởi nếu nhỡ chúng quay lại hỏi: Vậy chứ bác đã yêu mến cha mẹ, anh em
họ hàng mình ra sao để làm gương, thì Hồ Chí Minh có mà… ngọng.
Thế
nhưng, khi người ta chỉ trích nhiều quá, thì mới đây, Hoàng Chí Bảo đã tìm cách
sửa sai cho HCM. Bằng cách nói rằng: Cái văn bản ấy, không phải là lời dạy, mà
là lời “khuyên” của HCM. Và rằng cái văn bản ấy, không phải là của HCM mà là
của Trung ương Đoàn Thanh niên mạo danh rồi đổ cho HCM.
Có
điều, Hoàng Chí Bảo lại hớ tiếp vụ này. Bởi tài liệu, văn bản còn sờ sờ ra đó
thì làm sao chối cãi?
Ban
quản lý Lăng Hồ Chí Minh viết rõ: “Trong dịp kỷ niệm 20 năm Ngày thành lập Đội
Thiếu niên Tiền phong, (15/5/1941 - 15/5/1961) Bác gửi thư chúc mừng và ân cần
động viên, căn dặn các cháu thiếu niên, nhi đồng 5 điều, từ đó đến nay 5 điều
Bác Hồ dạy đã trở thành mục tiêu phấn đấu của toàn thể thiếu niên, nhi đồng
Việt Nam”. Thậm chí, văn bản này còn nêu rõ những thay đổi câu từ của 5 điều
này ra sao sau đó như thêm câu chữ vào cho hoàn chỉnh vào năm 1964.
Xưa
nay, hệ thống tuyên truyền của đảng quen dùng cách thơm đổ về mình, thối đổ cho
địch. Cuộc Cải cách ruộng đất do HCM ký sắc lệnh, nhưng khi đổ vỡ, tàn sát hàng
trăm ngàn đồng bào trong sai lầm, thì khi đó, đảng đổ cho chuyên gia Trung
Quốc.
Còn
vụ này, Hoàng Chí Bảo đổ cho Trung ương Đoàn.
Thử
hỏi, khi Hồ Chí Minh đang sống sờ sờ ra đó, uy quyền tuyệt đối trong tay, liệu
có đứa nào, tổ chức nào dám qua mặt Hồ Chí Minh để bịa ra những điều vớ vẩn rồi
gán vào mồm Hồ Chí Minh được không?
Và
nếu có mà HCM phải im lặng, thì vị thế của HCM có được tôn trọng ra sao, uy tín
HCM với tay chân như thế nào ngay khi còn sống?
Đó
là những câu hỏi khó, và cách của Hoàng Chí Bảo chữa cháy cho HCM được đánh giá
là thừa nhiệt tình nhưng thiếu IQ và thừa sự ngu xuẩn, đểu cáng.
Vì
sao đảng chưa trị tội nói xấu lãnh tụ?
Trong
một bài viết trên mạng xã hội, một người thân quen của Hoàng Chí Bảo viết:
“Trong một buổi nhậu sau khi nghiệm thu một đề tài, anh Phùng Hữu Phú nói
chuyện cho mọi người biết rằng, đã có rất nhiều đơn thư gửi cho Hội đồng Lý
luận Trung ương và Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng (lúc này anh Phú đang làm Phó
Chủ tịch thường trực Hội đồng LLTƯ). Trong thư họ phàn nàn anh Hoàng Chí Bảo đi
nói chuyện về Bác Hồ mà nói sai quá, nhất là các thư, công văn từ Bảo tàng Hồ
Chí Minh họ kêu quá. Anh Phú nói rằng, cũng đã nghe, cân nhắc, nhưng rồi tặc
lưỡi, thấy nói về Bác Hồ mà người nghe khóc là được rồi.”.
Câu
chuyện trích dẫn ở đây có thể lý giải
điều mà nhiều người thắc mắc, là tại sao đảng vẫn để Hoàng Chí Bảo khua môi múa
mép và nhiều khi đốt cháy Hồ Chí Minh không hề thương tiếc như vậy.
Chỉ
vì đảng chỉ cần đứa nào làm cho dân khóc, làm cho dân tin những điều đảng muốn
dân tin là được, bất chấp nó nói gì, làm gì.
Vì
thế mà Hoàng Chí Bảo còn đất sống mà không bị đảng lôi ra tùng xẻo.
Nhưng
qua những câu chuyện mà Hoàng Chí Bảo đã gặp tai nạn khi tiết lộ “Bí mật quốc
gia” về Hồ Chí Minh như trên, người ta mới thấy rằng: Kể cả để nịnh, cũng cần
một tri thức nhất định.
29.09.2023
J.B
Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment