Trí
thức biết… nhục không có chỗ dung thân?
Trân
Văn - Thiên Hạ Luận
15/08/2021
https://www.voatiengviet.com/a/tran-thi-tho-dai-hoc-duy-tan/6002755.html
https://gdb.voanews.com/FD2D4465-1B44-478E-B9BA-7AE57BD79695_cx3_cy0_cw95_w650_r1_s.jpg
Cô Trần Thị Thơ
trong buổi nói chuyện bị ghi hình và sau đó bị tố cáo. (Hình: Trích xuất từ
video)
Tuần này, chuyện công an điều tra cô Trần Thị
Thơ, Giảng viên Khoa Ngoại ngữ và ngay sau đó Đại học Duy Tân sa thải cô vì… phát
ngôn sai lệch về công tác phòng, chống dịch COVID-19 (1) là một trong những
chủ đề làm nóng mạng xã hội.
Trước đó, công chúng từng sững sờ khi một sinh
viên Đại học Duy Tân đưa lên mạng xã hội video clip ghi lại cuộc trò chuyện giữa
cô Thơ và cậu ta nhằm tố cáo thầy mình và Công an thành phố Đà Nẵng lập tức tiến
hành điều tra...
Trong cuộc trò chuyện mà nội dung chẳng khác
gì cố tình bẫy thầy ấy, sinh viên ẩn danh và giấu mặt liên tục nêu thắc mắc để
cô Thơ giải thích tại sao cô cảm thấy nhục: Từ đầu mùa dịch tới giờ, chính
phủ đã hỗ trợ gì cho em chưa? Đã tiếp cận được vaccine chưa? Có nước nào dân chạy
1.500km về quê? Hệ thống an sinh xã hội của chúng ta quá kém, đúng không? Cô cảm
thấy rất nhục nhã vì điều đó. Khi dịch đến, dân những quốc gia khác trên thế giới
được hỗ trợ rất nhiều, kể cả việc tiếp cận vaccine, còn chúng ta thì thế nào?
Em lên thử đèo Hải Vân coi. Đó mới là sự nhục nhã (2)… Sinh viên của cô Thơ tố cáo cô
vì thầy của cậu ta biết nhục. Công an
thành phố Đà Nẵng điều tra vì cô có thể làm nhiều người khác thay đổi quan niệm
về tự hào và nhục nhã…
Còn Đại học Duy Tân thì sao? Cơ quan chuyên đào tạo
trí thức này đã chọn… hợp tác với công an để… điều tra và có lẽ để chứng tỏ…
thiện tâm, thành ý, họ sa thải cô Thơ sớm nhằm minh định lập trường: Không chấp nhận một trí thức biết…
nhục!
***
Cách xử lý của cả hệ thống công quyền Việt Nam
lẫn Đại học Duy Tân đối với một trí thức biết nhục trước thực trạng xã hội và
thảm trạng trong đại dịch đã làm nhiều người nổi giận. Chẳng hạn Nguyễn
Thanh Huy. Ông Huy nêu ra hàng loạt câu hỏi: …Ai có thể vỗ ngực khoe rằng
trong đợt chống dịch lần này chúng ta không lúng túng, không có những hạn chế?
Nếu cho rằng chúng ta đã làm rất tốt, hoàn hảo thì hoặc là vô tri hoặc giả ngu,
giả mù mà nịnh hót! Chẳng lẽ bổn phận của người làm thầy chỉ giống như một con
robot được lập trình, tệ hơn chỉ là một cái máy biết thu và biết phát, không được
nói thêm gì khác? Nếu chỉ như vậy thì “thầy” trong xã hội Việt Nam quá rẻ rúng.
Đã như thế thì đừng bao giờ ngợi ca những người thầy trong quá khứ dám lên tiếng
trước cường quyền, bất công như Chu Văn An, Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Tất
Thành...
Theo ông Huy, lẽ ra Đại học Duy Tân - nơi
có không ít người mang danh “trí thức” phải đứng ra bảo vệ cô Thơ cho dù phải
chịu nhiều sức ép từ các cơ quan quản lý khác. Việc bảo vệ cô Thơ không phải là
bảo vệ một cá nhân do quan hệ riêng tư hay do cách ứng xử trọng tình của người
Việt, mà hơn hết đó là bảo vệ nhân cách, giá trị của giảng viên đứng trên bục
giảng để họ có quyền nói ra suy nghĩ và bộc lộ những cảm xúc chân thật của họ...
Việc sa thải sẽ tạo nên những tiền lệ hết sức nguy hiểm đối với sự tiến bộ của
đất nước. Đó là sự bóp nghẹt phản biện, hạ thấp giá trị, vị trí của những người
làm thầy, giết chết cảm xúc và lòng trắc ẩn của những người có lương tri vì làm
họ sợ mất miếng cơm, manh áo. Đồng thời tạo ra cho các cấp quản lý quyền lực vô
hạn, vượt khỏi các chế định của luật pháp…
Ông Huy tin rằng, hành động đơn phương của
Đại học Duy Tân chỉ có thể khiến cô Thơ mất việc - không vì việc này thì cô
cũng sẽ bị việc khác - chứ không thể dập tắt được ý chí cá nhân cũng như suy
nghĩ và sự phản ứng của công luận. Không chừng điều đó sẽ phản tác dụng, giống
như thổi cho một đốm lửa bùng lên. Ông Huy nhắc lại cảnh báo của Lê Quý Đôn về
những dấu hiệu của một quốc gia lâm nguy: Trẻ không kính gìa (vì già không đáng
kính). Trò không trọng thầy (vì thầy không ra thầy). Binh kiêu tướng thoái (vì
chẳng bao giờ đánh trận). Tham nhũng tràn lan (vì không ăn cũng uổng). Sĩ phu ngoảnh
mặt (vì nói chẳng ai nghe) (3)!
***
Trong Thư ngỏ gửi cô Thơ, ông Mạc Văn Trang
- một nhà giáo đã nghỉ hưu, khen cô Thơ không vô cảm, dám nói sự thật, dù bây
giờ, ở xứ này, đó là… TỘI! Ông Trang nhấn mạnh, cô Thơ đã phạm hai “sai lầm”
là NÓI THẬT và bức xúc, hổ thẹn vì bất lực trước nỗi đau của đồng bào mình
trong khi dưới thế chế này, hai thứ đó từ lâu đã là xa xỉ phẩm. Nỗi đau, buồn của
cô cũng là nỗi đau, buồn của tất cả những ai quan tâm đến nền giáo dục nước
nhà, đến tương lai đất nước. Tuy nhiên đọc lời chia tay của cô Thơ với sinh
viên, đồng nghiệp, ông Trang tin cô sẽ sớm tìm được công việc xứng đáng với
cô vì cô có hiểu nhân tình thế thái và biết giữ nhân cách của mình. Ông
Trang tin cô Thơ sẽ bình tĩnh vượt qua nghịch cảnh trong sự đồng cảm của rất
nhiều người (4).
Bàn về sự kiện này, Tuấn Khanh – một nhạc
sĩ, lại nhìn vào hướng khác: Sự tức giận của dư luận dồn vào Ban Giám hiệu Đại
học Duy Tân, vào việc công an sẽ triệu tập một cô giáo trẻ can trường, dám nói
thẳng suy nghĩ của mình nhưng điều đáng nói không kém là về một lớp người trẻ sẵn
lòng lập mưu hèn, kế bẩn, sẵn sàng đấu tố cô giáo của mình như thời man rợ. Ắt
là cũng đã đọc được tâm hồn và suy nghĩ của những người đang lãnh đạo ở môi trường
gọi là giáo dục đó thì thứ đầu xanh ngu dại tập tành đấu tố ấy mới tin chắc rằng
mình sẽ được trọng dụng khi dàn dựng mọi chuyện. Rõ, không ai bước vào nghĩa
trang mà không mang theo nhang đèn, cũng không ai tự bước hầm phân mà không
đoán trước nơi đó ngập ngụa bọ hung. Ai đã dựng nên những con người như vậy? Một
thế hệ nhơ nhớp như vậy (5)?
***
Ông Thái Hạo, người nhiều lần bày tỏ sự bất
bình, thất vọng về giáo dục, hệ thống giáo dục Việt Nam, tâm tình như thế này
trước sự kiện một đồng nghiệp bị sa thải vì... biết nhục: Tôi thấy mình bị sỉ
nhục! Có lẽ nhiều bạn thắc mắc rằng tại sao tôi lại quan tâm nhiều đến vụ “xử”
nữ giảng viên Đại học Duy Tân như thế. Đơn giản, với tôi việc ấy là hệ trọng, nếu
không nói là hệ trọng nhất. Dịch bệnh cùng lắm chỉ làm chết thân xác nhưng sự
đàn áp tư tưởng và bọp nghẹt tiếng nói sẽ giết chết linh hồn con người. Dịch bệnh
rồi sẽ qua đi, có thể một năm, có thể hai năm nhưng phải mất hàng trăm năm để cởi
được những sợi xích nô lệ. Dịch bệnh chỉ làm chết những cá thể, sự nô dịch đối
với một người sẽ đồng với nô dịch tất cả. Khi dịch bệnh làm chết một người, tôi
thương cảm nhưng khi một người bị bịt mồm tôi thấy đau đớn. Chà đạp và tước đi
quyền con người là sự sỉ nhục đối với chính tôi, vì tôi cũng là con người. Sa
thải một người thầy vì những lời nói bình thường, đó là sự đe dọa và dằn mặt đối
với mọi người thầy. Tôi thấy mình đã bị tát thẳng vào mặt. Tôi đang bị sỉ nhục (6)!
---------
Chú thích
(2) https://www.facebook.com/NhatKyYeuNuocVN/posts/4222631971106613
(3) https://www.facebook.com/tiengdanbao/posts/4162351977176146
(4) https://baotiengdan.com/2021/08/12/gui-co-giao-tran-thi-tho/
(5) https://nhacsituankhanh.com/2021/08/12/nhung-vet-cat-khong-tuon-mau/
(6) Tôi
thấy mình bị sỉ nhục https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1049200389222482&id=100023975920044
*
Quá
phẩn nộ và buồn quá thầy ạ!
THẾ HỆ BUỒN
Thế
hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi
đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi
đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ
ngầng đầu…
…vì…
…đôi
lúc…
…phải
cạo râu!
Thế
hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc
sống bon chen
Tay
trần níu chặt
Bàn
chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế
hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu
là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu
là vì mình, và đâu là vì nước
Những
câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Thế
hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt
ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu
cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng
chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế
hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự
hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa
dối mình, cũng như lừa người khác
Về
những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng
tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ
với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn
hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi
lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế
hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn
chục, thế là đời chấm hết
Không
ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối
lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ
đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ
rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ
dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có
ngại gì mà không phản bội nhau?
Không,
tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và
thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm
năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một
thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
(Gia
Hiền)
No comments:
Post a Comment