Joan C. Williams - The
Atlantic
23/01/2019
"Tôi muốn họ nói về phân biệt chủng tộc mỗi ngày",
Steve Bannon, cựu cố vấn của Tổng thống Donald Trump kể với The American
Prospect năm ngoái. "Nếu cánh tả tập trung vào chủng tộc và bản sắc, còn
chúng ta đi với chủ nghĩa dân tộc kinh tế "Economic nationalism",
chúng ta có thể đè bẹp Đảng Dân Chủ".
Bannon đã đang khai thác vào một truyền thống cũ của
Mỹ. Vào thời gian đầu thời kì 1680s, những người da trắng quyền thế dọn món
"Phân biệt chủng tộc" lên như để làm dịu đi vết thương giai cấp, nâng
cao vị thế của những công nhân có khế ước da trắng (white indentured servants)
so với những người nô lệ da đen. Vài thế kỉ sau đó, W.E.B. Du Bois quan sát thấy
rằng những người da trắng nghèo khổ được trợ cấp một khoản "lương công cộng
và tâm lý" "public and psychological wage" - "khoản lương của
dân da trắng" the "wages of whiteness",như nhà sử học David
Roediger ghi nhớ nó. Những khoản lương này khiến những người thuộc các chủng tộc
khác nhau chống lại nhau, cản trở một không gian liên đới dựa trên lợi ích kinh
tế chung.
Và những liều thuốc tiêm "phân biệt chủng tộc"
được Trump cẩn thận sắp đặt : Lệnh cấm Hồi Giáo ; những tuyên bố gây sốc sau vụ
bạo lực xảy ra ở Charlottesville, Virginia ; những lời khuyên không mong đợi đến
NFL về cách xử lý những cầu thủ biểu tình ; chia cách gia đình nhập cư và vũ
trang hóa Cơ Quan Thực Thi Di Trú Và Hải Quan. Những hành vi này thoạt nhìn như
để làm vui lòng những kẻ phân biệt chủng tộc. Nhưng thực tế là chúng được nhắm
đến những người cánh Tả, trong nỗ lực để giữ sự chú ý của những người Phóng
Khoáng Liberals sang chủng tộc hơn là giai cấp. Nếu Đảng Dân Chủ đã dành sự
quan tâm nhiều hơn lên các vấn đề kinh tế, họ đã có thể giành lại phiếu từ những
cử tri da trắng thuộc thành phần Non-elite mà họ đã mất dần trong nửa thế kỉ trở
lại đây. Những người như Bannon dường như nhận ra điều này. Nếu Đảng Dân Chủ muốn
giành lại chức vị tổng thống vào năm 2020. Họ cần nhìn nhận ra điều này.
Vào đêm bầu cử năm 2016, những người cấp tiến San
Francisco trong đám đông của tôi đã bối rối về lý giải tại sao những người da
trắng ở một vài bang Rust Belt, nhiều trong số họ là thành viên đoàn đã bầu cho
Obama trước đó, vừa bỏ phiếu cho Trump trong cuộc tranh cử. Cùng buổi tối hôm
đó, tôi đã viết một bài luận cho Havard Business Review giải thích những gì tôi
(Một người da trắng, phóng khoáng Liberal và một giáo sư luật) suy tư về điều
mà rất nhiều người đồng nhiệm da trắng, Liberal, có trình độ giáo dục cao không
nhìn thấy : Những người da trắng trung lưu đã bầu cho Trump không nhiều vì
không thích ông ấy (mặc dù có nhiều người thích) hoặc bởi vì họ là những người
phân biệt chủng tộc…nhưng trước hết là một biểu hiện của sự tức giận giai cấp. Sau
khi bài luận lan truyền, Tôi đã mở rộng nó thành một quyển sách, White Working
Class : Overcoming Class Cluelessness in America.
Như đã nói, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong suốt
hai năm qua nói chuyện với những người cấp tiến về mối quan hệ rạn nứt giữa
giai cấp da trắng quyền thế Elite và giai cấp công nhân da trắng. (Tôi sử dụng
thuật ngữ working class để liên hệ đến những người Mỹ với hộ thu nhập phân vị từ
thứ 30 đến 80. Nhóm này, có thu nhập trung bình vào khoảng 75,000 USD, thường
được gọi là tầng lớp trung lưu). Những đảng viên Đảng Dân Chủ hiện tại có một
cơ hội độc nhất để thu hút giai cấp công nhân, bởi vì nền tảng của họ mở ra một
thông điệp dân túy : Thu nhập bất bình đẳng đã trở nên tồi tệ đến mức mọi người,
có học vấn đại học hay không, đều đang cảm nhận sự túng thiếu. Bernie Sanders
đã nhận được 72% số phiếu từ những đảng viên Đảng Dân Chủ độ tuổi dưới 30 trong
cuộc bầu cử sơ bộ năm 2016 một phần bằng cách giải mã nền kinh tế bị thao túng
và gian lận. Trong vòng ba thập kỉ, chi phí giáo dục tăng gần gấp ba lần ở hệ
thống công và gấp đôi ở hệ thống giáo dục tư ; cùng thời gian đó, rất nhiều người
với bằng cao đẳng, đại học đang làm những công việc mà không thực sự yêu cầu
đào tạo tốn kém vậy. Tỷ lệ thất nghiệp có thể ở mức thấp, nhưng mức lương trung
bình thực tế vẫn không thay đổi kể từ cuộc bầu cử cho Trump. Giá nhà, trong khi
đó, tiếp tục tăng. Vào năm 2014, Khảo sát của General Social Survey cho thấy chỉ
35% thế hệ Millennials (nhóm người sinh trong khoảng đầu thập niên 80 đến năm
2000) tự mô tả mình thuộc tầng lớp trung lưu, thấp hơn mức 46% những người cùng
độ tuổi khảo sát vào năm 2002.
Tất cả những điều này sẽ tăng thêm tiềm năng thắng cử
cho những người đảng Đảng Dân Chủ. Nhưng nhiều người dường như đang rút ra những
bài học sai lầm từ những bất ổn chính trị gần đây. Trong khi tôi đang viết bài
này, kết quả của cuộc bầu kì giữa kì chưa được biết, nhưng có một điều rất rõ
ràng : Những người đản Đảng Dân Chủ đã đánh cược rất nhiều vào tiềm năng rằng
cơn giận giữ của những cử tri ủng hộ họ có thể vượt qua cơn giận dữ của những cử
tri đã đẩy Trump vào Nhà Trắng. Dù chiến lược này có thắng trong một cuộc bầu cử
hay không, việc xóa bỏ một đại dương của nông thôn và Rust Belt đỏ là một chiến
lược tồi tệ trong dài hạn. Nếu những người Đảng Dân Chủ muốn chiến thắng và tiếp
tục chiến thắng, với nhiệm vụ đưa chính sách của họ thành hiệu lực, họ cần đối
mặt với bốn sự thật phũ phàng.
1. Cơ cấu
dân số không phải định mệnh
"Tại sao không đợi cho giai cấp công nhân da trắng
chết đi ?" Một khán giả hỏi trong Berkeley Festival of Ideas vào năm trước.
Tôi nhận được câu hỏi này nhiều lần, và tôi luôn đáp lại : "Bạn có hiểu
bây giờ tại sao người ta bầu cho Trump chứ ? Thái độ của bạn rất phản cảm, và
Trump là ngón tay giữa của họ".
Khi Hoa Kỳ tiến tới trở thành một quốc gia đa số-
thiểu sổ, một số người bên cánh Tả đã tin rằng Đảng Dân Chủ sẽ được giải cứu bởi
cơ cấu dân số - Đảng có thể bỏ qua giai cấp công nhân da trắng và tập trung vào
các cộng đồng da màu, những người trẻ tuổi và những phụ nữ độc thân thuộc mọi
chủng tộc. Đây là một suy nghĩ viển vông. Đầu tiên, Hoa Kì sẽ không thành quốc
gia đa số- thiểu số cho đến năm 2045. Nếu có những người nghĩ rằng Đảng Dân Chủ,
hoặc đất nước này - có thể tồn tại ở mức độ hỗn loạn chính trị trong một phần
tư thế kỉ, tôi không biết nên nói gì với họ nữa.
Thứ hai, vấn đề địa lý. Các cử tri thiểu số không được
phân bổ đồng đều khắp cả nước, và phiếu bầu của người da trắng ở nông thôn và
Rust Belt được thể hiện quá mức bởi vì hệ thống cử tri Đoàn và Thượng Viện. Hơn
nữa, thậm chí đến năm 2040, 37 bang vẫn sẽ duy trì đa số da trắng. Các cơ quan
lập pháp Nhà Nước kiểm soát việc tái phối trí, mà ảnh hưởng đến thành phần của
Hạ Viện, cũng như các lĩnh vực quan trọng của chính sách xã hội, như giáo dục.
Có phải Đảng Dân Chủ sẵn lòng từ bỏ hầu hết các bang ?
2. Lo Lắng
Kinh Tế là trọng tâm của chủ nghĩa dân túy
Rất nhiều người đàng hoàng, nhạy cảm bầu cho Trump bởi
vì họ tin rằng cả Đảng Dân Chủ lẫn Đảng Cộng Hòa đều không ngăn được xoắn ốc đi
xuống dần của tầng lớp trung lưu - và họ đã đúng.
Những người phủ nhận kinh tế là trọng tâm của làn
sóng dân túy thường viện dẫn rất nhiều người bỏ phiếu cho Trump có thu nhập
cao. Điều đó đúng nhưng không liên quan : Những cử tri trung lập giúp quyết định
cuộc bầu cử 2016 không phải giới quý tộc blue bloods ; họ là những người cổ cồn
xanh blue-collar. Một số nhà khoa học chính trị đã hạ thấp nỗi đau kinh tế của
những cử tri, hoặc đánh đồng những khó khăn tài chính và phẫn nộ chủng tộc như
là một. Ví dụ, một nghiên cứu giảm bớt sự ảnh hưởng của kinh tế bởi việc tập
trung lên năm 2012 đến năm 2016. Sự sụp đổ của Giấc Mơ Mỹ bắt đầu từ nhiều thập
niên trước đó.
Các biện pháp rộng hơn về tình trạng bất bình đẳng
thu nhập chỉ ra rằng tại sao nhiều người Mỹ cảm thấy không an toàn. Nhà kinh tế
Raj Chetty và các đồng nghiệp của ông ở Harvard đã thu thập sự giảm mạnh trong
tính di động xã hội những thập niên gần đây : Hầu như tất cả người Mỹ sinh ra
trong thập niên 1940s đều vượt xa cha mẹ mình ; chỉ khoảng một nửa số người
sinh ra trong thập niên 1980s sẽ như vậy. Đồng thời, tỷ lệ thu nhập quốc dân mà
những người Mỹ nhận được trong nấc giữa của phân phối thu nhập đang giảm dần.
Liệu công nhận rằng chủ nghĩa dân túy liên quan đến
vấn đề kinh tế có nghĩa là bỏ qua sự cuồng tín ? Không. Trump thì đang trao một
thứ chủ nghĩa dân túy xen kẽ với phân biệt chủng tộc (Nhiều hơn về sau). Nhưng
nó cũng đúng là những người da trắng ưu tú trong việc gạt bỏ những người da trắng
non-elite như những kẻ phân biệt chủng tộc -và do đó bỏ qua mối quan tâm kinh tế
của họ. Như Bannon đã nói vào năm ngoái, "Việc của chúng ta là đổ thêm dầu
vào lửa".
3. Chống
lại Mở Cửa Biên Giới không chỉ là phân biệt chủng tộc
Một phần của chiến lược này liên quan đến việc lái
những người quyền thế phóng khoáng Elite liberal tới việc vận động các biên giới
mở, đồng thời thuyết phục giai cấp công nhân da trắng rằng những người nhập cư
là nguyên nhân cho việc mất đi những công việc tốt.
Vào giai đoạn năm 1990s, khi nhà xã hội học Michele
Lamont phỏng vấn những người cổ cồn xanh da trắng New York cho quyển sách
"The Dignity of Working Men" của mình, cô tìm thấy rằng rất nhiều người
trong chủ đề phỏng vấn của mình bộc lộ một thái độ tích cực về những người nhập
cư, mô tả họ như những gia đình mẫu mực và những người làm việc chăm chỉ, giống
như chúng tôi". Điều gì đã thay đổi ? Trong phần lớn, dòng truyện cực hữu
: Tại sao những công việc tốt rời đi ? Thỏa ước thương mại. Tại sao những công
việc thay thế trả công ngày một kém ? Những người nhập cư.
Không cần nghi vấn, thái độ chống nhập cư khuyến
khích bởi câu truyện này nuôi dưỡng sự phẫn nộ chủng tộc. Rất nhiều người da trắng
hoảng sợ khi họ được kể rằng họ sẽ sớm trở thành thiểu số : Các thực nghiệm chỉ
ra rằng khi những người da trắng được kể họ sẽ sớm mất đi trạng thái đa số và
những lợi ích xã hội liên quan, họ phản ứng với sự tức giận và sợ hãi hướng về
các sắc dân thiểu số. Nhưng phản ứng này không chỉ độc nhất với những người
công nhân da trắng - Những sinh viên cao đẳng, đại học phản ứng cùng một cách
tương tự như những người da trắng khác.
Để chống lại những dòng chuyện cực hữu, những người
Đảng Dân Chủ phải thừa nhận sự kiên trì về vấn đề phân biệt chủng tộc trong khi
chuyển sự lưu tâm sang Giấc Mơ Mỹ của tính di động xã hội. Bước đầu tiên là thừa
nhận những người nhập cư thỉnh thoảng thương tổn lên công nhân Mỹ, chủ yếu là
những người không có bằng cấp trung học. Nhập cư có thể có tác động tích cực
lên toàn bộ nền kinh tế tổng thể, nhưng mọi người không sống theo mức trung
bình cộng : Họ sống ở nơi họ sống, nhìn thấy những gì họ thấy, những gì mà giới
chủ sử dụng lao động nhập cư để giảm tiền lương và làm suy yếu công đoàn. Tại
sao không thừa nhận điều này và chỉ ra cho tất cả mọi người, bao gồm cả những
người nhập cư, xứng đáng nhận được phẩm giá của phiếu lương mà đủ cho cả tuần
(diễn giải Martin Luther King Jr.) ?
Nếu những người Đảng Dân Chủ muốn xây dựng một liên
minh chiến thắng bao gồm không chỉ các bờ biển xanh mà còn cả những dải màu đỏ ở
giữa, họ phải nắm vững thông điệp kinh tế này. Chiến lược mới
"Heartland" của Đảng, được phát biểu thành thục bởi Dân biểu Cheri
Bustos của Illinois, thì đầy hứa hẹn. Buston đã thắng tái cử vào năm 2016 bởi
20 điểm - Một kì tích, nếu xem rằng Trump đã nắm giữ phần lớn những quận nông
nghiệp và công nghiệp cổ cồn xanh. Cô ấy đã nở rộ bằng việc giảm bớt việc nhấn
mạnh lên các vấn đề gây chia rẽ xã hội (những điều này dẫn đến những cuộc hội
thoại không ai thắng", Cô ấy nói) và tô đậm lên vấn đề kinh tế. Những người
Dân Chủ nên nói nhiều về cách trao quyền cho người lao động, một ví dụ tốt là Đạo
Luật Accountable Capitalism Act của thượng nghị sĩ Elizabeth Warren, mà yêu hơn
40% các thành viên thuộc hội đồng quản trị của công ty được bầu bởi công nhân của
mình.
Một ghi chú cuối : Nếu những người Đảng Dân Chủ dành
ít thời gian hơn nhử mồi lên vấn đề nhập cư và nhiều thời gian hơn ưu tiên lên
những công việc tốt cho những người không có bằng đại học, họ sẽ không chỉ giúp
giai cấp công nhân da trắng - Họ sẽ giúp tất cả mọi người cuộc mọi chủng tộc.
Sau tất cả, những sinh viên gốc da đen và Tây Ban Nha thì ít có bằng đại học
hơn những người da trắng.
4. Phân
biệt chủng tộc là vấn đề của người da trắng, không phải vấn đề của giai cấp
công nhân
Một ý chí sôi nổi sau cùng sẽ rất khó hàn gắn : Mối
quan hệ rạn nứt giữa những người da trắng quyền thế ưu tú Elite và Non-Elite,
mà tất cả mọi người thuộc mọi chủng tộc đều phải trả giá. Đây là vấn đề của người
da trắng, người da trắng cần sửa chữa nó. (Tôi sẽ không giả định để khuyên mọi
người da màu về cách đối phó với phân biệt chủng tộc, hoặc gợi ý rằng họ nên hạn
chế xem cuộc bầu cử năm 2016 thông qua lăng kính chủng tộc. Nhưng như một người
da trắng thuộc giới Elite, Tôi thấy đó là vị trí của tôi để nói với những người
da trắng Elite hãy ngừng đổ tội cho sự phân biệt chủng tộc của chính họ lên những
người da trắng non-elite.)
Đúng là những kẻ phân biệt chủng tộc đã tụ hợp về
Trump ; ớn lạnh, nâng nâng ; 35% những cử tri bỏ phiếu cho Trump được báo cáo rằng
có sử dụng từ mọi đen N-word. Nhưng điều đó có nghĩa là mọi người bỏ phiếu cho
Trump đều là rác rưởi mà những người Đảng Dân Chủ không thể giành chiến thắng,
và sẽ không bao giờ muốn điều này ?
Không. Một nghiên cứu quan trọng, phần lớn bị bỏ qua
năm 2017 của The Democracy Fund's Voter Study Group đã xác định năm loại cử tri
khác nhau bầu cho Trump. Hai trong số đó - Những người bảo thủ trung thành
Staunch Conservatives và những người tôn thờ thị trường tự do Free Marketeers,
cùng nhau chiếm hơn một nửa số cử tri ủng hộ Trump - dường như không bao giờ đi
đến Đảng Dân Chủ trong số lượng đáng kể ( Những người tôn thờ thị trường tự do
có lẽ không thích chiến tranh thương mại của Trump, nhưng nhiều trong số họ cố
xúy cho những sắc lệnh của ông ấy.) Hai khối lớn khác, những người bảo tồn giá
trị Mỹ American Preservationists và những người chống lại giai cấp quyền thế
Anti-Elites, mỗi khối chiếm tỷ lệ 1/5 cử tri bầu cho Trump, và tin rằng nền
kinh tế thì đang bị gian lận và thao túng để trục lợi vào túi những người Mỹ
giàu có nhất. ( Khối cuối cùng, những người vô công rỗi nghề The Disengaged,
chiếm 5% cử tri bầu cho Trump).
American Preservationists và Anti-Elites thì thường
bị đánh đồng, nhưng họ khác biệt trong những điểm quan trọng. Preservationists
đã rất nhiệt tình với Trump : Gần một nửa ủng hộ ông trong các cuộc bầu cử sơ bộ
và 87% nói họ đã bỏ phiếu vì ông ấy nhiều hơn là hành động bỏ phiếu nhằm chống
lại Hillary Clinton. Họ cũng được đầu tư rất nhiều vào chủ nghĩa Nativism (Thuyết
cho rằng công dân sinh ra ở địa phương trội hơn người nhập cư) : 86% nói rằng họ
được sinh ra ở Mỹ đã là một phần quan trọng của việc trở thành người Mỹ và 77%
nói điều tương tự về việc trở thành những người Cơ Đốc Giáo. 2/3 coi chủng tộc
quan trọng hơn bản sắc của họ ; duy nhất một nửa bày tỏ tình cảm nồng hậu dành
cho các cộng đồng chủng tộc thiểu số. Đây không phải là nhóm mà Đảng Dân Chủ có
thể thu hút được số lượng đáng kể.
Anti-Elites - Các cử tri Trump thường có thói quen bỏ
phiếu lưỡng đảng nhất- là một câu chuyện khác. Duy nhất một phần tư trong số họ
bỏ phiếu cho Trump trong các cuộc bầu cử sơ bộ, và gần một nửa cho biết họ đã bỏ
phiếu cho Trump như một hành động chống lại Clinton nhiều hơn là vì thích ông
ta. So với Preservationists, tỷ lệ nhỏ hơn nói rằng sinh ra ở Hoa Kì thì rất
quan trọng để trở thành người Mỹ (58%) và là người Cơ Đốc Giáo (49%). Khoảng
hai phần ba những người Anti- elites bày tỏ tình cảm nồng hậu hướng đến các cộng
đồng chủng tộc thiểu số (Mặc dù ít người trong số họ bày tỏ tình cảm nồng hậu đối
với người Hồi Giáo). Điều quan trọng, chỉ có 13% trong số họ tin rằng con cái của
họ sẽ đạt được một mức sống tốt hơn chính họ hiện tại. Đây là nhóm mà Đảng Dân
Chủ nên hướng đến. Nhưng có một cách chắc chắn để đảm bảo sự thất bại : Sự cẩu
thả gộp hết những cử tri bỏ phiếu cho Trump thành những người phân biệt chủng tộc.
Thực tế, khi chúng ta chuyển trọng tâm từ nhóm công
khai phân biệt chủng tộc ( như được thể hiện bằng cách sử dụng từ mọi đen
N-word) sang nhóm thiên vị ngầm (mà định hình cách chúng ta thấy ai đó, nói,
tài năng hay nguy hiểm), những người quyền thế ưu tú Elite không khá hơn những
người thuộc giai cấp công nhân. Người tốt nghiệp đại học cũng có thể có khuynh
hướng phân biệt chủng tộc mạnh như những người không có bằng đại học. Ditto
Physicians, M.B.Á, và hầu hết những người có bằng sau đại học. Các giai cấp xã
hội khác nhau đơn giản là có khuynh hướng khác nhau về phân biệt chủng tộc. Những
người da trắng cổ cồn xanh, những người thường có khuynh hướng tự hào về đạo đức,
có thể có nhiều tiềm năng hơn những người da trắng Elite để rập khuôn những người
da đen là thiếu đạo đức. Điều này là không hay, nhưng giai cấp quyền thế ưu tú
Elites không nên bắt đầu cảm thấy rằng họ vượt trội. Elites, mà thường có nhiều
khả năng và may mắn hơn những người khác tự hào về thành tích học tập hoặc trí
tuệ, thường cho rằng người da màu thiếu nó. Điều này có lẽ giúp giải thích tại
sao, trong một thực nghiệm nổi tiếng, một hồ sơ xin việc gắn mác
"Jamal" yêu cầu thêm 8 năm kinh nghiệm để tạo ra sự quan tâm giống
như mác "Greg".
Ở đâu bạn tìm
thấy người da trắng, bạn sẽ tìm thấy phân biệt chủng tộc. Tất cả người da trắng Mỹ phải chiến đấu với nó. Họ có lẽ cần phải ngừng
lạm dụng chống phân biệt chủng tộc như một cái cớ để hợm hĩnh.
Với mỗi sự phẫn nộ dành cho Trump, mọi người thường
hỏi tôi trên Twitter rằng liệu tôi cuối cùng có sẵn sàng thừa nhận rằng giai cấp
công nhân da trắng đơn giản là những người phân biệt chủng tộc. Những gì bạn bè
trên Twitter của tôi dường như không nhận ra là đặc quyền riêng của họ. Nếu giới
Elite bám vào ý tưởng rằng người da trắng ở tầng lớp lao động thấp là thủ phạm
của sự bất bình đẳng, hơn là họ vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân, có lẽ bởi vì họ
muốn tin rằng họ ở nơi họ thuộc về bởi vì họ đã làm việc rất chăm chỉ và là những
người thông minh nhất. Một khi bạn bắt đầu một cuộc thảo luận về giai cấp, những
người eEite phải thừa nhận rằng họ không chỉ có đặc quyền chủng tộc mà còn cả đặc
quyền về giai cấp.
Thừa nhận điều này cũng đòi hỏi giới tinh hoa phải
nhượng lại một lợi thế khác : Mức độ mà họ kiểm soát các ưu tiên của Đảng Dân
Chủ. Các nhà khoa học chính trị đã ghi nhận sự thay đổi của Đảng trong suốt 50
năm qua từ một liên minh tập trung vào các vấn đề của giới cổ cồn xanh sang việc
bị chi phối trong vấn đề liên quan đến môi trường và các vấn đề khác mà giới
Elites ấp ủ.
Tôi là một trong những nhà hoạt động đó, môi trường
và các mối quan tâm khác lên giới tính, chủng tộc và tình dục định hình con đường
học thuật và bản sắc của mình. Nhưng giai cấp công nhân đã được yêu cầu chịu đựng
nhiều thiệt thòi về kinh tế trong khi Đảng Dân Chủ tập trung vào các vấn đề
khác. Đây là thời gian để lắng nghe. Thuốc giải độc duy nhất có hiệu quả đối với
chủ nghĩa dân túy xen kẽ phân biệt chủng tộc là chủ nghĩa dân túy không phải chỉ
là sự cuồng tín, quá khích.
------------------
Nguồn :
Joan
C. Williams
Nguyên tác : The
Democrats’ White-People Problem, The Atlantic, 12/2018
Việt
Dân chuyển ngữ (23/01/201
No comments:
Post a Comment