Nhiều người cho rằng, Cambodia đã đi trước Việt Nam
một bậc về mặt dân chủ, rằng xã hội dân sự đã nở hoa, rằng quốc gia này sẽ là
người tiên phong của vùng Đông Dương về tự do, dân chủ và sự phát triển kinh tế
– kinh trị. Vài năm sau, chúng ta bắt đầu khóc than về
một nền dân chủ kiệt sức và hấp hối. Điều gì đã xảy ra?
*
Bởi tính hà tiện (và cũng vì thói quen luôn
thức sớm) tôi hay rời Bangkok lúc trời còn tối, và đến Phnom Penh khi
vừa sáng bạch. Chuyến bay đầu ngày bao giờ cũng rẻ, ít ra thì cũng
rẻ hơn được năm/bẩy Mỹ Kim. Đỡ được đồng nào hay đồng đó.
Phi đạo vắng ngắt nhưng phi trường thì ồn ào
hơn thường lệ vì có nguyên cả một đoàn du khách Trung Hoa (gần cả
trăm người) đang lào xào trò chuyện hơi lớn tiếng. Tôi gặp họ hoài,
ở khắp mọi nơi, nghe riết cũng quen nên không có gì để phàn nàn cả.
Hơn nữa – tự thâm tâm – tôi tận tình chia sẻ với nỗi “hạnh phúc vỡ
oà thành tiếng” của hằng tỉ con người (vừa được xổ lồng) sau hơn
nửa thế kỷ bị giam cầm, trong bức màn sắt.
Khác với Lào hay Thái, tuk tuk ở xứ Cao Miên
nhiều quá – tá lả khắp nơi – nên tiếng mời chào (khẩn thiết) nghe mà
thương cảm. Tôi phóc đại lên cái xe gần nhất, nói nhỏ:
– River side! Ra mé sông!
Gọn ghẽ vậy thôi nhưng cũng đủ cho chú em tài
xế biết rằng tuy khách hàng bộ dạng hơi lớ ngớ nhưng là dân bụi đời
chuyên nghiệp, khỏi cần phải ra giá (hay mặc cả) lôi thôi. Ngoài Việt
Nam và California ra, Phnom Penh – có lẽ – là nơi tôi chôn chân lâu nhất,
đủ lâu để biết về phố xá (gần) như dân bản xứ.
Nam Vang đi dễ khó về
Trai đi có vợ, gái về có con
Trai đi có vợ, gái về có con
Tui đã quá cái tuổi vợ con từ lâu lắm rồi
nhưng vẫn lui/tới đây hoài hoài vì người Việt của mình ở đây đông
quá, và khổ lắm. Nước sạch nhiều người cũng không có mà uống nữa,
chớ đừng nói chi đến chuyện xa xôi như ăn chơi hay ăn học. Đến với họ,
đôi lúc, cho nó có cái tình – tình đồng bào – chớ tôi đã ớn thức ăn
của Miên (cũng như của Lào và của Thái) tới tận ngón chân út luôn
rồi!
Tuy hơi mất công (chút xíu) nhưng tôi buộc phải
tìm cho ra thức ăn Việt Nam, bằng mọi cách và mọi giá. Trên đường
Preah Sisovath, dọc bờ sông, tiệm Chiang Mai Riverside có món Vietnamese
Sour Soup (bảo đảm là không dở) dù cả chủ nhân lẫn đầu bếp
đều không phải là người Việt. Tuy còn hơi sớm, tôi vẫn gọi một tô
canh chua cá (sao tui không ưa canh chua tôm nha) với lời căn dặn “cho
nhiều rau ngổ, càng nhiều càng tốt.” Thực đơn chiều tui cũng
tính luôn rồi: cá rô kho tộ của Ngon Restaurant (trên đại lộ Sihanouk
Boulevard) tiêu rắc lấm chấm như mè, cay suýt xoa, thơm đậm đà, và ngon
thấm thía.
Sáng thì tôi có chuyện phải vô làng nổi
Kampong Luong, nằm cuối Biển Hồ, thuộc tỉnh Pursat. Từ Phnom Penh đến
đây chỉ cỡ chừng 150KM nhưng dám có tới cả trăm bức hình của Hun Sen:
khi ngồi, lúc đứng. Xen giữa là những bảng hiệu của Cambodian
People’s Party (Đảng Nhân Dân Cam Bốt) với ảnh phóng lớn
của đảng phó, và đảng trưởng. Lại cũng chính là cái bản mặt của
thằng chả luôn, chớ còn ai vô đó nữa!
Không thấy vua cha Norodom Sihanouk, hoàng hậu
Norodom Monineath hay vua con Norodom Sihamoni đâu ráo trọi. Trên thế giới
này – có lẽ – chưa bao giờ, và không nơi đâu, có một quốc gia theo chế
độ quân chủ lập hiến nào khác mà hoàng gia lại mờ nhạt (và thủ
tướng lộng hành) như thế cả.
Hồi đầu năm ngoái, ở những tỉnh lỵ heo hút –
lâu lâu – tôi còn thấy lưa thưa vài tấm bảng trưng Cambodia
National Rescue Party. Nay thì hết nhẵn, cái đảng này đã bị Hun
Sen “giải thể” hồi tháng 11 năm ngoái. Tờ Cambodia
Daily cũng vậy, cũng bị đánh (thuế) cho “sụp tiệm luôn
rồi. Phnom
Penh Post thì đã sang tay qua một ông chủ mới (nghe đâu)
cũng là chỗ quen biết, và thân thiết, với Hun Sen.
Thiệt là quá đáng nhưng … chưa hết!
Tất cả 125 dân biểu quốc hội đều là người
của Đảng Nhân Dân Cam Bốt, 58 trong số 62 thượng nghị sỹ cũng vậy,
cũng đều nằm trong túi áo của Hun Sen ráo trọi. Còn chính Hun Sen
thì đã chui gọn trong túi quần của Tập Cận Bình.
Photo: AFP/Tang
Chhin Sothy
Coi như là tiêu tan một giấc mơ dân chủ.
Nguyễn Quốc Tấn Trung, bỉnh bút của tạp
chí Luật
Khoa, nhận xét:
“Nhiều người cho rằng, Cambodia đã đi trước Việt Nam một bậc về mặt dân
chủ, rằng xã hội dân sự đã nở hoa, rằng quốc gia này sẽ là người tiên phong của
vùng Đông Dương về tự do, dân chủ và sự phát triển kinh tế – kinh trị. Vài năm
sau, chúng ta bắt đầu khóc than về một nền dân chủ kiệt sức và hấp hối.”
Tới bữa nay thì, cái “nền dân chủ” này đã
chết (“ngắc”) rồi, tôi thầm nghĩ vậy khi đi tà tà ngang qua Court of
Appeal Office of the Prosecutor General – nằm cạnh bờ sông Tonle Sap. Mới
vài ba năm trước (chính xác là ngày 10 tháng 12 năm 2014, Ngày Quốc Tế
Nhân Quyền) tôi chứng kiến cả chục ngàn người dân Cam Bốt – sau khi
tuần hành – đã tụ tập nơi đây để đòi hỏi chính quyền phải phóng
thích những tù nhân lương tâm của xứ sở họ.
Cũng chính tôi – ngay chiều hôm đó – đã
vui sướng viết bài tường thuật (“Dư
Âm Của Một Ngày Lễ Lớn”) cho RFA, với những lời có cánh: “Ai
mà dè cái xứ Chùa Tháp này lại đàng hoàng và văn minh dữ dội vậy,
Trời?”
Ảnh (tnt) chụp hôm 10/12/2014
Những ngày vui, cũng như niềm vui, thường
ngắn. Riêng nỗi hân hoan vui mừng mà tôi dành cho nước Cambodia e hơi
quá ngắn. Tôi cay đắng (nghĩ thêm) như thế, sau khi đọc xong bài báo (“Thái
Lan Hành Trình Dân Chủ Gập Ghềnh”) của L.S Nguyễn Văn Thân.
Tuy gập ghềnh và với nhiều sóng gió nhưng
nước Thái Lan vẫn kiên tâm đi tới. Còn Hun Sen thì dẫn đất nước
Cambodia bước lùi, theo lộ trình chuyên chế, cùng với Trung Hoa Lục
Địa của Tập Cận Bình.
Nguyễn
Quốc Tấn Trung, tác giả bài báo “Nền Dân Chủ Cambodia Hấp
Hối” còn viết thêm:
“Bắt đầu những năm 2010, Trung Quốc trỗi dậy như một
thế lực có tầm ảnh hưởng quốc tế, và Cambodia trở thành một trong những ‘chư hầu’
nhận viện trợ đều đặn từ Bắc Kinh. Giới lãnh đạo Cambodia dần được tháo bỏ xiềng
xích phương Tây, và trở mặt.”
Đoạn văn thượng dẫn khiến tôi chợt nhớ đến
bức thư của Thủ
Tướng Sirik Matak, gửi đại sứ Hoa Kỳ John Gunther Dean, hồi cuối
thế kỷ trước:
Nam Vang, ngày 16 tháng 4, năm 1975.
Thưa Quý Ngài và Ông Bạn,
Tôi thành thật cảm tạ ngài đã viết thư và còn đề nghị
giúp tôi phương tiện đi tìm tự do. Than ôi! Tôi không thể bỏ đi một cách hèn hạ
như vậy! Đối với Ngài và nhất là đối với xứ sở vĩ đại của Ngài, không bao giờ
tôi lại có thể tin rằng quý vị đã nhẫn tâm bỏ rơi một dân tộc đã lựa chọn tự
do. Quý vị từ chối bảo vệ chúng tôi và chúng tôi chẳng thể làm được gì hết.
Ngài ra đi, tôi cầu chúc Ngài và xứ sở của Ngài được hạnh phúc dưới bầu trời
này. Nhưng xin Ngài nhớ cho rằng nếu tôi phải chết ngay đây và trên đất nước
tôi yêu dấu thì tuy đó là điều đáng tiếc, nhưng tất cả chúng ta đều sinh ra và
cũng sẽ chết vào một ngày nào đó. Tôi chỉ ân hận một điều là đã lỡ lầm đặt niềm
tin quá lớn ở nơi quý vị, những người bạn Hoa Kỳ!
Thành tín,
Sirik Matak
Bằng vào kinh nghiệm máu xương của người tiền
nhiệm thì Hun Sen có thể “trở mặt” với cứ phương nào (bất kể
Đông/Tây) khi cần, nếu vì quyền lợi của đất nước Cambodia. Đương sự,
tiếc thay, lại “trở mặt” ngay với chính đồng bào và dân tộc của
mình, chỉ để bảo vệ cho tài sản của gia đình và phe nhóm. Đó mới
là chuyện đáng buồn, và đáng nói: thằng khốn nạn!
Tưởng
Năng Tiến
No comments:
Post a Comment