Trước mình
đã viết status Start up chùa, đã nêu cơ bản về cách kiếm tiền nhờ đầu tư vào
chùa, status này viết cụ thể thêm tý về khía cạnh rửa tiền trong ngành đầu tư
này. Phần 1: Start up chùa, mọi người nên đọc trước phần
đó đã thì sẽ rõ hơn ở phần này.
Đầu tư vào
chùa nói chung sẽ chia làm hai mảng. Một là có công ty công khai đứng ra đầu
tư, kiểu chùa Bái Đính, Tam Chúc. Đã là công ty thì đương nhiên phải có đóng
thuế, kiểm toán, kế toán đầy đủ. Nhưng với loại hình kinh doanh tâm linh thì tiền
vào tiền ra sẽ tù mù. Bố ai mà kiểm soát được tiền công đức, cúng dường chính
xác là bao nhiêu. Công ty báo bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.
Bên thuế
có thể thống kê tương đối số lượng khách tham quan, nhưng không có cách gì biết
được mỗi khách công đức bao nhiêu tiền. Tức là khó mà kiểm soát được đầu vào.
Nên chắc có thu thuế thì chỉ thu khoán kiểu hộ gia đình. Tính áng áng theo đầu
khách du lịch.
Cách đầu
tư chùa thứ hai là kiểu Ba Vàng. Tức là “shark tăng” đứng ra đầu tư thông qua gọi vốn bên
ngoài. Hoàn toàn dựa vào uy tín cá nhân nhân của shark. Đầu tư kiểu này nó mới
hay bởi vì chả có doanh nghiệp gì cả sất, hoàn toàn là đầu tư trao tay, chắc chỉ
có giấy viết tay, tin nhau là chính và tiền hoàn toàn có thể là bẩn. Vì đầu tư
dạng này cũng không thể có hợp đồng kinh tế được, pháp luật cũng chả điều chỉnh
được.
Như vậy tức
là “shark tăng” chưa chắc đã là ông chủ thực sự của Ba Vàng. Có thể cũng chỉ là
làm thuê cho một ông chủ lớn giấu mặt nào đó, như lời đồn đại về anh Quyết còi
tự dưng có mấy trăm tỷ đồng rơi vào đầu để đầu tư Bất động sản. Anh shark cũng
có cỡ 300-500 tỷ đồng rơi vào đầu như vậy để đầu tư tâm linh mà, khác gì đâu.
Trên lý
thuyết thì “shark tăng” vẫn là chủ tịch kiêm CEO của chùa này, nên dù có bị
cách chức trong Giáo hội thì anh vẫn là ông chủ của công ty này. Nhưng ai là
ông chủ thực thì có Phật và shark biết.
Đầu tư kiểu
này thì là tù mù toàn tập mà chắc chắn không có kế toán kiểm toán và miễn thuế
100%. Nên nền kinh tế chùa dạng này mới là thiên đường thuế, chứ không phải mấy
cái đảo dạng Cayman, Panama.
Có lẽ vì thế, chùa chính là khách hàng
thân thiết của anh em xã hội đen và xã hội đỏ. Các anh em cúng dường sẽ nhiều nhất. Một
là để an tâm do làm điều thất đức, là bề nổi thôi, còn về chìm là chỗ đầu tư
kín đáo. Ví dụ: Con cúng dường 10 tỷ đồng, thì của chùa một tỷ, con gửi 9 tỷ lấy
lãi! Thầy giữ hộ con. Anh em xã hội thì toàn tiền bẩn mà. Gửi vào chùa là lành
nhất.
Quan lại gửi
tiền vào chùa chỉ cần thông qua doanh nghiệp. Kiểu doanh nghiệp xách vali đến
nhà quan rồi để quên là kiểu của bọn nhà quê, chuyển khoản như Việt Á thì lại
càng dốt, rất dễ vào lò. Chuyên nghiệp là quan bảo Doanh nghiệp vác vali đi
cúng dường, cổ phần của quan, sau quan cứ đến chùa mà thu cổ tức. Sạch sẽ kín
đáo. Còn xã hội đen thì cũng làm y chang, như chị gì bồ tát ở Thái Bình, chuyên
cúng dường chùa và nuôi trẻ mồ côi ở chùa, chắc cũng coi chùa là chỗ cất tiền
thôi. Sau bồ tát có đi tù thì tòa sao dám móc tiền trong chùa ra để thu hồi kiểu
thu tiền của anh Chung con. Mà chùa nào dám bùng tiền của dân xã hội.
Thế nên bảo
sao chùa giờ mọc lên như nấm, lợi cả mấy đường, dân ngu thì đông, dễ chăn kiểu
cúng vong, giải hạn… Nhưng kiểu ấy vẫn chỉ là thu tiền lẻ. Khoản thu chính vẫn
là cúng dường tiền tỷ bởi các nhà đầu tư. Đại khái là bán sỉ và bán lẻ tâm
linh.
Mấy chùa cổ
chủ yếu thu tiền công đức, trụ trì không phải chủ chùa, không phải nhà đầu tư,
cũng không còn mấy chỗ để đầu tư mở rộng, chỉ gọi là trùng tu cải tạo vớ vẩn,
nên các nhà đầu tư không ham. Tạm gọi đây là chùa quốc doanh là của giáo hội.
Còn dòng mà làm ăn tốt, lợi nhuận cao là của mấy shark, xây dựng nhiều, diện
tích to, dịch vụ tốt, coi như chùa tư nhân, nên làm ăn năng động, cơ chế thoáng
ít bị giáo luật kiềm chế, vui lòng khách đến vừa lòng khách đi, khách hàng là
thượng đế. Chùa cổ thì chủ yếu dành cho mấy bà già đến công đức 5 chục ngàn –
100 ngàn đồng hết vẹo. Chùa tư nhân mới mới thu hút được thiện nam tín nữa rủ
nhau đến đốt tiền du lịch tâm linh.
Hay đảng
và Chính phủ khuếch trương nền kinh tế tâm linh kiểu này để kêu gọi đầu tư cuốc
tế của anh em mafia Nga, Ý… có khi còn ngon hơn đầu tư khu công nghiệp, cướp mối
du lịch tâm linh của Myanmar, Nepal, Ấn Độ, Thái Lan.
.
.
===========================================
.
.
https://www.facebook.com/chinh.duongquoc.56/posts/1317055128447447
Đầu tư xây
chùa giờ dễ ợt. Toàn thấy anh em sư tự tìm vốn xây chùa rồi xin được làm trụ
trì, đại khái cũng như start up vậy. Phải làm thế vì các chùa có sẵn thì kín chỗ
rồi, phấn đấu lên trụ trì là hơi bị khó, vì tuổi hưu của sư lại quá cao, chờ đến
khi sư huynh nghỉ hưu để mình lên chức thì ốm. Hơn nữa, cạnh tranh bây giờ quá
khốc liệt, vì còn phải đấu với anh em sư định hướng XHCN, có bảo kê, quan hệ.
Không biết trong ngành có phải chạy chức không? E là có.
Chính thế
nên giờ chùa mới mọc ra như nấm, giống mở công ty thôi. Vốn ít thì mở chùa mới,
nhỏ, chỗ khỉ ho cò gáy, rồi thu tiền lẻ từ bần nông. Vốn dày thì mở chùa to
luôn, thường là nâng cấp từ 1 chùa cũ, cổ, bé bằng lỗ mũi. Kiểu đó cơ bản cũng
như anh em đầu tư bỏ vốn vào mấy công ty nhỏ, có tiềm năng, rồi PR, làm thương
hiệu, rồi thu tiền. Kiểu này thường chỉ hiệu quả khi đầu tư vào mấy chùa nhỏ,
chưa có thương hiệu, như chùa Bái Đính. Ngày xưa đếch ai biết chùa ấy ở đâu, thực
tế bây giờ cái chùa cũ cũng chỉ bằng lỗ mũi, mình đi Bái Đính mấy lần còn chưa
vào đó, chỉ vào cái showroom mới thôi.
Các chùa cổ,
to, có tiếng từ xưa thì anh em đại gia lao vào dây máu ăn phần hơi khó. Như vụ
Xuân Trường định đầu tư vào chùa Hương không ăn thua. Vì chùa ấy tiền vào như
nước sẵn, ngu gì chia bánh cho thằng khác. Thế mà chùa Yên Tử vẫn có đại gia
vào được mới tài, nhưng chắc tỷ lệ ăn chia giọt dầu không được mấy, chỉ là ăn
theo ở những hạng mục mới thôi. Kiểu ấy chắc giống liên doanh, chứ không như
Bái Đính.
PR, làm
thương hiệu cho chùa, thì có nhiều bài. Như đi rước xá lợi Phật rình ràng từ Ấn
Độ, Nepal gì đó về đặt, rồi xây tượng Phật to nhất ĐNA… hay mời sư nổi tiếng,
có danh phận trong Giáo hội Phật giáo về làm trụ trì. Cũng như các công ty mời
CEO có tiếng về làm thôi. Nếu xây được chùa to, quan hệ ngon, thì đứng ra tổ chức
mấy cái hội nghị Phật giáo quốc tế, cũng như mấy khu du lịch đứng ra đăng cai
thi hoa hậu thôi.
Chung quy
cũng là bơm thổi, để câu view khách thập phương. Khách đến nhiều thì sẽ hốt được
nhiều tiền.
Các công
ty bình thường thì phải minh bạch tiền thu chi, rồi tính toán lợi nhuận, để
đóng thuế. Còn đầu tư vào chùa thì chỉ có Phật mới kiểm toán nổi. Ai mà biết được
tiền cúng dường thật là bao nhiêu? Mà chùa thì tất nhiên không phải đóng thuế.
Chùa thì
có rất nhiều khoản thu. Dễ thấy nhất là tiền cúng dường, rồi đến tiền cúng giải
hạn. Ngoài ra các sư cũng chạy show, đánh quả lẻ, như xem phong thủy, làm lễ
cúng đám ma, động thổ, cất nóc, cúng bái các loại cho người dân. AE sư giờ tài
lắm, rành tất cả kỳ môn độn giáp, phong thủy, cúng bái, tử vi, kinh dịch đến
cho/bán chữ.
Mấy năm
trước có vụ tranh chấp, 1 sư cô viên tịch mới lòi ra mấy cái sổ tiết kiệm mấy tỷ
đồng. Thế là cháu của sư nhảy ra nhận thừa kế, chùa cũng đòi, với lý do là sư
đã xuất gia thì không còn tiền riêng nữa, tiền ấy là của chùa. Vụ ấy sau chìm
xuồng, chắc cưa đôi quá?!
Chùa còn
có cửa kiếm nữa, là vì dân làm ăn VN ai mà chả là tù nhân dự khuyết, quan lại
thì càng thế. Nên thành phần có tâm bất an càng ngày càng đông nên họ có nhu cầu
cúng dường để an tâm. Anh em làm càng nhiều điều thất đức thì càng cúng dường
nhiều.
Đầu tư vào
chùa kiếm như thế, mà tiền ra vào lại tù mù, miễn thuế, khỏi thanh tra, kiểm
toán, thì chùa đúng là thiên đường thuế không kém gì British Virgin Islands.
.
No comments:
Post a Comment