Mấy hôm trước, tôi
có dịp về bệnh viện K - Tân Triều để tham gia hoạt động chụp ảnh chân dung từ
thiện cùng Help Portrait VN. Help Portrait là cộng đồng tập hợp những người chụp
ảnh trên toàn thế giới, tự nguyện cống hiến thời gian, thiết bị và chuyên môn của
mình để chụp ảnh cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
Help Portrait ở VN
có bề dày lịch sử hoạt động từ 10 năm nay, với 9000 tay máy cùng các tình nguyện
viên hỗ trợ, với 458 điểm từng chụp, đa phần là ở các bệnh viện, đa phần là bệnh
nhân ung thư. Đã có khoảng hơn 73 ngàn bức chân dung được tổ chức này thực hiện.
Những hình ảnh này rồi hầu hết sẽ là hình bóng cuối cùng của một ai đó đã từng
sống ở trên cõi đời này. Và đáng buồn là có rất nhiều trẻ em trong những bức
hình đó.
Theo thông tin trên
báo chí: Ông Trần Văn Thuấn - giám đốc Bệnh viện K, viện trưởng Viện Nghiên cứu
ung thư - cho biết năm
2018 Việt Nam có thêm trên 164.000 người mắc ung thư và trên 114.000 người tử
vong do ung thư.
Theo Bệnh viện Ung
bướu TP.HCM, ung thư ở trẻ em đang tăng ở mức báo động với khoảng 250.000 trẻ
em mắc phải. Mỗi năm có
thêm khoảng 160.000 trẻ em bị ung thư và 90.000 trẻ em chết vì ung thư.
Những con số này thật
là kinh hoàng, nhưng quả thật nó cũng chỉ là một con số thống kê khô khan, chưa
đáng sợ bằng những hình ảnh mà tôi có dịp ghi lại khi đồng hành cùng Help
Portrait Việt Nam. Phải nói ngay rằng nguyên tắc số một của chúng tôi khi tác
nghiệp là không được khai thác những góc hình bi thương. Chúng tôi phải cố gắng
cười nói, giao lưu với các bệnh nhân, đặc biệt là với các em nhỏ để sao cho
hình ảnh là tươi vui yêu đời nhất. Nhưng mỗi khi về bình tĩnh xem lại từng
khuôn hình, có đôi lúc tôi bắt gặp những ánh mắt, cái mím môi, bàn tay siết nhẹ...
một nỗi đau hiện hữu bằng hình ảnh không lời nào tả được.
Bé gái này đang
trong quá trình truyền hoá chất, đã rụng hết tóc, phải cắt bỏ chân trái. Nhưng
em vẫn nén cơn đau đang hành hạ mình để gắng gượng ngồi xe lăn ra chụp ảnh cùng
nhiều bạn khác. Hãy nhìn sâu vào ánh mắt của nó đi, bạn có thấy điều gì trong
đó không? Tương lai của em rồi sẽ ra sao?
Tôi đã từng được ngắm
nhìn trực tiếp dãy ảnh chân dung các nạn nhân trong nhà tù Tuol Sleng của Pol
Pot. Tôi cũng biết ở đâu đó bên Châu Âu có một bộ sưu tập ảnh các nạn nhân lò
hơi ngạt của phát xít Đức. Nếu bây giờ tập hợp được các bức chân dung mà Help
Portrait Việt Nam thực hiện trong 10 năm qua thì chúng ta cũng sẽ có một bộ sưu
tập thật là kinh dị về những nạn nhân ngay giữa thời bình.
Đau đớn thay, nhiều
người trong chúng ta còn chưa ý thức được rằng bệnh ung thư không tự dưng mà
có. Nó đến từ một chính sách điên rồ, duy ý chí, bất chấp hậu quả môi trường, bất
chấp hệ luỵ xã hội... ấy là chủ trương công nghiệp hoá hiện đại hoá từ cách đây
hơn 30 năm. Ung thư về
mặt tư tưởng.
Đó mới là căn bệnh ung thư khủng khiếp nhất đang từng ngày huỷ hoại đất nước
chúng ta.
30
năm phát triển công nghiệp, từ một đất nước nhiệt đới xanh tươi, cho đến nay
chúng ta có gì ngoài một môi trường tan nát, những nhà máy thép khói bụi, những
thuỷ điện phá nát rừng đầu nguồn, những nhiệt điện bụi mờ không khí, những đồng
ruộng bờ xôi ruộng mật bị cưỡng chế cho công nghiệp rồi bỏ hoang hàng chục năm.
Và trên hết là một lực lượng bệnh nhân ung thư hùng hậu nhất hành tinh.
Không chỉ hủy hoại
môi trường, chế độ này còn đàn áp và ngăn cản những nỗ lực nhằm minh bạch thông
tin về môi trường một cách có hệ thống, có tổ chức. Mới gần đây, ngày
19/12/2019 Bộ Tài nguyên Môi trường đã ngang nhiên đuổi các nhà báo ra khỏi phòng
trong cuộc họp với các Bộ, ngành, địa phương về giải pháp cấp bách kiểm soát chất
lượng môi trường không khí. Xa
hơn nữa, chúng ta không khó để thấy trường hợp các nhà hoạt động môi trường bị
bỏ tù như Đinh Đăng Định, Hoàng Đức Bình, Nguyễn Văn Hoá, Nguyễn Thị Xuân...
khi họ chỉ làm một việc duy nhất, ấy là đấu tranh bảo vệ môi trường.
Có một điều an ủi
là bệnh ung thư chia đều cho tất cả chúng ta. Các tác nhân gây ung thư có ở khắp
nơi trong môi trường. Giàu hay nghèo. Sang hay hèn. Già hay trẻ. Ở đô thị hay
nông thôn. Có yêu đảng yêu bác hay không... tất cả đều không quan trọng gì nữa
khi chúng ta đều có cơ hội là ngang nhau để đón nhận căn bệnh tử thần này.
Vì thế, các bạn dư luận viên bảo vệ chế độ
nên bình tĩnh, đừng vội nhảy dựng lên mà chửi tôi như mọi khi nhé. Hãy từ từ mà
tận hưởng "tính ưu việt" của chế độ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
đâu. Còn đến lúc hiểu ra rồi thì vẫn chưa muộn, tôi sẽ vẫn chờ các bạn ở đây, để
chúng ta cùng chung tay xóa bỏ chế độ khốn nạn vô nhân tính này.
Yêu thương tất cả
No comments:
Post a Comment