Sunday, December 8, 2019

TRANH ĐẤU CHO LINH HỒN HONG KONG (tổng hợp)




NỘI DUNG :

DCVOnline | Tin Reuters
.

-===============================

DCVOnline | Tin Reuters
Posted on December 8, 2019 

HONG KONG (Reuters) – Dưới đây là những bình luận của một số người có mặt tại một cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ vào Chủ nhật, xác định mức ủng hộ những cuộc biểu tình chống chính phủ suốt 6 tháng đã làm rung chuyển thành phố do Trung Quốc cai trị.

VIDEO :
Pro-democracy demonstrators in Hong Kong mark six months of protests
Hong Kong Biểu tình đánh dấu 6 tháng đấu tranh. Nguồn: euronews

Một người biểu tình giơ bàn tay, đại diện cho năm yêu sách của phong trào chống chính phủ, trong một cuộc tuần hành Ngày Nhân quyền, do bởi Mặt trận Nhân quyền Dân sự, tại  Hong Kong tổ chức, Trung Hoa ngày 8 tháng 12 năm 2019. REUTERS / Thomas Peter

Những người biểu tình chỉ dùng tên của họ để tránh nhận hậu quả không tốt.

“Cuộc biểu tình đã kéo dài được nửa năm. Sắp đến Giáng sinh rồi nhưng chúng tôi không còn cảm thấy  muốn ăn mừng nữa, vì vậy tôi mang theo tấm bảng này để bày tỏ mong ước của người  Hong Kong không còn là của cải vật chất mà là về quyền bầu cử phổ thông, một mong muốn chung mà tất cả chúng tôi đã đấu tranh; tấm bảng Luật giơ lên ghi ‘Ước muốn của tôi năm 2020 là quyền bầu cử phổ thông’.”
LUẬT, 23, SINH VIÊN ĐẠI HỌC

“Lúc đầu, tôi nghĩ mình không đủ sức để xuống đường, nhưng sau đó tôi bắt đầu nghĩ rằng mọi người, dù có nhu cầu nhỏ đến đâu nần phải xuống đường. Tôi tức giận về việc cảnh sát đàn áp người biểu tình, lạm dụng tình dục và bắn hơi cay không có lý do.
Cha mẹ tôi ủng hộ tôi. Họ chỉ bảo tôi cẩn thận.”
TANG, 15, SINH VIÊN TRUNG HỌC

“Gia đình tôi cần phải được giáo dục – tham gia cuộc biểu tình với chồng và ba đứa con nhỏ. Chúng nên biết di sản của mình là gì, một người  Hong Kong nghĩ là gì và ý nghĩa của việc trở thành một phần tử của phong trào.
Là những người 40 tuổi, chúng tôi chưa làm đủ cho những người biểu tình trẻ tuổi đang đấu tranh cho tự do của những đứa con của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi phải làm hết sức có thể … Chúng tôi muốn ở lại  Hong Kong và chúng tôi muốn con mình có được sự tự do mà chúng tôi đã làm, và biết các quyền của chúng.”
HO, một bà mẹ 40 tuổi

“Nếu chúng tôi không có đâu tranh hôm nay, chúng tôi sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Chúng tôi sẽ trở thành Trung Hoa thực sự và sẽ không có cơ hội phản kháng.
Chúng tôi cần Carrie Lam trả lời năm yêu sách của chúng tôi … Chúng tôi sẽ tiếp tục cho đến khi bà ấy trả lời năm yêu cầu của chúng tôi.”
ERNEST, 16, mặc quần áo đen

“Chúng tôi không có gì để làm ngoài việc xuosng đường tuần hành.
Chúng tôi rất vui khi biết rằng rất nhiều quốc gia đang theo dõi những gì  Hong Kong đang làm. Đó là điều tích cực.”
TO, 40 tuổi

“Chúng tôi đang chuẩn bị như thế này (mặc quần áo màu đen và đeo găng tay) nhưng chúng tôi nghĩ rằng đây là một cách ôn hòa nhất để đánh bại chính phủ.
Chúng tôi ăn mặc như thế này không phải vì chúng tôi có kế hoạch, mà chỉ vì chúng tôi sẵn sàng nếu cảnh sát làm bất cứ điều gì. Chúng tôi không thể đánh hau với họ nhưng chúng tôi có thể làm họ chậm lại, bằng cách ném gạch hoặc dựng rào chắn. Chúng tôi bảo đảm mọi người có đủ thời gian để chạy thoát.
MATTHEW, 21 tuổi

“Đây không chỉ là vấn đề của  Hong Kong. Nó là một vấn đề quốc tế. Hôm nay  Hong Kong, ngày mai Nhật Bản. Đó là lý do tại sao tôi từ Nhật Bản đến để ủng hộ cuộc biểu tình ngày hôm nay. Tôi muốn bảo vệ Nhật Bản, Đài Loan và Hong Kong vì chúng tôi kết nối chặt chẽ với nhau. Vì vậy, tôi cảm thấy giống như một người  Hong Kong và sẽ sát cánh cùng  Hong Kong.
SAKURA, 37 tuổi, từ Nhật đến Hong Kong

“Tôi sẽ chiến đấu vì tự do cho đến khi chết vì tôi là người  Hong Kong. Hôm nay là về vấn đề đứng với  Hong Kong và cộng đồng quốc tế.”
JUNE, một bà mẹ 40 tuổi

“Tôi nghĩ rằng số người tham dự sẽ vượt qua 2 triệu người (số người đã biểu tình vào tháng 6) vì nhiều người bạn của tôi sẽ tham gia lần đầu tiên. Cảnh sát đàn áp càng mạnh, người dân đấu tranh càng mạnh. Cảnh sát chỉ là một quân cờ được chính phủ sử dụng, điều quan trọng nhất là quyền bầu cử phổ thông.”
KAY, 20, SINH VIÊN ĐẠI HỌC

“Ở tuổi của chúng tôi, chúng tôi đã thấy vụ thảm sát Thiên An Môn. Lúc đó chúng tôi không đủ sức chiến đấu cho những người trẻ tuổi, đó là lý do tại sao bây giờ. chúng tôi xuống đường. Tôi muốn  Hong Kong có nhiều dân chủ hơn, tự do hơn và có hòa bình. Tôi không muốn kiếm tiền nữa … Tôi muốn có nhiều tự do hơn.”
ROITA, 60 tuổi

“Tôi muốn chứng minh rằng người  Hong Kong cũng ủng hộ Tây Tạng, rằng tất cả chúng ta đều là nạn nhân của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) … Chúng ta có thể thấy lịch sử của Tây Tạng đang lặp lại ở đây.”
CHAN, 22, cầm cờ Tây Tạng

“Tôi sống ở đây. Tôi sinh ra ở đây và tôi đã chứng kiến ​​toàn thể xã hội thay đổi, hệ thống luật pháp bị phá vỡ. Tôi cố gắng tham gia hầu hết các cuộc biểu tình lớn.
LEE, 40 tuổi, công nhân văn phòng

Người biểu tình ở Hong Kong Ngày Nhân quyền | Đám đông chiếm đóng Công viên Victoria và bắt đầu tuần hành lúc 3 giờ chiều ngày 8/12. Nguồn CCTV ASIA PACIFIC

© 2019 DCVOnline
Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net

Nguồn:
REUTERS  |  Dec 08, 2019.

Kate Kamb, Jessie Pang, Sarah Wu, david Dolan, Marius Zaharia đưa tin; Anne Marie Roantree tổng hợi; Lincoln Feast và Jacqueline Wong biên tập.

----------------------------------

12/08/2019  12 Comments

“Five demands, no one less!”, “Liberate Hong Kong;Revolution of our Times!”, đó là những khẩu hiệu trên Twitter được chia sẻ rộng rãi giữa các thành viên trong phong trào phản kháng.

Nguyên nhân đầu tiên của sự phản kháng là dự luật dẫn độ về Trung Quốc.

Các nhà phê bình lo sợ dự luật này làm suy yếu tính độc lập của nền tư pháp Hong Kong và gây nguy hiểm cho những người bất đồng chính kiến nếu họ bị dẫn độ và truy tố trong chế độ độc tài cộng sản Trung Quốc.

Trong một bài báo đăng trên South China Morning Post, giáo sư He Weifang viết rằng, 28 năm trước kỳ hạn, nguyên tắc “một quốc gia, hai hệ thống” đang tiến dần đến “một quốc gia, một hệ thống”.

Các cuộc biểu tình ban đầu phát sinh vì dự luật dẫn độ giờ đã mở rộng thành một phong trào toàn diện với năm yêu cầu:

1. Rút lại hoàn toàn dự luật dẫn độ

2. Rút lại việc gọi các cuộc biểu tình là “bạo loạn”

3. Rút lại cáo trạng và thả những người biểu tình bị bắt

4. Thành lập ủy ban độc lập điều tra sự tàn bạo của cảnh sát

5. Tiến hành quyền phổ thông đầu phiếu cho Hội đồng Lập pháp và bầu lại Đặc khu trưởng Hong Kong

Vương Quốc Anh giao trả Hong Kong cho Trung Quốc năm 1997. Trước khi giao trả, chính quyền Anh và Trung Quốc đã thỏa thuận rằng Hong Kong sẽ trở thành “khu vực hành chính đặc biệt”, có hệ thống chính trị và kinh tế độc lập theo nguyên tắc “một quốc gia, hai hệ thống”, với sự cân bằng quyền lực giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp, và người dân được hưởng quyền tự do kinh tế , ngôn luận, hội họp và biểu tình. Tình trạng đặc biệt này không thể thay đổi, có hiệu lực trong 50 năm, tức là đến năm 2047. Điều này có nghĩa, trên lý thuyết, khu vực này không thể là đối tượng của hệ thống cộng sản Trung Quốc trước thời điểm đó.

Ngày 23 tháng Mười, Hội đồng Lập pháp chính thức hủy bỏ dự luật dẫn độ. Tuy vậy, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy các cuộc biểu tình sẽ chấm dứt và tương lai chính trị của khu vực này vẫn rất mơ hồ. 

Điểm đáng chú ý trong các cuộc biểu tình ở Hong Kong là sự vắng mặt những người lãnh đạo được chọn, một cơ cấu tổ chức và một chương trình nghị sự rõ ràng. Những người biểu tình tập hợp xung quanh một hình thức bất tuân dân sự. Và đa số rất trẻ tuổi. Họ tranh đấu cho linh hồn của Hồng Kông: đó là sự tự do, quyền cơ bản của con người và cũng là tương lai của chính họ.

Không có gì bảo đảm là Bắc Kinh sẽ không đưa quân đội và xe tăng vào để đàn áp biểu tình. Họ đã tắm máu sinh viên Trung Quốc ở Thiên An Môn năm 1968. Ngoài lực lượng vũ trang gồm 10 000 người hiện đang có mặt tại Hong Kong, Trung Quốc đã điều động quân đội dọc biên giới khu vực này. Nếu Trung Quốc can thiệp, bằng cách này hay cách khác, tình hình sẽ kết thúc thảm khốc.

Quân đội Trung Quốc đã chia sẻ trên mạng xã hội một video chiếu những người lính giết chết bọn phiến loạn. Để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng, một quan chức cao cấp nhắc nhở những người biểu tình không nên giải thích sự kiềm chế của Trung Quốc là dấu hiệu của sự nhu nhược với thông điệp “Những kẻ chơi với lửa sẽ bị thiêu rụi”.

Những người biểu tình đã trả lời bằng graffiti trên đường phố: "Nếu chúng tôi bị đốt cháy, các người cũng chết cháy cùng chúng tôi". Rồi trong thời gian qua, người ta có cảm giác như Hong Kong đang bùng cháy. Và ít nhất nó cháy trong mắt mọi người mỗi khi cảnh sát bắn khói cay mù mịt, sử dụng vòi rồng và ra tay đàn áp tàn bạo.

Ngày 4 tháng Sáu, người Hong Kong tràn ngập đường phố để tưởng niệm cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1986. Ký ức về cuộc tắm máu này vẫn đè nặng tâm hồn người dân Hongkong. Dù dự luật dẫn độ đã được chính thức rút lại, những người biểu tình vẫn chưa hài lòng. Bốn yêu cầu còn lại của họ vẫn chưa được giải quyết.

Sự tàn bạo của cảnh sát đã khiến hàng trăm luật sư mặc áo thụng đen xuống đường trong yên lặng ủng hộ những người biểu tình. Họ đi từ Tối cao Pháp viện đến bộ Tư pháp. Đây là tín hiệu rất mạnh mẽ. Nó muốn nói đến sự độc lập của tòa án, nhà nước pháp quyền và nguyên tắc bình đẳng trước pháp luật đang bị đe dọa và biểu dương các giá trị dân chủ như tự do ngôn luận và quyền hội họp để bày tỏ chính kiến.

Ngoài ra, nhiều chủ nhân và lãnh đạo doanh nghiệp ủng hộ cuộc biểu tình và cho nhân viên của họ tự do tham gia. Những việc làm này đem lại hy vọng vì nhiều người đang trên đà thất vọng. Nó thổi thêm ngọn lửa đấu tranh, thúc đẩy mọi người kéo nhau ra đường hét to khẩu hiệu “Liberate Hong Kong!”, “Revolution now!”.

Nhiều người biểu tình còn trẻ, sinh sau ngày Bắc Kinh tiếp quản Hong Kong. Họ lớn lên trong thời đại mà sự khác biệt giàu nghèo tăng lên đáng kể. Kể từ năm 2003, giá nhà đất tăng lên 300%. Việc sống trong nhà ở xã hội rất phổ biến, có khi phải chờ tới 14 năm mới được phân phối. Nhiều công ty than phiền doanh số của họ chạy thẳng vào túi bọn đầu nậu nhà đất vì không có giá nhà theo quy định. Nền kinh tế phát triển mạnh mẽ vào những năm 70, 80 và 90 đã liên tục suy giảm từ đó. Mức tăng trưởng trong năm 2013 chỉ còn 2,9%. Nhiều người không dám kết hôn, khó kiếm việc làm, di chuyển xa nhà quá tốn kém và chi phí gửi con học ở các trường tư quá cao. Chọn lựa duy nhất còn lại là trường công nhưng ở đó chỉ có sách báo đã được Bắc Kinh phê duyệt.

Đồng thời họ biết cuộc chiến với Bắc Kinh như trứng chọi đá. Họ biết mục tiêu của Trung Quốc là nắm giữ mọi quyền kiểm soát và áp dụng mọi biện pháp nếu cần. Bắc Kinh đã ra tay tàn sát các sinh viên trong lần nổi dậy năm 1989, tiếp tục bức tử người dân Tây Tạng và Tân Cương, đàn áp Pháp Luân Công, Ki Tô Giáo và những người bất đồng chính kiến.

Nhiều người trẻ ở Hong Kong đang mất hy vọng. Khi hy vọng không còn, tuyệt vọng chiếm chỗ rồi trở thành hận thù. Nhiều người tìm cách thoát khỏi đất nước. Hậu quả là Hong Kong đang chảy máu chất xám. Cơ hội này không dành cho những người nghèo hay học vấn kém.

Một số người bỏ cuộc hay phản ứng giận dữ. Họ cảm thấy không còn gì để mất, do đó có thể vượt qua ranh giới mà bình thường họ phải tránh. Trước mối đe dọa của Trung Quốc cùng sự tê liệt yếu hèn trong phản ứng của thế giới, tương lai Hong Kong chắc không sáng sủa như mong đợi. 

7/12/2019




No comments: