Văn
hóa Việt trong cơn tai biến hôm nay
https://nhacsituankhanh.com/2023/01/04/van-hoa-viet-trong-con-tai-bien-hom-nay/
Văn hóa biểu hiện của xã hội Việt Nam hôm nay, trong câu
chuyện bé 10 tuổi mắc nạn, có những điều không khỏi làm đau đớn hơn cả cái
chết. Đau đớn, mà không còn ngạc nhiên gì.
Loại ngôn luận bảo vệ “lý do hiển nhiên”, thì mắng cha mẹ đứa nhỏ, thậm
chí mắng cả đứa nhỏ với sai lầm của mình, thì tự chịu, thậm chí sai lầm còn gây
ra tai họa cho người khác.
Loại lý lẽ khôn lỏi và hiển nhiên như sói lang đó, hoàn toàn cố ý không
biết thực tế về các quy chuẩn an toàn xây dựng là gì, và cũng không cần biết những
đứa trẻ nghèo lang thang vào đó để thu lượm sắt vụn, kiếm tiền trang trải việc
học là những câu chuyện hoàn toàn hiển nhiên là đủ lý do của một đất nước đang
vòi tiền từng đứa trẻ trong việc được ngồi vào ghế nhà trường.
Việc nhà nước đem hàng trăm người đến hiện trường không khác một cuộc
phô diễn tinh thần đạo đức, mà thiếu một nhóm thảo luận kế hoạch giải cứu khoa
học chuyên nghiệp ngay từ đầu, phải mất gần 40 tiếng đồng hồ mới hốt hoảng khẩn
báo lên cấp trên, kêu gọi các nguồn lực giúp đỡ thì quá khó hiểu.
Phải gần 3 ngày, phía công binh mới được lệnh tham gia. Nhưng chức năng
của công binh cũng không phải là lực lượng cứu hộ. Phía công binh đã từng thất
bại vì thiếu thốn các khí cụ cứu hộ trong vụ tìm kiếm 12 thi thể binh lính bị sạt
lở ở thủy điện Rào Trăng 3. Có tất cả bảy cuộc tìm kiếm kéo dài từ năm 2020 đến
năm 2021 vẫn không tìm được thi thể đồng đội.
Ngôn luận dễ thấy khác, là những lời khiêu khích những người quan tâm đến
sự kiện, mắng mỏ họ là “anh hùng bàn phím”, hoặc nhận định đây là một sự kiện đặc
biệt khó, hoàn toàn không đơn giản, thậm chí các nhóm cứu hộ của thế giới cũng
khó mà có thể cứu được.
Khó, là bởi Việt Nam không coi trọng các sự kiện cứu hộ khác trên thế
giới đã trải qua. Kiến thức khoa học về cứu hộ chủ yếu của Việt Nam hàng năm chỉ
là các đợt đất nước bị bão lụt, ngoài ra không có những sự kiện đáng quan tâm
khác để nỗ lực và duy trì một lực lượng chuyên nghiệp, luôn nâng cấp như vậy.
Khó và tận lực từ đầu với mọi sự tiên liệu và chuẩn bị, khác với cái
khó của sự bất lực và thiếu khả năng chuấn bị.
Vài ngày trôi qua, mà người ta không thấy chuyên gia y tế nào phỏng
đoán về tình trạng thương tật, duy trì sự sống của đứa bé ở môi trường như vậy.
Cũng không thấy các cơ quan gọi là cứu hộ có đủ các thiết bị như camera thăm dò
ở độ sâu, máy đo thân nhiệt, hay tối thiểu là một ban tâm lý có kết nối truyền
thanh để cha mẹ hay nhân viên tâm lý duy trì trò chuyện và giữ tinh thần cho đứa
trẻ… rất nhiều thứ không có.
Đây quả là một ca khó, không dễ như những lời bàn. Nhưng khó, là bởi
chương trình cứu nạn quốc gia có vẻ hoàn toàn bất ngờ vì chạm vào một vấn đề
chưa được cập nhật, và không được chuẩn bị các phương tiện cứu hộ tiên tiến của
thế giới. Ngay cả những vụ hỏa hoạn trong nước, biết bao nhiêu lời ca thán vì
thiếu xe có thang cao để xịt nước hoặc trực thăng chữa cháy, vẫn chưa được đáp ứng.
Hãy tưởng tượng, người lọt ống không phải là đứa bé mà là một quan chức
cấp cao thì sao? Chắc chắn ban cứu hộ khẩn cấp sẽ được thành lập, thậm chí sẽ
có những chuyên gia ở Thái Lan chẳng hạn, sẽ được mời đến để phác thảo một kế
hoạch cứu hộ.
Ngôn luận tệ hơn, là từ báo chí, trong những ngày này đã bắt đầu đăng
những câu chuyện về việc cứu hộ cả trăm giờ ở nước ngoài, như một cách để xoa dịu
dư luận. Báo chí như được chuẩn bị những bài viết về sự thương tiếc, nếu điều xấu
đến nhất sẽ phải đến, và ca ngợi nỗ lực và tấm lòng những người cứu hộ.
Chỉ còn biết cầu cho con được bình an, với những điều tệ và không may
như vậy, trên đất nước này.
.
====================================
.
Phạm
Vũ -
Saigon Nhỏ
3 tháng 1, 2023
https://saigonnhonews.com/thoi-su/viet-nam/tu-hao-qua-viet-nam-oi/
·
‘Vở
tuồng Hạo Nam’ đã được hạ màn
·
Văn
hoá Việt trong cơn tai biến hôm nay
.
Hiện trường nơi bé
Thái Lý Hạo Nam gặp tai nạn. Ảnh: báo Nhân Dân
.
Những bài báo đúc từ khuôn
Đã gần bốn ngày kể từ lúc Thái Lý Hạo Nam, 10 tuổi, rơi vào cọc bê-tông
dài 35m, rộng 25 cm, cắm sâu trong lòng đất vào trưa ngày 31 Tháng Mười Hai,
2022. Tất cả các tờ báo lớn trong nước, dĩ nhiên không thể không đưa tin, chưa
kể bản tin được xếp vào loại TIN NÓNG, luôn xuất hiện trên đầu trang báo điện tử.
Điều đáng nói, nội dung của tất cả tờ báo lớn, nhỏ của Ban tuyên giáo
CSVN đều giống nhau đến 90%, từ Vnexpress, Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Dân Trí, cho đến
báo của showbiz như ngoisao.net, Tin tức 24 giờ, Zing…
Hiện trường ban đêm
Rất nhiều từ ngữ xuất hiện rập khuôn trong những bài viết của các tác
giả khác nhau, như “nỗ lực cứu bé trai”; “huy động mọi lực lượng”; “hàng chục
công binh”; “thiết bị hiện đại”; “cứu hộ làm xuyên đêm”; “bơm oxy, truyền nước”…
Những gì độc giả tìm thấy trong hàng trăm bài báo trong nước đều là một
khuôn đúc: đó là diễn tả về diễn tiến kỹ thuật của quá trình cứu hộ. Càng diễn
tả, càng “lòi” ra sự yếu kém, bất lực, trì trệ, giả dối của nhiều ban bệ, ngành
nghề.
Một nửa ổ bánh mì là bánh mì
Theo dõi mạng xã hội và lời nhắn độc giả gửi vào những bài báo về vụ việc,
ai cũng nhận ra sự quan tâm không nhỏ của người dân đối với tình trạng sống còn
của cậu bé xấu số kia. Điều quan trọng duy nhất mà bất kỳ người dân nào trên thế
giới cũng đều mong muốn được biết khi đọc những bài viết theo dạng cập nhật sự
việc, đó là nạn nhân (nếu có) của tai nạn đó ra sao, dù là mong manh hoặc xấu
nhất.
Nhưng trong suốt gần ba ngày thông tin về bé Hạo Nam ngập tràn trên báo
chí, người đọc chỉ “học” được những bài học về vật lý, kỹ thuật xây dựng, đào đắp.
Hoàn toàn không có một chi tiết nào cho biết từ khi cậu bé rớt xuống ống cọc,
những người đầu tiên nghe tiếng kêu cứu đã phản ứng thế nào? Lúc đó họ nghe tiếng
kêu của Hạo Nam ra sao? Họ đã làm gì để tiếp cận với cậu bé lúc đó, dù đã không
thành?
Thiếu tướng Nguyễn
Minh Triều, Phó tư lệnh Quân khu 9 và anh Thái Văn Tấn Tài, cha của bé Nam. Ảnh:
Hoàng Nam/Tuổi Trẻ
Theo những gì báo chí ĐƯỢC tường thuật, sau khi bé Hạo Nam gặp tai nạn,
các bạn đi cùng hô hoán để người lớn đến ứng cứu, nhưng bất thành. Phải đến 30
phút sau lực lượng cứu hộ mới xuất hiện.
Lời tường thuật duy nhất từ phía nạn nhân là cha của Hạo Nam, ông Thái
Văn Tấn Tài ĐƯỢC báo chí đăng lại, cho biết khi ông có mặt ở hiện trường, ông vẫn
còn nghe tiếng cậu bé kêu cứu. Khoảng 10 phút sau, thì tất cả rơi vào im lặng
cho đến hiện tại.
Rất nhiều tình tiết mơ hồ, nhiều câu hỏi xung quanh sự việc. Ông Tấn
Tài chạy đến nơi xảy ra tai nạn với ai? Theo báo Thanh Niên thì: “các em đi
cùng với Hạo Nam tri hô để người lớn gần đó cùng gia đình ứng cứu, tuy nhiên
không thành nên báo cho lực lượng chức năng địa phương để xử lý.”
Vậy thì ai là người lớn gần đó đã chạy đến? Các công nhân của công
trình đang thi công có mặt cùng với ông Tài hay không? Nếu có, họ đã thấy gì? Họ
đã cố gắng cứu Hạo Nam ra sao?
Ngôi nhà của Hạo Nam. Ảnh:
Những công nhân của công trình cầu Rọc Sen nằm trên đường tỉnh 857, xã
Phú Lợi đó là những con người chân lấm tay bùn. Có lẽ bữa cơm trưa của họ cũng
chẳng ngon và nóng hơn bữa cơm gia đình bé Hạo Nam. Chắc chắn họ có làm gì đó,
với tất cả tấm lòng và nỗ lực của những con người cùng thân phận, và đó là điều
không được xuất hiện trên bề mặt sản phẩm của tuyên giáo CSVN.
Bé
trai rơi xuống hố móng cọc 35 m: Ba đêm thức trắng cứu nạn, khả năng sống mong
manh
Ngạo nghễ hay Ngờ nghệch?
Vnexpress và nhiều tờ báo “lớn” khác trong nước đưa tin rất nhanh sau
khi tai nạn xảy ra. “Khoảng 30 phút sau lực lượng cứu hộ có mặt, triển khai nhiều
phương án, trong đó dùng máy xúc múc quanh trụ bêtông tạo miệng hố rộng để nhổ
cọc. Tuy nhiên, khi đào xuống khoảng 10 m, lực lượng cứu hộ không thể rút được
trụ lên. Nhóm cứu hộ bơm oxy và chuyền nước xuống cho nạn nhân.” (Trích
Vnexpress)
Thanh Niên đưa tin, “6 giờ chiều ngày 1 Tháng Giêng, máy khoan cọc nhồi
được chuyển từ H.Tháp Mười sang để thực hiện phương án khoan đất xung quanh, nhổ
cọc mà bé bị rơi vào lên.”
Và lực lượng cứu hộ TIẾP TỤC khoan, khoan, và khoan. Họ khoan cho đến tối
ngày hôm đó. Cũng là Vnexpress cho hay: “Giám đốc Sở Giao thông Vận tải Đồng
Tháp Lê Hoàng Bảo cho biết sau khi khoan sâu và mở miệng hố đủ rộng, cứu hộ
dùng cẩu 50 tấn để nhổ trụ lên. Tuy nhiên, việc này không dễ dàng vì lực kéo của
cẩu phải gấp 10-20 lần lúc đóng trụ do gặp sức ép và ma sát lớn.”
Cho đến sáng ngày 3 Tháng Giêng (giờ địa phương), là ba ngày sau khi xảy
ra tai nạn, ông Đoàn Tấn Bửu, Phó Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp trả lời báo Thanh
Niên, cho biết lực lượng cứu hộ “vẫn còn đang nghiên cứu”: “Bên cạnh đó, lực lượng
cứu hộ cũng đang nghiên cứu áp dụng phương pháp khoan xoáy nước để hỗ trợ cho
việc cứu hộ, cứu nạn được nhanh hơn.”
https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2023/01/dong_thap.jpeg
Ông Đoàn Tấn Bửu. Ảnh: VOV
Đoàn Tấn Bửu là Phó Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp, gần như là “phát ngôn
viên” chính của toàn bộ sự việc. Ông Bửu trả lời Vnexpress: “Chưa kể cọc bêtông
đã đóng ít khi phải kéo lên nên chưa có đơn vị nào kể cả trên thế giới sản xuất
thiết bị chuyên dụng rút cọc lên.”
Cũng là báo Thanh Niên, ghi nhận lời ông Bửu vào trưa ngày 3 Tháng
Giêng: “Sau đó, tỉnh có báo cáo về Quân khu 9 đề nghị các đơn vị công binh,
Phòng cháy chữa cháy và các Bộ, ngành Trung Ương chi viện, hỗ trợ. Lúc đầu biết
đây là việc khó nên tỉnh đã báo cáo, kết nối xin ý kiến chuyên gia và sự hỗ trợ
các Bộ, ngành Trung Ương và các đơn vị hỗ trợ”.
Giải cứu một đứa bé 10 tuổi gặp tai nạn bên trong một công trình đang
thi công, một tỉnh nhỏ của đất nước phải xin ý kiến và hỗ trợ đến Bộ, Trung
Ương và các ban ngành khác. Ngạo nghễ hay ngờ nghệch?
Chính ông Bửu đã trả lời truyền thông “khi nhổ lên cần lực tác động 4-5
lần” và “chưa có đơn vị nào kể cả trên thế giới sản xuất thiết bị chuyên dụng
rút cọc lên.” Do đó, nếu trụ bê tông thật sự được kéo lên vào sáng ngày 4 Tháng
Giêng như lời ông Đoàn Tấn Bửu khẳng định chắc nịch với báo chí, thì Việt Nam
là nước có thể cạnh tranh với các công ty xây dựng hàng đầu thế giới (như BAUER
Technologies Ltd) trong việc rút trụ bê tông dài 35 m vốn được đóng xuống với lực
50 tấn.
‘Tự hào quá Việt Nam ơi!’
Một cậu bé 10 tuổi nhưng trọng lượng cơ thể nhỏ đến mức có thể ngã lọt
vào ống cọc có đường kính 25 cm (đương nhiên ở đây phải hiểu thêm về lý thuyết
vật lý, đó là trọng lực.) Tuổi của em là tuổi ăn tuổi học, tuổi thả ước mơ bay
cao với những cánh diều trên cánh đồng. Nhưng buổi trưa của Nam là thời gian em
đi nhặt sắt vụn trong một công trình xây dựng không được rào chắn cẩn thận. Ông
ngoại của Nam, ông Nguyễn Văn Điệt, 68 tuổi, nói với báo chí là “chính ông cũng
không nghĩ là ở gần nhà có ống bê tông nào.” Bao nhiêu người dân ở tỉnh thành
đó “không biết” như ông?
https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2023/01/be-trai-roi-xuong-cot-be-tong-4.jpeg
Ông ngoại của Hạo Nam.
Ảnh: MXH
Một cửa tiệm rất nhỏ ở xứ người, vẫn phải để biển báo “Caution Wet
Florr” ở khu vực nào có nước đọng, dù rất ít. Vậy mà một công trình xây dựng cầu
lại chỉ che lấp ở mức độ mà những đứa trẻ vẫn có thể lẻn vào. Nam và các bạn lẻn
vào không phải để chơi. Bọn trẻ đi lượm sắt vụn.
Nói trắng ra, bọn trẻ đi “mót” sắt để bán kiếm tiền. Bảo vệ đuổi ra. Bọn
trẻ tinh ranh, đợi lúc người lớn đi ăn trưa thì lại lẻn vào. Cuộc đời nghèo khổ,
thiếu thốn đã dạy cho tụi nhỏ cách “lách” mình để mà sống. Đừng vội trách các
em là “ăn cắp đáng tội”. Cơ hội mà bọn chúng muốn bươi, móc trong công trình đó
chỉ là một phần vô cùng nhỏ trong nhiều cơ hội mà những người khác có được
trong đời.
Đừng vội mãn nguyện, choáng ngợp, tự hào với những chiến thắng được tô
vẽ, những thành công của “người gốc Việt”… ở phương trời xa xôi nào đó. “Tự hào
quá Việt Nam ơi!!!” không bao giờ có chỗ đứng trong một xã hội 25 cm, sâu hun
hút mà Hạo Nam đã rơi tỏm vào đó.
No comments:
Post a Comment