Bao
nhiêu phần trăm cán bộ ở Việt Nam có lý tưởng phục vụ đất nước?
Theo các bạn, con số là bao nhiêu?
Muốn có lý tưởng thì người cán bộ phải có khát vọng toả sáng bằng tài,
bằng tâm của mình. Thực sự khi đã ở vị trí cao, không ai trong số họ đói khát,
không ai trong số họ phải nhận tiền bẩn mới tồn tại được.
Con cái họ chắc chắn đã có một tương lai tốt, đã có một bàn đạp vững chắc
để vươn lên.
Tôi thương xót những thanh niên ăn trộm những ổ bánh mì, những con vịt,
đã phải vào tù hơn là những vị cán bộ quyền cao chức trọng ngất trời mà phải
vào tù ở đất nước này.
Nhiều bạn cười khi tôi nhắc đến từ lý tưởng. Từ ấy không hề xa lạ mà thực
ra là một từ vô cùng cần thiết để một đất nước phát triển thịnh vượng.
Những vị cán bộ không nhìn thấy rằng việc của họ là ghi danh vào sử
sách chứ không phải tích luỹ làm giàu cho mình và cho con cháu. Của cho con quá
nhiều nhưng không chính đáng chỉ làm chúng hư hỏng. Con người nào cũng cần sự nỗ
lực xây đắp cuộc đời của chính mình.
Ở Việt Nam có câu hỏi rất hay: Đồng chí ấy là con đồng chí nào mà giỏi
thế nhỉ? Bởi đơn giản một lẽ là các đồng chí con không tự đi lên bằng đôi chân
của mình. Nhân cách của các đồng chí con đã hỏng từ đầu rồi. Người có lòng tự
trọng sẽ không chấp nhận một con đường ưu tiên như vậy. Đã hỏng thì làm cán bộ
tốt sao được?
Điều này có vẻ xa lạ với đa phần mọi người ở Việt Nam nhưng lại rất gần,
dễ hiểu với thanh niên các nước văn minh.
Tôi không ngạc nhiên khi củi gộc, củi khủng chất đầy và sẽ không ngạc
nhiên trong một thời gian dài nữa. Bởi các đồng chí thiếu gốc, các đồng chí ăn
xổi ở thì và văn hoá các đồng chí không cao.
Phú quý lòng bao giờ cũng hơn thứ phú quý bề mặt mà xã hội tôn sùng và
sợ hãi.
Mỗi người ăn được bao nhiêu trong ngày, ngủ được mấy giường trong một
đêm, sống được mấy trăm năm mà các đồng chí tham quá vậy?
Vậy câu chuyện của những người dân mất đất có thật khôn,g hay do thế lực
thù địch bịa ra? Thật đấy, thật 100% đấy, rất đau xót, vô cùng đau xót đấy.
Nhân dân đã theo lời kêu gọi của các đồng chí để lao vào khói lửa, bao thanh
niên hy sinh tuổi xuân, bao bà mẹ ông bố mất con cho một ngày mai tươi sáng
nhưng rồi các đồng chí đã cho họ cái gì trong thời bình? Biết bao gia đình mất
đất, bị chôn vùi trong nỗi uất hận, sự đau khổ, phản kháng đấu tranh không khéo
là vào tù, rồi chết rục trong cô đơn, tủi nhục.
Những gì tôi viết là sự thật, là nỗi đau khổ thực sự, cho dù có bị chụp
mũ, bị đặt tên, phân loại kiểu gì thì sự thật vẫn là sự thật. Con chim sinh ra
phải hót, người chính trực sinh ra phải nói sự thật, cho dù có phải trả giá cho
lời nói của mình.
Thay vì cảm giác hả hê tầm thường, tôi chỉ thấy đau xót, một đất nước
mà tham nhũng tràn lan như vậy thì đi đâu về đâu, người dân biết dựa vào đâu để
có niềm tin vào ngày mai. Hiện thực chính là sự hứa hẹn của mấy chục năm trước,
khi bao triệu thanh niên lao mình vào máu lửa đấy.
Lịch sử sẽ ghi tên các đồng chí, nhưng ghi vào phần nào thì tôi không
chắc.
Một căn nhà mà các cột trụ mục ruỗng như vậy thì người dưới mái nhà ấy
sẽ ra sao? Lòng tự hào dân tộc, lòng tin vào tương lai sẽ thế nào? Thế hệ trẻ
biết ngẩng mặt vào đâu để học những điều từ tế?
.
No comments:
Post a Comment