Ở xứ này,
việc chọn người làm lãnh đạo đã được quy định phải do đảng, chứ quốc hội cũng
chỉ có nhiệm vụ giơ tay đồng ý, nhất trí thôi.
Mà
không chỉ quốc hội, các tổ chức, cấp hành chính khác cũng vậy, chỉ được
"quyền" nhất trí; sự đề cử, bầu bán chỉ mang tính hình thức cho ra vẻ
dân chủ.
Nói
đâu xa, bà Bùi Thị Minh Hoài được đảng bổ về MTTQ làm bí thư đảng bộ. Theo
thông lệ mới, bí thư sẽ kiêm luôn chủ tịch (giám đốc, hiệu trưởng, bộ trưởng...),
nên MTTQ hôm qua đã bầu bà Hoài làm chủ tịch, với số phiếu nhất trí trăm phần
trăm. Nói thật, tôi đố dám không bầu, không nhất trí trăm phần trăm.
Chủ
tịch Hà Nội cũng sẽ vậy, chủ tịch những tỉnh thành khác cũng rứa.
Mà
ngay cả trong đảng, có quy tắc ai đã làm gì, chức vụ nào, bao nhiêu lâu, mấy
nhiệm kỳ... thì mới được lựa chọn, sắp xếp vào những chức cao hơn, ghế trọng
hơn, kể cả những ghế ngoài đảng như chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội.
Nhẽ
ra chuyện của đảng, tôi cũng kệ, nhưng trong lúc này đảng đang nắm quyền lãnh đạo
tất tần tật, nên tôi tư vấn như ni: Hãy xóa cái quy định "tiểu sử, lý lịch"
ấy đi, đừng lý sự rằng làm vậy để chọn được người có kinh nghiệm, từng trải,
người đã chứng tỏ được bản thân, đã thể hiện lòng trung thành. Những thứ ấy đều
cần thiết, nhưng xin nhớ rằng cần thiết nhất là tài, tài năng, người tài; chứ
không phải cho kẻ vài tháng vài năm đổi ghế một lần, có bằng chính trị cao cấp,
có nhiều bằng đại học tại chức kiểu Đông Đô...
Kể
cho mà nghe. Lưu Bang thời điểm sống chết giành giật thiên hạ với Hạng Vũ, bị dồn
chân tường, có bao nhiêu là kẻ bề tôi trung thành nhưng họ vẫn không xoay chuyển
được tình thế thì Tiêu Hà tiến cử Hàn Tín. Bang đầu tiên không duyệt, bởi Tín
chỉ là tên lính quèn, chưa từng ủy viên trung ương chứ nói gì bộ chính trị, tứ
trụ ngũ trụ.
Tín
cũng không lấy đó làm giận, bỏ đi. Tiêu Hà vội chạy theo mời binh nhì Hàn Tín ở
lại, vào gặp Lưu Bang nói lời cuối, nếu chúa công muốn có thiên hạ, phi Hàn Tín
ra không ai gánh được. Chọn tên lính quèn mà được cả thiên hạ, với chọn người
theo quy tắc nhưng không nên thể thống gì, chúa công chọn đi.
Điều
may mắn cho nhà Hán (khi nó chưa ra đời) là Lưu Bang đã ký quyết định phong Hàn
Tín làm đại tướng quân. Binh nhì, lính quèn làm đại tướng quân. Kết quả sau đó
thế nào, ai cũng rõ: Hạng Vũ bị tiêu diệt, nhà Hán ra đời.
Con
mắt tinh đời không phải ở Lưu Bang mà là Tiêu Hà, tuy nhiên Bang đã biết vượt
lên chính mình, dẹp những thứ ăn sâu vào não, xé toạc mọi quy định lỗi thời, nhất
là về công tác cán bộ, nhờ thế mà bước vào kỷ nguyên mới 400 năm.
Thông
cào
.
No comments:
Post a Comment