Đảng như thế nào thì Quốc hội như thế đấy!
Trong
buổi tọa đàm trực tuyến với BBC (*),
giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, cựu ĐBQH nói rằng: "Người
dân như thế nào, thì Quốc hội như thế ấy. Nếu bao
giờ người dân của mình (Việt Nam) mà giác ngộ, mình
đi bầu, mình chọn lọc thật cẩn thận, thì lúc ấy
mình sẽ có một Quốc hội như ý của mình."
Có
lẽ ông Nguyễn Minh Thuyết đang nói về một Quốc hội
của một xứ sở tự do, dân chủ nào khác chứ không
phải ở nước CHXHCNVN. Ở đất nước này phải nói
rằng: Đảng như thế nào thì Quốc hội như thế
đấy!
Trước
những bát nháo của tập thể Quốc hội với những ông
bà nghị gật, ông Thuyết nói rằng: "Thế nhưng
còn hỏi là vì sao chúng ta lại có một Quốc hội mà
người dân không hài lòng như vậy, thì tôi cho là chính
người dân cũng phải tự trách mình..."
Câu
này sẽ chính xác hơn nếu ông nói rằng người dân Việt
Nam phải tự trách mình khi để đảng cộng sản của ông
đè đầu cưỡi cổ trong suốt mấy chục năm qua; đã để
cho đảng này độc quyền thao túng mọi sinh hoạt chính
trị; tất cả mọi cơ chế hành pháp, lập pháp, tư pháp
đều do đảng dựng nên với 99% là đảng viên cộng
sản.
Ông
đảng viên cựu ĐBQH nói rằng "Còn bây giờ người
ta bảo đưa ra 5 người, lấy 3 người, ông cũng tìm bằng
được cho đủ ba người, mặc dù ông chẳng biết mặt
ba người ấy, ông chẳng biết tài của ba người ấy,
thì sẽ bầu vào những đại biểu kiểu như ấy thôi."
Ông
cố tình nói không rõ và nói thiếu. Ông nói người ta
mà không nói rõ người ta đây là đảng của ông.
Ông thiếu "bảo đưa ra 5 người" mà thiếu rằng
5 người ấy là do đảng chọn qua những cánh tay
nối dài của đảng là Mặt trận Tổ quốc.
Ông
chê trách 90 triệu người dân rằng: "Theo tôi vấn
đề là giác ngộ của người dân. Người dân bây giờ
mà một người lại đi bỏ phiếu, cầm cả một nắm
phiếu bầu thay cho cả nhà, thì lấy đâu ra chính xác."
Chính
vì người dân "giác ngộ" rằng... đứa nào cũng
vậy, và không đi bầu thì... chết với chúng cho nên mới
có chuyện cầm cả một nắm phiếu bầu dùm cho cả nhà
cho xong chuyện mà lo đi kiếm cơm. Nếu như trong một nước
dân chủ, mỗi công dân có quyền ra ứng cử, tranh cử
ráo riết, trình bày đường hướng hoạt động chính trị
của mình, phê bình những yếu điểm của đối thủ thì
chắc chắn người dân sẽ quan tâm và sẽ đi bầu. Quan
trọng hơn hết là dân chúng đi bầu vì họ biết rằng
mình tự do đi bầu, tự do chọn lựa những ứng cử viên
không phải là cá mè một lứa màu đỏ.
Ông
Nguyễn Minh Thuyết phát biểu: "Tôi cho quan trọng
nhất là người dân phải giác ngộ. Khi nào người dân
giác ngộ về quyền làm chủ của mình, thì lúc ấy đất
nước sẽ có dân chủ hơn. Và lúc ấy lá phiếu của
người dân sẽ có giá trị hơn."
Đã
có rất nhiều người dân giác ngộ về quyền làm chủ
của mình. Đó là những công dân Việt Nam mang tên Nguyễn
Văn Lý, Trần Huỳnh Duy Thức, Việt Khang, Trần Vũ Anh
Bình, Tạ Phong Tần... đang ở trong tù và nhiều công dân
khác đang bị an ninh ngày đêm theo dõi, trấn áp, khủng
bố. Đến lúc nào ông Nguyễn Minh Thuyết mới thực sự
giác ngộ về quyền làm chủ của công dân Việt Nam và
can đảm đứng về phía tập hợp những người giác ngộ?
Lá
phiếu của người dân Việt Nam không bao giờ có giá trị
khi mà bản Hiến pháp lại do chính đảng CSVN tự biên tự
diễn, với Điều 4 giành lấy quyền độc tôn lãnh đạo
cho đảng. Và sẽ không có một lá phiếu nào có giá trị
trong hệ thống đảng cử dân bầu.
Hãy
nhìn về Hong Kong. Vì sao hàng ngàn người Hong Kong xuống
đường? Họ xuống đường cũng để phản đối hệ
thống bầu cử mà kết quả xem như đã được xếp đặt
trước đó bởi Bắc Kinh.
Vậy
thì lá phiếu nào có giá trị khi kết quả đã nằm trong
tay tập đoàn thống trị ở Ba Đình?
Lá
phiếu có giá trị tương đối là không có lá phiếu nào
cả, là tẩy chay trò chơi chính trị lừa đảo đảng
cử dân bầu với mục đích làm chính danh các vị trí
quyền lực của đảng CSVN trong hệ thống hành pháp, tư
pháp và lập pháp.
Lá
phiếu có giá trị nhất là hành động đứng lên xóa bỏ
chế độ độc tài độc đảng được xây dựng bởi hơn
3 triệu đảng viên cộng sản, trong đó có ông Nguyễn
Minh Thuyết.
-------------------------------------------
Hoàng
Long
Gửi
tới BBC từ Hà Nội
Thứ
Bảy, ngày 08 tháng 11 năm 2014
Cảm ơn giáo sư đã thẳng thắn nói rằng Quốc hội bây giờ chưa tốt, nhưng có lẽ giáo sư chưa bao giờ đi thị sát một cách đầy đủ các điểm bỏ phiếu ở địa phương.
“Trò bầu cử”
Người dân bao năm qua vẫn thắc mắc rằng: mình không bầu cho ông này, người xung quanh cũng không ai bầu, vì chẳng ai (trừ số ít người quen họ hàng ứng viên) muốn ông ấy làm thêm nhiệm kỳ nữa, thế mà ông ta vẫn tái đắc cử như thường.Cũng chỉ thắc mắc đến thế chứ không ai nhọc công mạo hiểm tìm tòi thêm, may mà nhà tôi có người quen được ở trong Ban kiểm phiếu: “Ôi ăn gian lắm em ơi, chỉ những vị trí cấp thấp thì may ra…”.
Thế là từ đó tôi đã biết nguồn gốc của từ “trò bầu cử”.
Ngay cả ở vị trí thấp nhất người dân còn chẳng bầu được thì lấy đâu ra tác động được tới vị trí Đại biểu Quốc hội, và đương nhiên lên đến những lãnh đạo cấp cao nhất thì không có quyền rồi, đến đây thì đã là luật.
Với hình thức bầu cử hiện nay cũng chẳng ai biết các ứng viên đã làm hoặc sẽ làm được những gì, đó là chuyện nội bộ của các quan chức với nhau.
“Đảng phân công”
Các quan chức ở địa phương làm được một thời gian là tìm cách chạy lên Trung ương, nói cách khác là chuyển ra Hà Nội nắm giữ các chức vụ do “Đảng phân công”.Ví dụ như bí thư hay chủ tịch thì sang làm bộ trưởng hoặc trưởng ban, phó bí thư hay phó chủ tịch thì làm phó ban hay thứ trưởng, miễn là chức tương đương bất chấp vị trí chuyên môn có phù hợp hay không.
Ở Việt Nam ai nghe đến “ngoại giao” là cũng nể lắm, vì thường dân ngoại giao được đi nước ngoài, nói ngoại ngữ như gió… nhưng thực tế có khi người đứng đầu ngành ngoại giao lại mù tịt về ngoại giao và ngoại ngữ.
Tất nhiên cấp dưới phải giỏi các thứ tiếng để đi tháp tùng rồi, những người ấy sẽ lo mọi việc cho lãnh đạo. Nhưng cơ hội cho những người đi lên bằng con đường học hành để nắm những vị trí quan trọng nhất thì không nhiều.
Lý do là việc luân chuyển, đề bạt cán bộ cao cấp cũng không liên quan đến thành tích tại nơi làm việc ban đầu. Lãnh đạo của những tỉnh yếu kém bậc nhất vẫn ra Trung ương, nắm giữ những vị trí chóp bu phải là họ, phải là “Đảng phân công”.
Có nhiều người rất giỏi làm ở một cơ quan cả đời chẳng lên được sếp; trong khi có những anh khôn ngoan hơn, tìm cách chuyển sang nơi ít danh giá nhưng ở đó có thể lên làm lãnh đạo rồi cuối cùng lại được “luân chuyển” về làm sếp của cơ quan cũ mà ngày xưa mình chẳng là gì cả.
Rõ ràng năng lực chỉ là chuyện nhỏ, “không thoái thác nhiệm vụ Đảng phân công” mới là chuyện lớn.
Người dân không quan tâm đến bầu cử?
Khi mà người dân đứng ngoài gần như mọi cuộc bầu cử, tại sao họ phải quan tâm đến những cuộc “bầu bán”? Bầu cho ai mà chẳng thế, rồi đâu lại vào đấy cả thôi.Còn về chuyện nhà nước có mở rộng quyền ứng cử và bầu cử cho người dân hay không, đừng hy vọng hão!
Bầu cử “khép kín” hiện tại là một trong những điều kiện để duy trì quyền lực, bởi nếu dân chúng được tự do bầu cử, họ sẽ không ngại ngần mà chọn con đường khác cho đất nước.
Đến lúc ấy thì người dân chắc chắc sẽ quan tâm đến bầu cử lắm.
Người ta sẽ thấy không phải dân Việt Nam “không quan tâm đến chính trị” đâu, họ không được phép quan tâm thì đúng hơn.
Lãnh đạo là người ra những chính sách tác động trực tiếp đến cuộc sống hàng ngày của họ thì làm sao mà không quan tâm cho được.
Đến kỳ bầu cử người ta sẽ nô nức đi bỏ phiếu và bàn tán xôn xao xem nên bỏ cho ai – điều không thấy ở xã hội hiện tại (có chăng là bàn tán ông nào sẽ mất chức, ông nào sẽ “lên” theo một kết quả nội bộ có thể biết trước từ nhiều tháng).
Bài viết thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của người viết, một độc giả BBC từ Hà Nội.
No comments:
Post a Comment