Đinh Hoàng Thắng
Viet Studies 1-7-2015
Đôi
lời : Bản gốc của tác giả (do một thân hữu gửi cho viet-studies). Một
'phiên bản" của bài này cũng được Vietnamnet (mục Tuần Việt Nam) đăng hôm
nay, nhưng với một tựa đề khác, do tòa soan VNN đặt. VNN cũng cắt bỏ nhiều đoạn
rất "lý thú".
Viet-studies đã đối chiếu bản của VNN và bản gốc như
sau đây :
TẠI SAO PHẢI CẮT XÉN?
Viet-studies xin đăng dưới đây bản gốc bài “Trần Quang Cơ với quan hệ Việt – Mỹ” của Đinh Hoàng Thắng (tựa đề do chính
tác giả đặt). Bản này đã được gửi cho Vietnamnet, và được đăng với tựa đề do
tòa soạn Vietnamnet đặt: "Ông Trần Quang
Cơ: Người thúc đẩy bình thường hóa Việt- Mỹ" (http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/247889/ong-tran-quang-co--nguoi-thuc-day-binh-thuong-hoa-viet--my.html)
So sánh bản trên VNN (đã được tòa soạn "biên tập")
với bản gốc(viet-studies tô vàng những chỗ bị cắt bỏ hoặc thay đổi), có thể
thấy vài sự vênh nhau như sau :
(1) Tên và nội dung bài viết đề cập đến công lao Trần
Quang Cơ đối với toàn bộ vấn đề Việt – Mỹ chứ không chỉ bó hẹp vào mỗi một khâu
“bình thường hóa quan hệ”. Tại sao lại phải “ăn bớt” công lao của cụ như thế?
(2) Bỏ đoạn Mãi tới năm 2009, nhân dịp 30 năm cuộc chiến biên giới với
Trung Quốc, ông mới “bật mí” cái triết lý sống còn về an ninh quốc gia với truyền
thông: “Trong cái thế anh nằm ngay cạnh nước lớn, nước khổng
lồ, mà không có bạn thì anh sẽ bị ép”. Tại sao VNN lại
bỏ đoạn này? Có phải vì VNN không muốn ai nhắc lại cuộc
chiến tranh biên giới với Trung Quốc và dấu nhẹm luôn cả cái kế sách mà Trần
Quang Cơ tâm đắc?
(3) VNN lại bỏ luôn cả ý “phi ý thức hệ” trên
sap-pô bài của Đinh Hoàng Thắng và cuốn Hồi ký của cụ (chú thích [5]). Vì
sao?
(4) Đặc biệt hơn, VNN thay hai cái subtitles để
giảm nhẹ hai nội dung bản gốc muốn nhấn mạnh. (a) Thay subtitle thứ nhất là
bỏ luôn cả sự tiếc nuối của cụ Cơ, mà tác giả đã hàm ý an ủi cụ, “Muộn còn
hơn không”. Thay subtitle thứ hai làm thay đổi
hoàn toàn thông điệp của cả người đã khuất lẫn tác giả ĐHT. Câu cuối cùng bài
viết trích tâm sự cụ Cơ “Tiếc thay hiện nay điều đó còn là sự mong đợi của chúng ta” bị
VNN “quên” hay “cố cắt bỏ”; thành ra tâm sự của cụ Cơ (trên bản của VNN) trở
thành một thông điệp sáo rỗng, một lời khuyên chung chung. Trong khi đó, với
câu kết này (trên bản gốc), cụ Trần Quang Cơ đã đưa ra một cảnh báo mạnh
mẽ và nghiêm trọng về quan hệ hiện nay giữa đảng và dân.
Bái
phục các biên tập viên của VNN/TVN, phân ưu với cụ Cơ, gia quyến và tác giả!
----------------------
Trần Quang Cơ với quan hệ Việt - Mỹ
Đinh
Hoàng Thắng
Bản
lĩnh Trần Quang Cơ từ trong sâu thẳm luôn chủ trương xây dựng một nền ngoại giao phi ý thức hệ, vì
lợi ích quốc gia-dân tộc, bảo vệ đến cùng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.
Bang giao Việt – Mỹ hiện nay đã và đang phát triển
vượt bậc. Nhất là xét trong bối cảnh lần đầu tiên Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt
Nam Nguyễn Phú Trọng chuẩn bị thăm chính thức Hoa Kỳ vào đầu tháng 7 này.
Nền ngoại giao “Đổi mới” với phương châm “Việt Nam
muốn là bạn của tất cả các nước trong cộng đồng quốc tế, phấn đấu vì hoà bình,
độc lập và phát triển” đã được khởi động vào thời điểm then chốt năm 1991 (Đại
hội 7 ĐCS). Chính cái “nhân” gieo thuở ấy đã mang lại mùa gặt hứa hẹn hôm nay.
Tuy nhiên, hàng thập kỷ sau này khi nhìn lại, cựu Ủy
viên TƯ Đảng, Thứ trưởng Thứ nhất Bộ Ngoại giao Trần Quang Cơ vẫn cảm thấy có
phần tiếc nuối. Theo ông, những việc cần thiết làm với Mỹ, trên thực tế chúng
ta đã tiến hành, nhưng “chậm trễ tới cả mười năm”[1].
Muộn còn hơn không
Giờ thì đã quá muộn để có thể hỏi trực tiếp cựu Thứ
trưởng Thứ nhất Trần Quang Cơ về cách ông tính như thế nào để đưa ra chỉ dấu
cho thấy, chúng ta triển khai một kế sách về an ninh quốc gia quan trọng dường ấy
mà để muộn mất cả chục năm. Chúng ta rất muốn hỏi ông nguyên nhân tại sao.
Không phải để quy trách nhiệm, mà cái chính là để rút bài học cho hiện tại và
cho tương lai.
Kế sách ấy, hồi bấy giờ chắc chắn đóng dấu “Tuyệt Mật”
và hầu như khả năng các nhà báo tiếp cận tài liệu chắc bằng “không”. Mãi tới năm 2009, nhân dịp 30
năm cuộc chiến biên giới với Trung Quốc, ông mới “bật mí” cái triết lý sống còn
về an ninh quốc gia với truyền thông: “Trong cái thế anh nằm ngay
cạnh nước lớn, nước khổng lồ, mà không có bạn thì anh sẽ bị ép”[2].
Và cũng trong năm 2009 ấy, khi được hỏi, nếu nghĩ
lại, ông có thấy trước đây những cơ hội nào bị bỏ lỡ, những điều gì
Việt Nam có thể làm khác không, ông Cơ đã thẳng thắn: “Tôi thấy
điều có thể làm khác là phải đa phương hóa, đa dạng hóa các quan hệ
quốc tế sớm hơn. Trước Đại hội Đổi mới (năm 1986), Việt Nam đã quá
phụ thuộc vào ý thức hệ mà không đa phương hóa được quan hệ”[3].
Quả thật, ngay từ rất sớm, ông Trần Quang Cơ đã có
cái nhìn rất tỉnh táo khi cho rằng, một nước Việt Nam đổi mới, độc lập với các
nước lớn, cải thiện quan hệ và hoà nhập với các đồng minh của Mỹ ở Đông Nam Á
là phù hợp với lợi ích của Mỹ về hoà bình, ổn định, nhằm duy trì ảnh hưởng của
Mỹ và hạn chế các thách thức nổi lên đối với vị trí của Mỹ ở khu vực.
Ông Cơ cũng đã phân tích các mối tương tác tạo nên vị
thế của Việt Nam trong quan hệ với Mỹ. Ông cho rằng, tuy không có một vị trí
quan trọng hàng đầu trong chiến lược toàn cầu của Mỹ, nhưng Việt Nam vẫn là một
nhân tố mà Mỹ không thể không tính đến trong chiến lược của Washington ở Châu
Á–TBD và Đông Nam Á. Hơn nữa, về kinh tế Mỹ có lợi ích tranh thủ thị trường và
nguồn nguyên liệu của Việt Nam. Mỹ không muốn vắng mặt trong khi các đối thủ của
Mỹ đi mạnh vào thị trường Việt Nam.
Rất nhiều suy
tư và đánh giá của ông Trần Quang Cơ đã được thể hiện trong cuốn hồi ký của
mình cho đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Tại một hội
thảo gần đây về quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ, nguyên Đại sứ đầu tiên của nước ta tại
Mỹ Lê Bàng đã đề nghị việc ghi nhận công lao của của một số cá nhân trong việc
thúc đẩy, đàm phán bình thường hoá quan hệ với Mỹ mà trước nay chưa được nhắc đến
nhiều trong đó có Thứ trưởng Trần Quang Cơ, Thứ trưởng Lê Mai...[4]
Vẫn là sự mong đợi
Là chuyên gia loại một, ngay từ những ngày đầu, ông
Trần Quang Cơ đã giữ cương vị nòng cốt trong hầu hết các giai đoạn quan trọng
nhất của ngành ngoại giao vào những năm từ 1960 đến 1980 của thế kỷ trước. Với
tư cách là một chuyên viên cao cấp về Mỹ, ông đã tham gia với vai trò là một
trong những cán bộ lãnh đạo các đơn vị chuyên trách, tham mưu về giải pháp phục
vụ cho cuộc hòa đàm Paris, sau đó trực tiếp tham gia đoàn đàm phán cả công khai
lẫn bí mật (Kết thúc vào tháng 1/1973).
Mấy năm về sau, trong chiều hướng đi tìm những đối
thoại thẳng thắn giữa các cựu thù, nguyên Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ McNamara đã đề
nghị các học giả và các nhà lãnh đạo cuộc “chiến tranh Việt Nam” (theo cách nói
của người Mỹ), cùng ngồi xuống duyệt lại những quyết định trong chính sách để
hiểu rõ hơn, nhưng đặc biệt là để rút tỉa những kinh nghiệm lịch sử cho toàn cầu
thông qua “bài học Việt Nam”.
Sáu hội nghị như thế đã diễn ra tại Hà Nội từ tháng
11/1995 đến tháng 2/1998. Hội nghị thứ 7 diễn ra tại Viện Rockefeller ở
Bellagio, Italy. Ông Trần Quang Cơ, ông Nguyễn Cơ Thạch và một số học giả, tướng
lĩnh và cựu lãnh đạo CHXHCN Việt Nam đã tham dự chuỗi hội nghị ma-ra-tông này,
mà quan trọng nhất là hai hội nghị chính vào tháng 6/1997 và tháng 2/1998. Cả
ông Cơ lẫn ông Thạch đã có những đóng góp đáng kể vào quá trình hàn gắn quan hệ
Việt – Mỹ.
Nhưng có lẽ liên quan đến các diễn tiến phức tạp hơn
trong quan hệ với Mỹ và các nước lớn khác là giai đoạn đầy năng động và sáng tạo
của ngoại giao Việt Nam vào cuối những năm 1980, đầu những năm 1990. Ông Trần
Quang Cơ lúc ấy đã là thành viên ban lãnh đạo của Bộ Ngoại giao, cùng với tân
Ngoại trưởng Nguyễn Mạnh Cầm, Thứ trưởng Trần Quang Cơ luôn chủ động đề xuất
các ý kiến dựa trên những đánh giá tỉnh táo, những trăn trở về quyền lợi của đất
nước, thấm nhuần tinh thần độc lập, tự chủ trong tư duy cũng như trong tác
phong lãnh đạo.
Liên quan đến công tác nghiên cứu chiến lược cũng
như các hành vi mang tính động thái, ông Trần Quang Cơ luôn có cách nhìn “cân bằng
và đối trọng”. Trong quan hệ với Mỹ, ông chủ trương phải tăng cường hợp tác
trên nhiều mặt nhưng vẫn cần đấu tranh khi nẩy sinh vấn đề trái với lợi ích của
ta. (Ví dụ như vấn đề chất độc da cam chẳng hạn). Với Trung Quốc cũng vậy, ông
thường nhắc không thể quá nặng về hợp tác và nhân nhượng để bị đánh giá là ta
thúc thủ, coi nhẹ mặt đấu tranh[5].
Viết những dòng này nhân ngày tiễn ông Trần Quang Cơ
đi xa, lớp hậu sinh chúng ta hẳn không quên một trong những dòng tâm sự cuối
cùng của ông: “Rút cục chỉ có chính nhân dân ta mới thực sự cứu được nước
ta thôi. Nhưng trên dưới phải một lòng, như thời Hội nghị Diên Hồng ngày xưa. Đảng
phải dựa vào Dân, Dân vững lòng tin cậy vào Đảng thì dân tộc ta mới thực sự có
sức mạnh để bảo vệ đất nước. Tiếc thay hiện nay điều đó còn là sự mong đợi của chúng ta”[6]./.
(Hà
Nội ngày 1/7/2015, viết nhân Tang Lễ cựu Thứ trưởng Thứ nhất Bộ Ngoại giao Trần
Quang Cơ)
[4] http://www.thanhnien.com.vn/chinh-tri-xa-hoi/co-thu-truong-ngoai-giao-tran-quang-co-mot-long-vi-to-quoc-579208.html
[6] Những dòng này được lưu lại trong một bài viết có tên là “Suy tư”, ghi dưới là “tháng Chạp năm 2010” mà ông Cơ đã chuyển cho ông Nguyễn
Vĩnh, nguyên Tổng Biên tập báo Quốc Tế.
Viet-studies nhận được ngày 1-7-15 từ một thân hữu