Thursday, August 31, 2023

“ĐẺ NGƯỢC” VÀ “BA CÂY CHỤM LẠI VẪN CÒN BA CÂY”! (Mai Bá Kiếm)

 



“ĐẺ NGƯỢC” VÀ “BA CÂY CHỤM LẠI VẪN CÒN BA CÂY”!   

Mai Bá Kiếm

31-8-2023  02:56   

https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=pfbid026xeEGjqKo6KL9FwdJ8SaLa7hRvGg5W6VgFFzfLmSNb7ohzHkXWqTBUjPf4TAnwRQl&id=100089087646024

 

Hồi còn nhỏ, tôi hay nghe người lớn thường mắng những đứa chuyện làm chuyện ngược đời, trái với luân lý, đạo đức, là “đồ đẻ ngược”. Đứa trẻ bị đẻ ngược thì hai chân của nó chui ra trước, và đầu ra sau cùng!

 

Năm 2021, Bộ GD&ĐT đưa ra chương trình tích hợp cho cấp THCS. Theo đó, học sinh không học Sinh học, Vật lý, Hóa học, Lịch sử, Địa lý riêng lẻ; mà gom 3 môn Lý, Hóa, Sinh thành môn “Khoa học Tự nhiên” và gom hai môn Sử và Địa thành môn “Lịch sử và Địa lý”, gọi là “môn tích hợp”. Về lý thuyết, mỗi “môn tích hợp” chỉ cần một giáo viên đảm nhận.

 

Chưa có cuộc hội thảo khoa học nào chứng minh việc gom ba môn Vật lý – Hóa học – Sinh học sẽ thành “môn tích hợp Khoa Học Tự Nhiên” hay sẽ thành “môn liên hợp Lý – Hóa – Sinh”? Nhưng quan trọng hơn, các trường đại học sư phạm và cao đẳng sư phạm chưa có chương trình đào tạo ra giáo viên dạy “môn Khoa Học Tự Nhiên” và “môn Lịch Sử và Địa lý”; cũng chưa từng có sinh viên nào “rảnh háng” là sau khi tốt nghiệp sư phạm Vật lý đã học thêm để lấy văn bằng hai là “sư phạm Hóa học”, rồi học văn bằng ba lấy “sư phạm Sinh học”.

 

Bởi vì, “Môn tích hợp” không được thai nghén từ trong vòi trứng của các trường đại học và cao đẳng sư phạm, bỗng nhiên “chào đời” tại trường THCS từ năm 2021 , nên phải gọi là “Môn đẻ ngược”. Ngày xưa, ông bà ta khuyến khích tinh thần đoàn kết nên hình tượng hóa ca dao “Một cây làm chẳng lên non/ ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, chứ về mặt thực vật học “ba cây chụm lại cũng còn ba cây” tương tự “Một môn tích hợp vẫn còn ba môn”!

 

Trong cơn khao khát tuyển sinh, các trường đại học Sư phạm (Thái Nguyên, Hà Nội 2, Huế, Đà Nẵng, TP.HCM) đã “đăng ký lập trường tích hợp” với Bộ bằng cách tuyển sinh ngành “Sư phạm Khoa học Tự nhiên”, “Lịch sử – Địa lý”. Đếch biết chương trình đào tạo “thần thánh” thế nào để sau 4,5 năm học có thể dạy ba môn Lý-Hóa-Sinh thao thao bất tuyệt như nhau, nhưng hiện tại chưa có giáo viên chính quy nào dạy môn tích hợp ra trường!

 

Trong tinh thần “giáo dục toàn dân”, giống “quốc phòng toàn dân”, Bộ GD&ĐT đào tạo “khóa du kích dạy môn tích hợp”, bằng cách ban hành chương trình bồi dưỡng giáo viên dạy tích hợp cấp THCS, thời lượng 20-36 tín chỉ. Giáo viên có thể theo học ở các trường có khoa sư phạm, kinh phí từ ngân sách nhà nước hoặc tự đóng. Sau khoảng 6 tháng, họ được cấp chứng chỉ.

 

Sư phạm chính quy dạy một môn mất 4,5 năm, chương trình du kích dạy ba môn mất 6 tháng, là “giấy phép con” đểu không chịu nổi, vì vậy tôi rất hoan nghênh TS Chu Mộng Long đã thách Bộ GD&ĐT hãy tổ chức cho PGS.TS. Vũ Trọng Rỹ và GS Nguyễn Minh Thuyết (chủ biên các sách giáo khoa tích hợp) đứng lớp giảng môn tích hợp, để coi các nhà viết sách có đủ kiến thức dạy tích hợp và đã theo kịp chương trình mới chưa, rồi mới dạy lại cho giáo viên!

 

Hình :

 

https://www.facebook.com/photo/?fbid=269839585995628&set=pcb.269839769328943

 

https://www.facebook.com/photo?fbid=269841569328763&set=pcb.269839769328943

 

.

44 BÌNH LUẬN   






NÊN TỔ CHỨC LỄ PHÓNG SANH THẬT HOÀNH TRÁNG (Thục Quyên)

 



Nên tổ chức Lễ Phóng Sanh thật hoành tráng

Thục Quyên

01/09/2023

https://baotiengdan.com/2023/09/01/nen-to-chuc-le-phong-sanh-that-hoanh-trang/

 

Tuần lễ vừa qua, các chùa tổ chức Lễ Vu Lan với nghi lễ Bông Hồng cài áo; nhiều chùa còn có Lễ Phóng Sanh sau phần nghi lễ chính thức. Trên truyền thông xuất hiện hàng loạt bài viết kêu gọi ngưng tổ chức lễ này và chỉ trích nặng nề chuyện mua chim cá để thả (phóng sinh) gây ra cả một chiến dịch đánh bắt chim, cá để mua bán.

 

Việc này khiến đại đa số chim cá sau một thời gian dài bị giam giữ, không được săn sóc chu đáo, đã quá sức, bệnh hoạn, lúc được sổ lồng thì chẳng còn bao nhiêu con có cơ hội sống sót. Thêm vào đó, chính những nơi chúng được thả không thích hợp với môi trường sống của chúng, nên khả năng sống sót của chúng rất thấp.

 

Thật ra Lễ Phóng Sanh không chỉ vào dịp Lễ Vu Lan mà cả vào dịp Lễ Phật Đản và Lễ Rằm tháng Giêng, những đại lễ của Phật giáo.

 

Vậy Phật giáo dạy phóng sanh là gì?

 

Phóng sanh là hành động mang lại sự sống cho chúng sinh đang bị đe dọa đến tính mạng, có nghĩa là giải thoát những sinh vật đang bị giam hãm trong lồng chậu, nhà giam, đang bị tra tấn, đánh đập hoặc sắp bị giết. Hiểu như vậy, đương nhiên không thể tổ chức Lễ Phóng Sanh theo kiểu hiện hành.

 

Tục lệ phóng sanh (1) bắt nguồn từ hai bộ kinh Phật giáo Bắc Tông là kinh Phạm Võng Bồ Tát Giới và kinh Kim Quang Minh, được phát triển mạnh ở Trung Hoa, truyền sang Tây Tạng, Nhật Bản, Triều Tiên và Việt Nam.

 

Kinh Phạm Võng dạy: “Người con Phật vì lòng từ bi mà làm việc phóng sanh và khuyên bảo người khác làm. Nếu thấy người đời sát sanh thì nên tìm cách cứu cho chúng được thoát khỏi nạn khổ”. Trong khi Kinh Kim Quang Minh thì kể lại những thí dụ về lòng từ bi, cứu giúp chúng sinh khỏi chết.

 

Phóng sanh phát khởi từ tinh thần từ bi và bình đẳng giữa chúng sinh. Phóng sinh là một phần của việc giữ giới không sát sinh, một trong ngũ giới mà người Phật tử khi quy y Tam Bảo phát lên lời nguyện giữ gìn, không vi phạm.

 

Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã triển khai Giới Không sát sanh như sau: (2)

 

Giới Thứ Nhất: Bảo Vệ Sự Sống

 

Ý thức được những khổ đau do sự giết hại gây ra, con nguyện thực tập nuôi dưỡng tuệ giác Tương tức và lòng Từ bi, để có thể bảo vệ sự sống của mọi người, mọi loài và môi trường sống. Con nguyện không giết hại, không để kẻ khác giết hại và không tán thành bất cứ một hành động giết hại nào trên thế giới, dù là trong tâm tưởng hay trong cách sống hằng ngày của con. Thấy được rằng tất cả những bạo động do sợ hãi, hận thù, tham vọng và cuồng tín gây ra đều bắt nguồn từ cách tư duy lưỡng nguyên và kỳ thị; con nguyện học hỏi thái độ cởi mở, không kỳ thị, không cố chấp vào bất cứ một quan điểm, một chủ thuyết hay một ý thức hệ nào để có thể chuyển hóa hạt giống cuồng tín, giáo điều và thiếu bao dung trong con và trên thế giới.

 

Trong 14 giới của giòng tu Tiếp Hiện (3), Thầy Nhất Hạnh đã đưa ra thêm những việc cần được làm để tôn trọng và bảo vệ sự sống:

 

Giới thứ mười hai: Tôn trọng sự sống (4)

 

Ý thức được những khổ đau do chiến tranh và các cuộc xung đột tạo ra, con nguyện thực tập sống đời sống hàng ngày của con theo tinh thần bất hại, thương yêu và theo tuệ giác tương tức. Con nguyện góp phần vào công việc giáo dục hòa bình, làm môi giới trong chánh niệm và thực tập hòa giải trong phạm vi gia đình, cộng đồng, giữa những nhóm dân tộc và tôn giáo, quốc gia và quốc tế. Con nguyện không giết hại sinh mạng, không tán thành sự chém giết. Con nguyện sẽ không yểm trợ bất cứ một hành vi giết chóc nào trên thế giới, trong tư tưởng hoặc trong cách sống hàng ngày của con. Con cũng sẽ thường xuyên quán chiếu với tăng thân con (người viết chú thích: nhóm người cùng tu tập hay hoạt động chung) để tìm ra những biện pháp hữu hiệu nhằm bảo vệ sinh mạng, ngăn chặn chiến tranh và xây dựng hòa bình.

 

Lễ Phóng sanh hoành tráng

 

Lễ Phóng sanh hoành tráng phải là một lễ được tổ chức thông minh, có ý nghĩa thuyết phục và rộng lớn, để mọi người dù là Phật tử hay không, đều nhìn thấy ý nghĩa và cùng tham dự.

 

Thí dụ các vị tôn đức, các đoàn thể phật tử, có thể lập ra những chương trình học hỏi về dinh dưỡng để khuyến khích cả nước giảm tiêu thụ thịt và thay thế bằng rau củ quả bổ dưỡng.

 

Xây dựng những phong trào bảo vệ môi sinh là hành động tích cực để giúp chúng sinh thoát khỏi tù ngục của những nhà máy đang phun khói độc, gây bệnh phổi, hoặc hàng ngày thải chất hoá học vào những con sông, mang đến cái chết lần mòn cho mọi loài sinh vật trong đó, cho đến ngày chính nước của dòng sông, nguồn sống của con người, cũng thành nước chết.

 

Lễ Phóng Sinh phải là buổi lễ mà gần trăm triệu người Việt nghĩ tới những tử tù mà đồng loạt ký thỉnh nguyện thư, yêu cầu chính phủ Việt Nam cần theo đà tiến hoá của nhân loại, bãi bỏ Án Tử hình.

 

Phật giáo Việt Nam sẽ là ngọn đuốc sáng cho thế giới nếu Phật tử Việt Nam “nhìn nhận những giáo nghĩa Bụt dạy như những pháp môn hướng dẫn thực tập để làm phát khởi tuệ giác và từ bi mà không phải là những chân lý để thờ phụng và bảo vệ, nhất là bảo vệ bằng những phương tiện bạo động“ ( Giới thứ nhất của 14 giới Tiếp hiện).

 

_________

 

Chú thích:

 

(1) https://thuvienhoasen.org/a11569/36-phong-sinh

 

(2) https://langmai.org/phat-duong/tung-gioi/van-ban-5-gioi-tan-tu/

 

(3) https://boxitvn.blogspot.com/2023/08/giao-tho-cu-si-dong-tu-tiep-hien-uoc.html

 

(4) https://langmai.org/cong-tam-quan/dong-tu-tiep-hien/gioi-ban-tiep-hien-tan-tu/

 

 

 

 

 


OAN KHUẤT và GIẢI OAN (Trịnh Khả Nguyên)

 



Oan khuất và giải oan

Trịnh Khả Nguyên

01/09/2023

https://baotiengdan.com/2023/09/01/oan-khuat-va-giai-oan/

 

Những ngày nầy là mùa Rằm tháng bảy Âm lịch, một số chùa chiền, nhà tư rộn ràng lo tổ chức lễ cúng giải oan cho cõi Âm, là những người đã chết, “tháng bảy ngày rằm xá tội vong nhân”. Còn chuyện oan cho cõi Dương, cho người sống thì khác. Chuyện cúng giải oan cho cõi âm sẽ nói ở phần sau, bây giờ nói chuyện oan trên dương thế. Oan có hai dạng là bị oan và được oan.

 

Khi nói đến “oan” ta thường nghĩ đến bị oan. Một người, nhiều người bị xem, bị ghép vào, bị xét xử về một hay nhiều tội, mà họ không gây ra. Họ bị oan. Có nhiều, nhưng hai án được xác nhận oan là của các ông Nguyễn Thanh Chấn và Huỳnh Văn Nén. Hai ông bị xét ở tù chung thân. May về sau, cơ quan điều tra, cơ quan xét xử nhận ra hai ông bị oan nên tha. Tuy thế, họ đã ngồi tù mười mấy năm, đến thân tàn ma dại, gia đình tan nát.

 

Gần đây có vụ Hồ Duy Hải và Nguyễn Thanh Chưởng bị tội tử hình vì giết người. Họ đã ngồi tù 17-18 năm rồi. Từ đó đến nay, họ chịu nhiều khổ sở, đau đớn về tinh thần, thể xác, không sao kể xiết, gia đình đã khánh kiệt vì mười mấy năm ròng đi kêu oan cho con. Trước tình cảnh đó, một số người động lòng cũng kêu xin các cấp thẩm quyền, ít nhất, hoãn thi hành án, cho điều tra lại.

 

Ở đâu, thời nào, việc gì cũng có sai sót, nhưng quan trọng là nhận ra điều ấy. Kêu oan là một kênh thông tin giúp lãnh đạo có thêm cơ sở. Nhờ kêu oan, một số người thoát khỏi tù, khỏi chết oan, như vụ của các ông Chấn, ông Nén… Trong thời phong kiến, một vụ án oan và kêu oan “lịch sử” là vụ cụ Bùi Hữu Nghĩa. Cụ thanh liêm nên bị nhóm quan tham ganh ghét tìm cách ghép tội tử hình. Vợ cụ, bà Tô đã vượt hàng ngàn cây số, ra đến kinh đô Huế, kêu oan cho chồng. Bà được vua Tự Đức tiếp rồi tha cho Cụ. Thời xưa khó khăn mà đã vậy, thời nay thông tin tràn ngập không biết lãnh đạo có thì giờ xem không.

 

Đến vụ “đất”, vụ nầy gây ra nhiều “dân oan” ở nhiều địa phương, điển hình là vụ Thủ Thiêm mà báo VietNamNet có bài: Từ tấm bản đồ bị thất lạc tới uất ức 16 năm của người dân Thủ Thiêm.

 

Nguồn cơn của các chuyện đất đai là việc giải tỏa, đền bù cho dân không hợp tình, hợp lý. Nếu vì công ích hoặc vì an ninh quốc phòng mà giải tỏa và đền bù thỏa đáng cho dân thì ai cũng chấp nhận. Đằng nầy, với danh nghĩa vì nước, vì dân mà chèn ép dân, hầu hết là dân nghèo. Những tập đoàn kinh doanh bất động sản cậy có thế thần, hay chính các tập đoàn kia là các thế thần, đuổi dân ra khỏi những mảnh đất họ sinh sống bao đời, trả cho họ giá một mét vuông đất bằng giá một tô mì.

 

Rồi các tập đoàn này làm những công trình hạ tầng cơ sở như điện nước, nhà triển lãm, khu vui chơi, khu nghỉ dưỡng, sau đó bán lại với giá “trên trời”. Dân làm sao mua nổi? Chỉ có mấy ông nhiều quyền, nhiều tiền mới mua được để xây biệt thự, biệt phủ cả trăm, cả ngàn tỷ. Những ông ấy, trước đây từng là vô sản, đánh đuổi địa chủ, bây giờ các ông vẫn không có “ruộng cò bay thẳng cánh, chó chạy cong đuôi” như địa chủ khi xưa, nhưng bù lại, các ông lại sở hữu những mảnh đất vàng, đất kim cương, ruộng vườn nào của địa chủ bì kịp?

 

Ngược lại, người dân tự nhiên thành kẻ mất đất trên chính quê hương mình, cho nên họ phải khổ thân mười mấy năm ăn chực nằm chờ ở những nhà tiếp dân, từ địa phương đến trung ương, để xin xét lại. Đất với dân như nước với cá, bắt cá ra khỏi nước thì cá chết, bắt dân bỏ đất thì họ sống ra sao? Đất gắn với dân từ lúc sống đến lúc chết, “sống cái nhà, già cái mồ”. Khó tả hết nỗi khổ của dân mất đất.

 

                                                            ***

 

Được oan

 

Thường nghe bị oan, ít khi nghe được oan. Thế mà có đấy! Một số người đức không, tài cũng không nhưng may đâu, do thời thế, do cơ cấu, họ vớ được cái mà đáng ra họ không thể có được bằng tài sức của mình, vây là họ được oan Người ta nói, tài hèn mà ở ngôi cao, đức mỏng mà lo việc lớn, công ít mà bỗng lộc nhiều là mối nguy. Nguy cho dân và cả chính đương sự. “Chuyến bay giải cứu, vụ test kit” là minh chứng.

 

Được oan trong công việc làm ăn, một số anh là cò mồi, làm môi giới nhờ quen biết hay tay chân của xếp mà phát lên, lập ra tập đoàn, làm công trình nọ, công trình kia. Các công trình của các ông lấy hết tài nguyên của đất nước, tàn phá môi trường, gây ra thiên tai, dân phải chịu oan, còn các ông lại giàu oan.

 

Nhiều vị (bỗng) có bằng cấp cao, được công nhận học hàm nầy, học vị kia nhưng sở học không tương xứng với bằng. Thế là họ có danh xưng trí thức oan. Nếu họ được mời/ bổ dụng vào các chức vị quan trọng thì đó là mối nguy, cứ nhìn giáo dục, y tế thì biết.

 

Có người vô tài nhưng do “hồng phúc” (chữ của một cán bộ) lại được chức cao, thật cao, cầm trong tay sinh mệnh của rất nhiều người. Họ được làm lớn oan. Chuyện nầy đang nhãn tiền.

 

Giải oan

 

Phần đông người ta lo giải oan, theo nghi thức “tâm linh” (cúng kính, lập đàng tràng) cho cõi âm, cho người chết để những vong hồn, âm hồn ấy thoát khỏi những hình phạt rất rùng rợn “dưới” âm phủ và được “siêu”. Ít người nghĩ đến giải oan cho cõi dương, cho người đang sống. Thiết nghĩ, giải oan cho cõi dương cũng quan trọng và cần thiết, bởi cõi nầy dù là cõi tạm, như người ta hay nói, thì cũng tạm… một đời và ai cũng cố bám càng lâu càng tốt.

 

Giải oan tốt cho cõi dương, cho người sống, có lẽ không cần cúng, lập đàng tràng, tụng niệm, nhưng tốt nhất là tránh gây ra oan. Phòng bênh hơn chữa bệnh. Muốn thế, điều gần như cơ bản, ai cũng biết là phải có pháp trị, công lý cho mọi người. Luật phải rõ ràng để tránh bị suy diễn tùy tiện. Người thực thi, xét xử phải có lương tâm, không chịu áp lực, không áp đặt, phán xét dựa trên bằng chứng rõ ràng (trọng chứng). Không phải cứ tha hết là có tâm hoặc “trảm” hết là nghiêm minh. Ông Bao Thanh Thiên một quan tòa được ca ngợi vì nghiêm minh, kẻ được tha thì hoan hỉ đã đành, người bị phạt cũng không thấy oan. Trong bóng đá, trọng tài Collina cũng thế, ông rất nghiêm mà đúng, đã thổi phạt hay tha thì cầu thủ, khán giả “tâm phục, khẩu phục”.

 

                                                             ***

 

Giải oan cõi âm thì khác. Tháng bảy âm lịch, cao điểm là RẰM tức ngày 15, là mùa cúng giải oan. Mùa nầy có nhiều cách gọi khác nhau, Phật tử gọi là mùa Vu Lan báo hiếu, người khác gọi tháng giải oan, tháng cô hồn. Tuy gọi khác nhau, nhưng “hành” thì giống nhau. Người ta rộn ràng tổ chức lễ cúng giải oan cho những người đã chết, chỉ lo cho người chết, cõi Âm thôi…

 

Nhiều người bảo lo cho cõi Âm được siêu thoát thì cõi Dương mới được bình an (âm siêu, dương thái). Người ta lập đàng tràng, lễ cúng kéo dài nhiều ngày, số tăng sĩ hành lễ, số tín đồ tham dự rất đông. Bởi cho rằng lễ cúng càng lớn, càng đông người tụng niệm, cầu xin thì cộng lực càng lớn và hiệu quả của càng cao. Đây là suy luận theo nguyên tắc “sức mạnh tập thể”. Lễ cúng đông như trẩy hội, mà hội thật, như hội rước ấn đền Trần (Nam Định), đền Kiếp Bạc (Hải Dương), hội chùa nầy chùa nọ. Người dự tranh giành, dẫm đạp lên nhau để “cướp” cái ấn, “cướp” cái tài, cái lộc và “cướp “cả cái phước, cái đức nữa. Thật là!

 

Cúng kính lễ bái là chuyện tâm linh cần nghiêm trang và thực tâm, không phải là sự mua chuộc tội lỗi cho người khác hay cho chính người gây oan. Vua Lê Thánh Tông, một vị vua văn võ song toàn, am hiểu kinh điển, lễ nghi và là một nhà luật học, nhưng khi thấy đàng tràng, Ngài đã phê:

 

Chứng quả có đôi vừng nhật nguyệt/

 

Giai oan chi mượn đến đàng tràng… (Đề miếu Nàng Trương)

 

(Tạm hiểu: Chỉ có đôi vầng nhật nguyệt, tức công lý, mới giải oan được chứ không phải là lập đàng tràng để cúng bái, cầu xin).

 

Không phải chỉ có chính quyền cách mạng mới chủ trương bài trừ dị đoan mê tín mà những người cấp tiến như nhóm Tự Lực Văn Đoàn trước đây rất lâu đã viết báo, thơ, truyện phê phán hủ tục kia. Không biết tại sao, sau năm 1975, chuyện cúng kính nói chung và dị đoan mê tín phát triển rất mạnh. Đặc biêt mùa rằm tháng bảy có lễ cúng giải oan. Người người cúng giải oan, nhà nhà cúng giải oan.

 

Dân thường thì cúng thoải mái tại nhà riêng, tại các chùa. Người đang chức đang quyền muốn cúng giải oan, cầu được tốt lành nhưng sợ sai quan điểm nên bảo vợ, người nhà đứng cúng thay.

 

Người thân cô, thế cô, bị oan nên cúng cho khỏi oan thì đã đành, kẻ gây ra oan, xử oan cho người khác, các quan tham, đám “chuyến bay giải cứu, test kit” gây ra biết bao người chết oan, cũng cúng giải oan, là thế nào?

 

Nghe nói (chỉ nghe nói thôi, không thể kiểm chứng) những người hiền lành bị “bất đắc kỳ tử” (chết chưa tới số) do thiên tai (động đất, lũ lụt…) nhân tai (chiến tranh, bạo hành, tra tấn, xử oan, chết do cách chống Covid…), vong hồn họ cần cúng giải oan. Chuyện nầy hợp lý.

 

Còn những người khi sống làm việc ác đức, gây đau thương chết chóc, vu oan giá họa cho người khác, sau khi chết bị vào địa ngục. Họ cũng cần cúng giải oan không?

 

Rằm tháng bảy, mùa giải oan cho những người chết là một lẽ. Còn mùa nào là mùa giải oan cho người đang sống?

 

 





PHÓNG SINH (Chu Mộng Long)

 



PHÓNG SINH   

Chu Mộng Long

28-8-2023  11:25  

https://www.facebook.com/Chumonglong/posts/pfbid023xLsKHH27qWcf1X5jZ3cAat9grEUGWLEHTf21bwMPymo8eGBosodx6hk3KHyXToTl

 

- Chiếp chiếp… Anh ơi, em đói quá!...

 

- Chiếp chiếp… Em cũng đói quá!...

 

Tiếng hai con chim nhỏ kêu rên thống thiết làm con chim lớn nhất trong tổ cũng động lòng. Mỗi lần bố mẹ mang mồi về, nó thường há mỏ to hơn và ăn no trước khi bố mẹ mớm cho hai em nhỏ. Nhưng mấy hôm rồi không thấy bố mẹ về, nó cũng bắt đầu đói. Đói rã họng vì mỗi khi có tiếng động là nó há hốc mỏ ra chờ. Chờ mãi cũng chỉ có thể nuốt gió vào trong bụng. Hai con chim bé nhỏ, em nó, đang run lên, hai bên mép đã bắt đầu sùi bọt. Lần đầu tiên con chim anh thấy mình có lỗi với hai đứa em. Giá như những ngày trước đây, nó nhường mồi cho em mình thì hai em nhỏ chưa đến nỗi…

 

Con chim anh nghếch mỏ qua thành tổ, nhìn xa xăm phía vườn cây, nơi bố mẹ nó vẫn từ đó bay về mang theo mồi cho anh em nó. Chờ mãi cho đến chiều tàn. Cánh rừng vắng tanh. Chỉ nghe tiếng chuông chùa vọng lại và màn đêm ập xuống.

 

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua. Con chim bé nhất đã không còn hơi thở. Con chim bé thứ hai yếu dần, nó rên rỉ lần nữa: “Bao giờ thì bố mẹ về?” Con chim anh chưa kịp động viên đứa em còn lại thì đứa em bé nhỏ ấy cũng đã run lên bần bật và trút hơi thở cuối cùng. Con chim anh xoè đôi cánh với mấy sợi lông ngắn ngủn ấp lên thân hai đứa em nhỏ. Lần đầu tiên nó thấy cái tổ ấm lâu nay của nó lạnh toát. Nó khóc, tiếng khóc não nùng. Không biết bố mẹ nó có nghe không?

 

Đến hôm thứ tư thì con chim bố mang bộ cánh xác xơ quay về. Chim bố nhìn vào tổ. Chỉ còn một cái mỏ há hốc ra chờ đợi như đã chờ đợi bao nhiêu ngày. Hai cái mỏ còn lại đã bẹp dí dưới đáy tổ. Chim bố vội vã bay đi rồi lại bay về. Mênh mông cánh rừng bạch đàn, không một trái cây, không một con sâu hay cái kiến để có thể tha về làm mồi cho đứa con còn sót lại. Nó nhìn đứa con còn sống sót ấy với cái mỏ há hốc ra, bụng thở thoi thóp mà không biết lấy cái gì để mớm cho con. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi đột nhiên cất cánh bay nhanh về phía chùa. Nhà chùa từng là nơi tập kết hàng trăm loài chim khác nhau trước lễ phóng sinh, cũng là nơi con chim bố vừa sẩy lồng.

 

“Con của chúng ta sắp chết hết rồi”. Chim bố nói với chim mẹ đang bị nhốt trong lồng. Chim mẹ kêu thét lên một tiếng. Nó hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó rỉa lấy thức ăn trong lồng và mớm sang mỏ chim bố thật nhiều. Chim bố bay thẳng về tổ mớm cho con chim non còn sót lại. Mớm xong nó lại bay về phía chùa lấy thức ăn…

 

Cứ thế, đến lần thứ ba thì chim bố sập bẫy. Chim bố vùng vẫy kêu lên thống thiết, nhưng chỉ nghe mấy tiếng từ bi: “A di đà Phật. Tạm nương nhờ cửa Phật nhé. Đến rằm ta sẽ phóng sinh cho các con”.

 

Ơn Phật, chim bố lần này được nhốt chung lồng với chim mẹ. Chim mẹ nhẩm tính: “Từ nay đến rằm phải mất chục ngày nữa. Mấy đứa con của ta có lẽ chỉ còn cái xác khô”. Chim bố thở dài rồi an ủi vợ: “Đành vậy thôi. Tính ra chúng ta vào lồng rồi sẩy lồng cũng đã dăm bận nhưng đã không cứu được con mình. Lần này muộn mằn lắm mới sinh được lứa nữa. Chém cha cái kiếp phiêu bồng, thoát ra rồi lại chui lồng như chơi. Thôi thì chờ vậy, còn nước còn tát. Anh nghe sư thầy nói phóng sinh là thực hiện sứ mệnh cao cả đấy!”

 

Đợi mòn mỏi rồi ngày rằm cũng đến. Sau lễ cúng Phật, đôi chim kia được phóng sinh cùng hàng trăm con chim khác. Cả hai chấp chới bay về tổ. Khi được thả ra khỏi lồng, cả hai không quên ngậm vào mồm thật nhiều thức ăn, hy vọng có thể cứu được đứa con còn lại của mình. Nhưng khi về đến tổ thì… Đám giòi bọ sau khi để lại di cốt ba đứa con cho vợ chồng nhà chim thì chúng cũng đã hoá kiếp hay siêu thoát hết…

 

Đôi chim bố mẹ nghẹn ngào nhả hết thức ăn vào tổ như là lần mớm sau cùng tiễn biệt những đứa con. Chiều tàn buông xuống, đôi chim nép vào nhau và rì rầm lời tụng chúng đã thuộc làu trong những buổi lễ cầu siêu: Nam mô An Dưỡng quốc, Cực lạc giới Di Ðà Hải hội Vô Lượng Quang Như Lai. Nam mô An Dưỡng quốc, Cực lạc giới Di Ðà Hải hội, Vô Biên Quang Như Lai. Nam mô An Dưỡng quốc Cực lạc giới Di Ðà Hải hội Vô Ngại Quang Như Lai. Nam mô An Dưỡng quốc Cực lạc giới Di Ðà Hải hội Vô Ðối Quang Như Lai. Nam mô An Dưỡng quốc, Cực lạc giới Di Ðà Hải hội, Diệm Vương Quang Như Lai…

 

Chu Mộng Long

 

Hình :

 

https://www.facebook.com/photo/?fbid=7384620861552093&set=pcb.7384621318218714

 

https://www.facebook.com/photo?fbid=7384620831552096&set=pcb.7384621318218714

 

.

40 BÌNH LUẬN   

 

 

                                                                   ***

 

PHÓNG SINH (2)   

Chu Mộng Long

29-8-2023  00:34   

https://www.facebook.com/Chumonglong/posts/pfbid0Rr2ChxN6cfmq8HARkPZWbxRnKKqRyPNin1naQGQHEBA6g9Q3MjjBRtDE2SB5Mtb6l

 

(Ác nghiệp trùng trùng, biết bao giờ thoát?)

 

Sân chùa tháng cô hồn. Tờ mờ sáng đã đông người. Có những người ăn mặc kín đáo và có những cô gái trẻ khoe bẹn, khoe nội y. Họ đều là Phật tử đi lễ. Dưới những bóng cây cổ thụ, lại có không ít tục tử đi đi lại lại ngó nghiêng với những cạm bẫy trên tay.

 

Sân chùa náo nhiệt. Nhưng sự náo nhiệt đám đông không át nổi tiếng loa từ mái chùa vang ra. Bài kinh Vu Lan Bồn được tua đi tua lại với những giai điệu đều đều theo tiếng mõ, nhưng nội dung rùng rợn như tái hiện cảnh âm ty: Trong năm đại tội kể ra/ Bất hiếu thứ nhất thật là trọng thay/Sau khi chết bị đày vào ngục/ Ngũ Vô Gián, cũng gọi A-tỳ/ Ngục này trong núi Thiết Vi/ Vách phên bằng sắt vây quanh bốn bề/ Trong ngục này hằng ngày lửa cháy/ Đốt tội nhân hết thảy thành than/ Có lò nấu sắt cho tan/ Rót vào trong miệng tội nhân hành hình/ Một vá đủ cho người thọ khổ/ Lột thịt da đau thấu tâm can/ Lại có chó sắt, rắn gang/ Phun ra khói lửa đốt đoàn tội nhân/ Ở trong ngục có giường bằng sắt/ Bắt tội nhân nằm khắp đó xong/Rồi cho một ngọn lửa hồng/ Nướng quay kẻ tội da phồng thịt thau/ Móc bằng sắt, thương đao, gươm giáo/ Trên không trung đổ tháo như mưa/ Gặp ai chém nấy chẳng chừa/ Làm cho thân thể nát nhừ như tương/ Những hình phạt vô phương kể hết/ Mỗi ngục đều có cách trị riêng/ Như là xe sắt phân thây/ Chim ưng mổ bụng, trâu cày lưỡi le....

 

Một sân khấu cho đại lễ được chuẩn bị rất chu đáo, trang nghiêm. Cờ phướn rợp trời. Giữa sân là những cái lồng sắt với hàng vạn chúng sinh bị nhốt. Những con chim lớn nhỏ không biết đã vào lồng khi nào. Sau một đêm thức giấc, chúng nhảy loạn xạ, lông lá tả tơi. Có những con tróc mỏ, tróc đầu đỏ lòm lom. Có những con kiệt sức không nhảy nổi, mắt nhắm nghiền, thở thoi thóp dưới cái nắng đã bắt đầu đổ lửa.

 

- Dậy đi con! - Chim mẹ nói, mắt nhìn lên bầu trời chói gắt và hướng về phía cây cổ thụ - Lát nữa, con hãy cố sức bay đến tán cây kia. Nếu không thì con sẽ mãi mãi ở trong này và chết...

 

Chim non không buồn mở mắt. Nước mắt ướt nhèm lẫn nước dãi nhểu xuống giữa chừng lõng thõng không chịu rớt. Nó thều thào:

 

- Mẹ ơi, con có mắc tội đại nghịch bất hiếu đâu mà phải bị nhốt trong lồng sắt thế này? Có khi nào người ta đưa con vào lò nướng không?

 

Chim non nghĩ đến cảnh bị vặt lông rồi đưa lên lò nướng, da dẻ phồng rộp lên và người ta đưa vào mồm nhai rau ráu. Chim mẹ nhìn chim con. Xem chừng nó không thể vượt qua cái khoảng cách giữa sân chùa để bay đến cái tán cây cao kia. Chim mẹ thở dài:

 

- Bài kinh con vừa nghe là nói cho loài người. Không nói cho con. Lát nữa chư tăng sẽ phóng sinh con về với núi rừng. Con hãy niệm Phật từ bi cứu độ và đội ơn chư tăng nhón tay làm phúc...

 

Chim non khẽ kêu mấy tiếng chiêm chiếp và niệm theo lời kinh phát ra từ loa. Nó mơ ước khi được phóng sinh, đôi cánh bé bỏng, non yếu của nó được bàn tay Phật nâng lên bồng bềnh bay thẳng về phía núi xa xa...

 

Một con chim khác, trông rất mạnh khoẻ, bảnh bao nhưng chẳng thèm nhảy loạn xạ tìm đường thoát ra ngoài như những con chim khác. Nó cứ ung dung ăn uống những thứ đựng sẵn trong lồng, thỉnh thoảng mổ lũ chim hay nhảy loạn xạ kia rồi mắng đồ ngu. Nó ái ngại nhìn con chim non rồi nói với người mẹ tội nghiệp kia:

 

- Xem chừng đứa bé này không sống nổi chứ đừng nói thoát ra khỏi chỗ này. Mẹ con chị lần đầu tiên vào đây?

 

- Vâng, nhưng lẽ nào phải vào ra chỗ này nhiều lần?

 

Cái con chim mạnh khoẻ, bảnh bao kia cất lên một giọng hót véo von như một con chim già rừng, từng trải:

 

- Luân hồi một kiếp lao đao/ Bay ra rồi lại chui vào như chơi/Trời cao một cõi chơi vơi/ Rừng xanh một chốn cũng dời vào đây...

 

Hót xong, nó nói:

 

- Thưa chị, tôi vào ra cái lồng này cũng đã chục lần. Tôi nghe sư thầy bảo bánh xe luân hồi sẽ còn quay mãi không dứt.

 

Nói đoạn, con chim mạnh khoẻ, bảnh bao chỉ ra vườn cây, ở đó đủ thứ cạm bẫy giăng sẵn, có cố sức bay lên cao cũng khó thoát. Nó xoè đôi cánh cho chị chim mẹ kia xem và giải thích, cái kẹp người ta gài trong mỗi đôi cánh chim kia là để không con nào bay cao, bay xa được.

 

Chim mẹ giật mình nghĩ đến trong nách mình cũng có một chiếc kẹp, nhưng may quá, hình như người ta không đủ kẹp để kẹp đôi cánh của nó. Nó nghĩ miên man, rằng có khi nào mẹ con ta được thả ra rồi lại bị bắt vào như chơi?...

 

- Mẹ con chị chưa bị kẹp cánh là may - Con chim khoẻ mạnh, bảnh bao động viên - Nên tĩnh một lúc đi. Đợi khi làm lễ phóng sinh, nếu thấy đủ sức thì bay lủi thẳng vào bụi rậm, tìm chỗ nấp kỹ, đợi khi nửa đêm vắng người thì may ra thoát. Tôi thì bị bắt đi bắt lại chán rồi, không thèm mang ơn phóng sinh nữa.

 

Đúng lúc đó đại lễ phóng sinh bắt đầu. Sự thầy trụ trì thắp hương khấn nguyện: Hôm nay đông đảo thiện nam tín nữ phát tâm mua chuộc sinh mệnh chúng sinh để phóng sinh. Nguyện mười phương Tam Bảo từ bi phóng quang tiếp độ chúng sinh thoát khỏi luân hồi, an vui Cực Lạc quốc...

 

Sư thầy đi vòng quanh sân chim, kiểm tra từng cái lồng và quan sát những cánh chim. Ngài thung dung rảo bước ra vườn dặn dò quân săn chim chờ sẵn các gốc cây: "Cẩn thận, đừng cho chúng nó thoát! Thoát con nào là mất tiền con đó đấy" Nói xong, ngài đưa cho mỗi đứa một phong bì trích ra từ tiền cúng của các thiện nam tín nữ rồi mới rảo bước về lại sân chim.

Ngài niệm kinh như nói với đám chim bị nhốt:

 

- Bọn cầm thú lỡ gây ác nghiệp/ Đều là do vô thỉ sân si/ Từ thân miệng ý phát đi/ Hôm nay sám hối để bay về trời. Nam mô quy y Kim Cang thượng sư. Nam mô quy y Phật, Nam mô quy y Pháp, Nam mô quy y Tăng...

 

Nghe đến đó, chú chim non hỏi mẹ:

 

- Con chỉ ăn sâu bọ, đã gây ác nghiệp gì mà phải sám hối vậy mẹ?

 

Chim mẹ không giải thích được, nó nhìn chim con mà ứa nước mắt.

 

Sư thầy lại đọc chú Vãn phóng sinh:

 

- Này đây hỡi các loài cầm thú/ Lắng tai nghe cho rõ điều răn/ Dẫu là bơi trước lặn sau/ Bay cao hay thấp cũng chung một nồi...

 

Nghe đến đó đã phát kinh. Tất cả bọn chim trong lồng đều nhảy loạn xạ. Sư thầy đọc tiếp:

 

- Thương thay thân phận các ngươi/ Cũng đừng trách bởi ông trời vô luân/ Hôm nay nhờ gặp thiện nhân/ Phóng sinh gieo đức cho quân chúng mày... Diệt định nghiệp chơn ngôn: Án bát ra mạt lân nãnh ta bà ha. Diệt nghiệp chướng chơn ngôn: Án a lỗ lặc kế ta bà ha...

 

Đọc xong, sư thầy lệnh cho các tăng mở cửa tháo lồng. Hàng loạt con chim tuôn ra rồi lảo đảo bay ra vườn cây. Có con vừa ra khỏi lồng đã lăn ra chết. Sư thầy nhỏ lệ lầm rầm khấn cầu A di đà Phật tiếp độ hương linh chúng sinh bé nhỏ an vui Cực Lạc quốc, rồi tiện tay vứt những con chết dồn về một đống để hoả thiêu.

 

Trong chiếc lồng kia, chim mẹ dùng hết tàn lực dìu con chim non thoát được ra ngoài, nhưng không cách nào bay xa được. Nó đang lo lắng bị bắt lại và cơ chừng này thì con nó sẽ chết. Nó loay hoay đủ cách, trong khi những con chim khoẻ mạnh bay được xa thì đã bị tóm gần hết. Nó nhìn lại cái lồng thì thấy con chim khoẻ mạnh bảnh bao vẫn không chịu thoát ra ngoài. Ôi, lẽ nào tự do của nó là chiếc lồng? Nó chỉ còn cách tha con của mình lủi đến bụi rậm gần nhất. Nó lê lết lăn lộn nhiều vòng trong đất cát, thỉnh thoảng nhắc con: "Con yêu, cố lên! Sắp tự do rồi. Con chẳng có tội tình gì". Con chim khoẻ mạnh, bảnh bao trong lồng vừa quan sát hai mẹ con cực nhọc vượt qua chặng đường đến bụi rậm vừa ngửa cổ hót véo von: "Chim với người ai là cầm thú/ Kẻ sát sinh sao cứ nhơn nhơn/ Nhốt tù cho thoả nguồn cơn/ Thả ra rồi kể công ơn đạo tràng/ Tự do phải đâu miền Cực Lạc/ Là mênh mông bát ngát trời xanh...

 

Trong lúc sư thầy và mọi người chăm chú vào tiếng hót lạ của con chim còn lại trong lồng thì mẹ con nhà kia đã lủi vào bụi rậm an toàn, không ai nhìn thấy. Nửa đêm hai mẹ con tẩu thoát về rừng. Chim con hỏi chim mẹ: "Như vậy là mẹ con mình được phóng sinh hả mẹ?" Chim mẹ lắc đầu: "Đó không phải là được phóng sinh. Mẹ con mình vừa chạy giặc". Trong xa thẳm nơi núi rừng hoang dã, mẹ con chim nhà kia vẫn nghe văng vẳng lời hót của con chim khoẻ mạnh, bảnh bao từng ở cùng lồng. Chim mẹ nói với chim con: "Không nhờ anh ấy thì mẹ con ta đã bị bắt lại. Anh ấy hiểu nghĩa lý của tự do, nhưng đã hy sinh cho chúng ta tự do. Ơn này không phải do kẻ nhốt ta rồi thả ra mà nhờ sự hy sinh cao cả ấy".

 

Hai tháng Chín và Rằm tháng Bảy,

 

Chu Mộng Long

 

Hình :

 

https://www.facebook.com/photo/?fbid=7386547518026094&set=pcb.7386545118026334

 

https://www.facebook.com/photo?fbid=7387044144643098&set=pcb.7386545118026334

 

https://www.facebook.com/photo?fbid=7387044201309759&set=pcb.7386545118026334

 

https://www.facebook.com/photo?fbid=7388316197849226&set=pcb.7386545118026334

 

 

39 BÌNH LUẬN    






PHE NHÓM CHÍNH TRỊ MỘT THỜI Ở LÀO CAI (Phạm Vũ Hiệp)

 



Phe nhóm chính trị một thời ở Lào Cai 

Phạm Vũ Hiệp 

31/08/2023

https://baotiengdan.com/2023/08/31/phe-nhom-chinh-tri-mot-thoi-o-lao-cai/

 

Thượng tầng chính trị của đảng luôn cho rằng, hoàn toàn không có sự thanh trừng nội bộ, tranh giành quyền lực hay phe nhóm trong đảng. Cái loa khổng lồ của hệ thống tuyên giáo luôn gào thét “những luận điệu phản động, xuyên tạc” đang vu khống cuộc đấu tranh chống tham nhũng gắn liền với công tác xây dựng và chỉnh đốn đảng.

 

Thực tế ngược lại, cả ê kíp lãnh đạo chủ chốt gồm chủ tịch, phó chủ tịch, giám đốc các sở ban ngành UBND tỉnh thành Đà Nẵng, Khánh Hoà, Hải Dương bị truy tố, xét xử, sờ sờ ra đó. Mới đây nhất, cả Ban thường vụ tỉnh uỷ, UBND tỉnh Thanh Hóa hai nhiệm kỳ gần nhất đều bị kỷ luật, trong đó có cựu Uỷ viên Trung ương, bí thư Trịnh Văn Chiến. Đó không phải “phe nhóm chính trị” hùa nhau tham nhũng thì là gì?

 

Có một địa phương miền núi phía Bắc, mà ở đó các “lưu manh vô sản” xem như vương quốc riêng. Để rồi họ mặc sức lũng đoạn chính trị, chia chác quyền lực: Lào Cai.

 

Bùi Quang Vinh là Uỷ viên Trung ương hai khoá 10 và 11, cựu Bộ trưởng Bộ Kế hoạch – Đầu tư, nhiệm kỳ 2011-2016. Ông Vinh sinh năm 1948, tốt nghiệp cấp 2 vào năm 1963, vào đảng năm 1968. Thế nhưng sau này Vinh “đục số”, khai mình sinh năm 1953, để leo lên chức chủ tịch, bí thư Lào Cai, vào Uỷ viên Trung ương khoá 10 năm 2006.

 

Nực cười ở chỗ, em trai Vinh là Bùi Quang Thái, trong khai sinh ghi sinh năm 1951, lớn hơn ông anh (ghi trong khai là năm 1953)! Dân biết cả, chỉ có lãnh đạo Đảng bị mù nên không biết.

 

Ông Vinh có vợ tên là Chung, từng là Thượng tá CA Trại giam Lào Cai, lại rất thân với Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, nhờ đó Vinh thăng tiến rất nhanh. Bà Chung là trùm “đầu nậu” làm ăn khoáng sản từ thời ông Vinh lên thay ông Giàng Seọ Phử làm Bí thư tỉnh uỷ.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/2-10.jpg

Ảnh: Chân dung Hoàng Trung Hải (ảnh trên) và Bùi Quang Vinh (ảnh dưới). Ảnh trên mạng

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/1-79.jpg

Nguyễn Hữu Vạn

 

Tái trúng cử Uỷ viên Trung ương khoá 11, trước khi rời ghế bí thư Lào Cai để làm bộ trưởng Kế hoạch – Đầu tư, Vinh đưa ngay đệ tử ruột là Nguyễn Hữu Vạn từ chủ tịch UBND tỉnh, nhảy lên làm bí thư tỉnh uỷ Lào Cai.

 

Nguyễn Hữu Vạn sinh năm 1956, quê Thái Bình, có vợ tên Loan, một phụ nữ đẹp. Bà Loan lúng liếng “qua lại” với nhiều quan anh, để chồng bà ta được chiếu cố thăng chức. “Bà ăn nem thì ông ăn chả”, những lần về Hà Nội họp BCH Trung ương, bí thư Vạn cũng lập “phòng nhì” là Minh Khuê, nữ biên tập viên thời sự VTV và mua cho nàng một căn hộ cao cấp ở thủ đô. Minh Khuê đẻ cho Vạn một bé trai, đặt tên bé Tun.

 

Với quyền lực Phó thủ tướng, Hoàng Trung Hải kéo đồng hương Nguyễn Hữu Vạn về đưa vào ngồi ghế Tổng Kiểm toán Nhà nước. Vị trí này quyền lực vô song, các báo cáo của Kiểm toán Nhà nước có thể ném Uỷ viên Trung ương, thậm chí Uỷ viên Bộ Chính trị vào tù (vụ Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh là một dẫn chứng). Mục đích Hoàng Trung Hải đưa Vạn lên, nhằm giúp che giấu những phi vụ động trời, xuất lậu cả triệu tấn quặng Lào Cai sang Trung Quốc của “phe nhóm” và việc thua lỗ tổng cộng khoảng 2000 tỷ của hai dự án thép và đạm của Công ty cổ phần DAP2 Lào Cai và Công ty TNHH Khoáng sản và Luyện kim Việt Trung ở khu công nghiệp Tằng Loỏng, huyện Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai.

 

Nguyễn Hữu Vạn nhanh chóng tiến cử Nguyễn Văn Vịnh, chủ tịch UBND tỉnh, lên nắm vị trí bí thư tỉnh uỷ Lào Cai để cũng cố lực lượng nơi này.

 

Nguyễn Văn Vịnh sinh năm 1960, dân tộc Tày, quê Yên Bái, chủ tịch UBND tỉnh Lào Cai từ tháng 3-2010 đến tháng 5-2013. Vợ chồng Nguyễn Văn Vịnh nổi tiếng buôn lậu, mua quan bán chức và khét tiếng tàn bạo. Được Nguyễn Hữu Vạn “bàn giao” nắm chức Bí thư Tỉnh uỷ Lào Cai, nhiệm kỳ 2010-2015, Vịnh sau đó vào Uỷ viên Trung ương khoá 12 và làm bí thư Lào Cai nhiệm kỳ hai 2015-2020. Hơn 10 năm làm quan đầu tỉnh, Nguyễn Văn Vịnh đã góp phần “phá nát” Lào Cai, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

 

Đến nay, Nguyễn Văn Vịnh đã bị khai trừ đảng và bị bắt giam, nhưng Bùi Quang Vinh và Nguyễn Hữu Vạn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/2-11.jpg

Ảnh: Nguyễn Hữu Vạn (trên) và Nguyễn Văn Vịnh, hai “hung thần” ở Lào Cai. Nguồn: CTV Tiếng Dân và VTV

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/1-80.jpg

 

Quay lại chuyện nhậm chức Tổng kiểm toán Nhà nước, Nguyễn Hữu Vạn mang theo đàn em thân cận từ thời còn làm Giám đốc sở Tài chính, tên là Lê Đức Luận, sinh năm 1968, quê Yên Bái. Luận được xem là “tay hòm chìa khoá” của Vạn trong tất cả các phi vụ.

 

Luận từng là Phó giám đốc sở Thương mại – du lịch, Chủ tịch huyện Sa Pa, học hành không ra gì, nhưng Luận rất giỏi trong việc “thiết kế” các kèo ăn chơi, các phi vụ “đánh quả”, kiếm tiền cho các sếp. Tất nhiên, cũng như các đàn anh ở Lào Cai, Luận chạy được học vị tiến sĩ, lận lưng Cao cấp Chính trị.

 

Tổng kiểm toán Nhà nước Nguyễn Hữu Vạn nhanh chóng ban cho Lê Đức Luận chức Trợ lý Tổng kiểm toán. Vạn “đại ca” đã dìu dắt Luận từng bước leo lên những nấc thang quyền lực: Phó Chánh Văn phòng Kiểm toán nhà nước; Phó Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ; Kiểm toán trưởng Kiểm toán Nhà nước khu vực VII; Vụ trưởng Vụ Chế độ và kiểm soát chất lượng, kiểm toán thuộc Kiểm toán Nhà nước.

 

Việc ông Nguyễn Phú Trọng đưa Đào Hồng Lan, bí thư tỉnh Bắc Ninh, không chút hiểu biết về ngành Y, lên làm bộ trưởng Bộ Y tế, đã tạo điều kiện cho các phe nhóm cài cắm người trái ngành vào nhiều cơ quan.

 

Đào Hồng Lan là con dâu của cựu Cục trưởng Cục Dự trữ Quốc gia, kinh qua công tác Đoàn tại Thành đoàn Hà Nội. Lan từng giúp việc cho bà Nguyễn Thị Kim Ngân, khi bà Ngân làm Bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH những năm 2007- 2011. “Mày làm được, thì tao làm được”, tháng 2-2023, Lê Đức Luận một kẻ ất ơ, điếu đóm cho các “đại ca” Lào Cai năm xưa, sau nắm chức Vụ trưởng Vụ Chế độ và Kiểm soát chất lượng kiểm toán, thuộc Kiểm toán Nhà nước, chính thức giữ chức Thứ trưởng Bộ Y tế, nhiệm kỳ 2022-2026.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/1-81.jpg

Ảnh: Lê Đức Luận nhận quyết định bổ nhiệm thứ trưởng. Nguồn: Bộ Y tế

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/08/2-12.jpg

Quyết định bổ nhiệm ông Lê Đức Luận

 

Phe nhóm chính trị đang thao túng trong đảng, thế mới thấy, cái gọi là “giới thiệu qui trình”, “quy hoạch cán bộ”, “bầu chọn cán bộ”… chỉ là trò lừa đảo, mị dân, trò bịp trong thể chế chính trị cộng sản mà thôi.

 

Ngoài ra, chuyện chống tham nhũng ở Việt Nam chỉ là những khẩu hiệu rỗng tuếch và “đốt lò” chỉ là là chiêu bài để triệt hạ lẫn nhau. Trong chế độ độc tài cộng sản, chuyện chống tham nhũng chỉ là hình thức và “phe thắng cuộc” xem đất nước như là chiến lợi phẩm để ban phát bổng lộc cho nhau.

 

Hiện nay các đại án tham nhũng liên quan đến cung đình, vẫn được Đảng bao che cho nhau, thỏa hiệp với nhau để duy trì ách thống trị trên đầu trên cổ hơn một trăm triệu dân.