Người Buôn Gió
01/08/2015
Tôn trọng tác giả
nên chúng tôi giữ nguyên cái tiêu đề chua chát trên đây chứ trong thâm tâm
chúng tôi chỉ muốn đổi nó thành một tiêu đề đơn giản mà thiết thực hơn: Những
câu hỏi dành để hai ông Phạm Quang Nghị và Nguyễn Thế Thảo trả lời.
Thực thế, trong khoảng
thời gian một vài năm nay, hay rộng hơn là kể từ dịp kỷ niệm 1.000 năm Thăng
Long lại đây, nhân dân khắp nước hầu như ai cũng thấy hai ông cầm quyền của mảnh
đất “ngàn năm văn vật” làm nhiều chuyện tự tung tự tác không ai hiểu ra sao nữa.
Các ông bày ra vô khối việc tốn kém rất nhiều tiền của dân, ích lợi đâu chẳng
thấy, chỉ thấy hậu quả nhãn tiền “tiền mất tật mang”, và sẽ là tai họa lâu dài
cho Hà Nội, từ cái nhà bảo tàng trống huếch và xuống cấp trầm trọng, ngôi chùa
danh tiếng Trăm Gian bị phá, những công viên, hồ nước bị thu hẹp, cắt xén, để
bán làm nơi kinh doanh, kể cả đắp nổi thành bán đảo giữa hồ hoặc đào xới dưới
lòng đất sâu cho xe đỗ... Sao các ông nỡ đối xử với một vùng “đất thiêng” với tầm
trí tuệ “phàm phu” đến vậy? Các ông nỡ coi người dân Hà thành – và rộng ra người
dân cả nước – như cỏ rác được sao?
Ấy thế mà đến khi
kiểm điểm, xử lý những việc làm sai làm hỏng khiến khắp nơi bất bình thì các
ông lại lẩn đâu mất, chẳng thấy tẻo teo trách nhiệm nào dành cho chính mình.
Trong vụ chặt phá ồ ạt cây xanh có thể nói là một hành động bạo lực phá hoại
môi trường vô văn hóa chưa thấy diễn ra ở đâu trên hành tinh này, trước búa rìu
dư luận, rốt cuộc các ông lại “giơ cao đánh sẽ”, chỉ buộc duy nhất một người
lao động hợp đồng phải thôi việc, đem anh ta ra làm hình nhân thế mạng, trong
khi “chính danh thủ phạm” thì vẫn nhởn nhơ ở ngoài vòng. Vậy thì tương lai của
một Thủ đô văn hiến sẽ ra sao khi hầu hết những khuôn mặt mà ai nấy đều đã nhìn
rõ qua các “vai tuồng bi hài” họ đóng bấy nay vẫn cứ nhân danh nhân dân để chễm
chệ trên đầu nhân dân? Thú thực với các ông, những hạ dân như loại chúng tôi
lúc nào cũng lo ngay ngáy, không thể nào yên lòng cho được.
Vì thế, xin các ông
hãy chịu khó “bớt chút thì giờ vàng ngọc” đọc kỹ bài viết dưới đây. Chỉ mong rằng
đó là những “viên thuốc đắng” có khả năng “dã tật”. Và cũng mong thêm chút nữa,
sau khi đọc kỹ, các ông sẽ ngẫm nghĩ để hiểu được rằng dưới gầm trời Nam này,
“kính chiếu yêu” tuy vô hình nhưng ở đâu cũng có cả.
Bauxite
Việt Nam
-----------------
Xã hội hoá nguồn tiền bắt đầu từ những chủ trương
"nhà nước và nhân dân cùng làm". Chủ trương này ban đầu nhằm cải thiện
hệ thống đường sá ở nông thôn. Người dân góp tiền, công sức cùng làm với nhà nước.
Ở nhiều nơi người dân thực hiện giám sát chặt chẽ việc thi công. Kết quả chất
lượng công trình tương đối tốt. Nhiều ngõ ngách ở làng quê đã được bê tông hoá,
sạch sẽ, thuận tiện cho việc sinh hoạt của bà con. Lợi ích thiết thực và trông
thấy rõ ràng.
Trong một đất nước còn khó khăn, ngân sách nhà nước
hạn hẹp, việc huy động đóng góp của người dân để cải tạo hạ tầng cơ sở, đường
sá là việc bất đắc dĩ. Càng làm những công trình phải huy động [dân chúng càng
thấu hiểu họ bỏ tiền ra đem lại được lợi ích gì thiết rthực cho chính mình].
Cho nên chủ trương chỉ dành cho những việc mang lợi ích thực tế.
Gần đây một số địa phương đã lợi dụng "xã hội
hoá" để dùng cho những việc tổ chức lễ hội, kỷ niêm, tượng đài...
Đặc biệt là thành phố Hà Nội dưới thời của chủ tịch
Hà Nội Nguyễn Thế Thảo. Việc huy động nguồn tiền xã hội hoá dành cho các chương
trình lễ hội hoành tráng diễn ra rất nhiều lần, rất tốn kém, như việc bắn pháo
hoa hết 30 tỷ đồng, tiếp đến vụ thay thế hàng ngàn cây xanh rồi lại đến vụ bắn
21 pháo đại bác ở ngày Quốc khánh [sắp] tới đây.
Có phải cứ tiền xã hội hoá là muốn làm gì cũng được
không?
Chả lẽ các quan chức có thể tuỳ tiện dùng tiền huy động
từ các doanh nghiệp để tổ chức lễ hội, không cần phải chịu sự kiểm soát nào, miễn
là tiền không lấy từ ngân sách nhà nước thì có thể tự do làm gì thì làm?
Đất nước ta còn đang đói nghèo. Báo cáo năm 2010 Việt
Nam đã thoát đói nghèo, nhưng thực tế thì tháng 7 năm 2015 này, Chính phủ đã phải
nói khó để Ngân hàng Thế giới tạo điều kiện cho Việt Nam tiếp tục được vay nguồn
vốn IDA, tức nguồn vốn lãi suất ưu đãi cho các nước nghèo đói.
Không cần thiết phải liệt kê những nơi còn khó khăn
đến từng bữa ăn, từng đàn trẻ đu dây qua cầu. Không cần phải đọc những trường hợp
đau thương của bọn phản động lề trái đưa ra để nhằm mục đích xuyên tạc hình ảnh
đất nước.
Hãy cứ nhìn vào những chương trình từ thiện của
báo Dân trí, “Cơm có thịt” của nhà báo Trần Đăng Tuấn, diễn đàn “Mẹ
và Bé”, “webtretho”... sẽ thấy trên khắp đất nước này, cái nghèo đói, không tiền
chữa bệnh, không tiền đóng học khiến nước mắt đang rơi khắp chiều diện tích đất
nước từ vùng cao đến miền duyên hải.
Thế nhưng thành phố Hà Nội liên tục tổ chức những lễ
hội tốn kém để làm gì?
Như họ giải thích là tiền từ xã hội hoá. Mục đich là
cho dân vui, dân nghèo cần thấy pháo hoa để ấm lòng.
Xã hội hoá nguồn tiền, nói trắng ra là tiền từ doanh
nghiệp. Doanh nghiệp lấy tiền ở đâu, lấy tiền từ dân, từ người lao động. Tiền ở
giá thành, tiền ở mức lương chi trả cho người lao động. Tiền từ trốn thuế, từ
việc giảm bớt những chất lượng sản phẩm, bỏ qua những công đoạn bảo vệ vệ sinh,
môi trường để giảm chi phí giá thành.... Chỉ có những doanh nghiệp như thế mới
sẵn sàng đóng tiền để thành phố Hà Nội tổ chức những việc vô bổ như vậy. Hay
đây là hình thức biến thái của việc hối lộ.
Doanh nghiệp có tiền bằng mồ hồi, trí óc, lành mạnh
ngày nay hiếm lắm. Và nếu có những người có tâm như vậy, lẽ nào họ bỏ đồng tiền
xương máu để làm những việc phù phiếm, xa hoa. Trừ khi họ bị ép buộc như dạng tống
tiền. Không đóng góp sẽ bị gây khó khăn, cản trở.
Dân nghèo, người lao động họ có cần xem một buổi bắn
pháo hoa để xua tan được nỗi cực nhọc, khốn khổ suốt kiếp đeo đuổi họ không.
Dân nghèo, người lao động có cần phải chặt đi hàng cây xanh để thay thế loại
cây mới mà hàng [mấy] chục năm nữa mới biết nó có mang bóng mát hay bầu không
khí trong lành lại cho họ hay không?
Chưa kể đến yếu tố chính trị, trong khi Chính phủ
[còn đang] vật lộn để điều chỉnh bội thu ngân sách, giảm mức thuế cho doanh
nghiệp, gắng duy trì quỹ bảo hiểm xã hội, cân nhắc từng đồng tiền. Mặt khác lo
trả lãi hàng năm cho khoản nợ đến hơn trăm tỷ USD. Phải muối mặt vật nài vay mọi
khoản có thể vay được, thậm chí là cả vốn IDA dành cho các nước nghèo đói nữa.
Vây thì xã hội hoá lấy nguồn tiền của nhân dân để tổ
chức lễ hội xa hoa là nhằm mục đích gì?
Muốn vả cái tát vào những đề nghị vay tiền từ WB,
IMF của Chính phủ, rằng đồng tiền chúng mày cho tao vay đói nghèo, nhưng đất nước
tao vẫn thừa tiền để xa hoa, lãng phí đấy.
Hay muốn chứng tỏ rằng, dù đất nước này nghèo đói,
đi vay từng đồng, nhưng riêng lãnh đạo Hà Nội lúc nào cũng sẵn tiền, lúc nào
cũng có nguồn tiền riêng rất phong phú, đa dạng, cần lúc nào cũng có.
Đến lúc Chính phủ cần phải làm rõ việc huy động nguồn
tiền xã hội hoá của thành phố Hà Nội, xem xét việc tổ chức lễ hội hoành tráng
có cần thiết hay không. Những doanh nghiệp đóng góp làm ăn có lành mạnh hay
không. Tâm lý của người đóng góp có thực sự vui vẻ hay không. Việc xã hội hoá
nguồn tiền vào lễ hội có làm ảnh hưởng đến việc huy động tiền xã hội hoá vào việc
xây dựng hạ tầng cơ sở hay không. Đặc biệt là ý đồ chính trị của thành phố Hà Nội
trong việc tổ chức lễ hội hoành tráng, tốn kém quá mức là gì.