Saturday, December 19, 2009

TÁC ĐỘNG TAI HẠI của SỰ LIÊN KẾT TƯ BẢN MỸ - HOA ĐỖI VỚI VIỆT NAM

Tác động tai hại của sự liên kết giữa tư bản cộng sản Trung Quốc và tư bản Mỹ đối với Việt Nam
Phong Uyên
19/12/2009 5:49 sáng
4 phản hồi
http://www.talawas.org/?p=15445
Báo chí Tây phương có xu hướng ngợi khen kinh tế Trung Quốc vẫn giữ được mức tăng trưởng trong tình trạng suy thoái kinh tế toàn cầu. Những người hiểu biết hơn cho đó chỉ là tăng trưởng thặng dư thu nhập xuất khẩu hàng rẻ tiền Trung Quốc nằm trong chính sách kinh tế của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Mục tiêu của chính sách này là sản xuất với một giá thành rẻ mọi mặt hàng thực dụng để xuất khẩu và bán rẻ, độc chiếm thị trường thế giới.

1. Hạ giá thành sản xuất
Cộng sản Trung Quốc áp dụng lại những thủ đoạn bóc lột nhân công và chiếm đoạt tài nguyên của tư bản Tây phương cuối thế kỷ XIX. Cộng sản Trung Quốc hơn tư bản Tây phương ở chỗ không cần phải có sự đồng ý của quyền hành chính trị vẫn có thể huy động công an, quân đội, đàn áp công nhân hay chiếm hữu những vùng dân tộc ít người có nhiều tài nguyên và ngay cả những vùng hải ngoại thuộc thẩm quyền nước khác như Hoàng Sa Trường Sa.
- Bóc lột sức lao động: Đế quốc tư bản Pháp, Anh ngay thời cực thịnh cũng không thể có được nguồn nhân công vô tận mặc sức khai thác như bá quyền cộng sản Trung Quốc: Hai trăm triệu dân công (mingong) trong số 850 triệu nông dân (nongmin) mỗi năm phải bỏ quê lên tỉnh sống chui sống rúc làm bất cứ công việc gì với số lương rẻ mạt để có tiền gửi nuôi gia đình. Những người này là hình ảnh những con vật người (la bête humaine) của Émile Zola, của Jack London thế kỷ thứ XIX. Đó là không kể số con nít 12-13 tuổi từ thôn quê bị cha mẹ đẩy lên tỉnh ngày đêm làm đồ chơi cho con nít Tây trong những công xưởng lậu đầy ô nhiễm. Những David Copperfield Tàu này được trả lương khoán 1-2 euros/ngày.
- Chiếm hữu tài nguyên: Chính quyền cộng sản Trung Quốc có thể huy động người Hán đi chiếm những vùng có nhiều tài nguyên thiên nhiên như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông. Những nước lân cận như Miến Điện, Lào, Cam Bốt, Việt Nam đều bị sức ép chính trị và quân sự Trung Quốc nên đành để Trung Quốc mặc tình khai thác tài nguyên của mình. Đối với những nước ở xa có nhiều khoáng sản, lâm sản, đất đai trồng trọt, khí đốt, dầu hoả… Đảng Cộng sản Trung Quốc chỉ cần tung tiền mua chuộc các nhà cầm quyền bản xứ, thuê đất đai, gửi nhân công Tàu tới làm đường xá khai thác và trả bằng hàng hoá rẻ tiền của mình là êm du, không phải vất vả đi chinh phục như đế quốc Anh, Pháp cuối thế kỷ thứ XIX.

2. Bán rẻ để độc chiếm thị trường thế giới
Cộng sản Trung Quốc áp dụng phương sách khuynh loát thị trường của tư bản Mỹ sau Thế chiến thứ 2. Khi đó, Mỹ lấy danh nghĩa giúp những nước bị chiến tranh tàn phá, kể cả những nước thù địch cũ của mình, tung đô la ra viện trợ để các nước này lấy tiền Mỹ mua đồ Mỹ, khiến mỗi ngày một thêm phụ thuộc vào hệ thống tài chính kinh tế chính trị Mỹ. Tư bản cộng sản Tàu sao lại y nguyên chính sách đó, nhưng lấy thị trường tiêu thụ Mỹ làm đối tượng chính, và lấy tiền bán đồ cho Mỹ “viện trợ” Mỹ, để như “tằm ăn rỗi”:
- Trước hết tràn ngập thị trường Mỹ hàng rẻ tiền của mình: Sản phẩm bán cho Mỹ là những đồ gia dụng rẻ tiền nhưng thích hợp với túi tiền mọi người và một khi đã quen dùng không thể bỏ được.
- Sau đó là “lấy gậy ông đập lưng ông”: Tiền lợi nhuận bán đồ cho Mỹ đưa lại cho Mỹ vay để dân Mỹ có tiền tiếp tục mua đồ của mình.
- Sau chót là liên kết với tư bản Mỹ để kinh doanh: Nội năm nay, tiền đưa cho Ngân khố Mỹ vay lên đến 1 ngàn tỷ đô la. Tư bản Mỹ và tư bản Tàu thấy cần liên kết với nhau đem một phần số tiền đó trở lại Tàu, lợi dụng nhân công rẻ và sự thiếu sót luật lệ lao động, kinh doanh, làm công xưởng. Lấy thí dụ: Siêu thị Mỹ Wal-Mart với sự đồng loã của chính quyền cộng sản Tàu, mặc sức bóc lột sức lao động của 10000 thợ Tàu làm việc trong 5 công xưởng của mình.
Kết quả là: Chưa bao giờ tư bản phóng khoáng (libéralisme) Mỹ và tư bản cộng sản Tàu lại gắn bó với nhau chặt chẽ như vậy. Một bên tiêu thụ. Một bên sản xuất. Robert Zoellick, Chủ tịch Ngân hàng Thế giới, phỏng đoán thế giới trong tương lai sẽ dưới sự khống chế của G2 (Mỹ-Tàu) chứ không phải G20. Nhà kinh tế tài chính nổi tiếng Zacchari Karabell đặt tên cho cuốn sách mới ra đời của mình là Siêu hợp nhất (Superfusion) để chỉ sự gắn kết giữa Mỹ và Trung Quốc trong mục đích đồng ngự trị (condominium) kinh tế thế giới sau này.

Cuộc gặp gỡ Obama – Hồ Cẩm Đào vừa rồi ở Bắc Kinh chỉ là để chính thức hoá mối liên kết tay đôi đó. Hồ Cẩm Đào khẳng định chính sách liên kết với Mỹ gồm 5 điều:
1) Tăng cường niềm tin giữa Trung Quốc và Mỹ.
2) Duy trì liên lạc gần gũi ở mọi cấp độ.
3) Củng cố chính sách tài chính và kinh tế vi mô.
4) Thúc đẩy hợp tác trong mọi lãnh vực.
5) Cùng đối đầu thách thức toàn cầu và khu vực.
Gắn kết giữa Tư bản Mỹ và Tư bản Tàu có nhiều triển vọng bền vững lâu dài

Kinh doanh tư bản cần có ổn định chính trị và xã hội: Chế độ cộng sản Tàu có thể bảo đảm cho tư bản Mỹ những điều kiện cần thiết đó không những ở Trung Quốc mà còn ở cả những vùng thuộc Trung Quốc hay dưới ảnh hưởng chính trị Trung Quốc như Miến Điện, Lào, Cam Bốt, Việt Nam.
- Không có một chế độ nào có nền móng vững chắc bằng chế độ cộng sản Trung Quốc: 70 triệu đảng viên nắm toàn quyền lực trong tay gắn kết với 100 triệu người thuộc giai tầng đại gia và trung lưu thành thị nắm toàn quyền kinh tế. Dưới giai tầng này là 200 triệu người thuộc các thành phần tiểu thương, tiểu công nghệ hay làm nghiệp vụ ở các thị thành. Những thành phần này chỉ lo làm ăn với ước vọng sẽ mỗi ngày một khá giả để trở thành trung lưu. Tổng cộng cả thảy chừng 400 triệu người, đa số gốc Hán và ở các thành thị, không bao giờ có ý định nổi loạn chống chính quyền.
- Tầng lớp bị bóc lột áp bức là 850 triệu nông dân và dân công cũng khó mà nổi loạn vì sự kiểm soát khắt khe của công an, cường hào ác bá và chế độ hộ khẩu. Chênh lệch giàu nghèo thực là khủng khiếp: 10% dân giàu chiếm hữu 45% của cải của cả nước. 10% dân nghèo chia nhau 1,4% tổng sản lợi nội địa. Thành tích của chương trình “xoá đói giảm nghèo” là “chỉ còn” chừng 100 triệu người được coi là nghèo nhất, nghĩa là sống với 75 đô la /năm! Siđa tràn lan không phải vì trụy lạc mà vì người dân quê bị truyền nhiễm khi bán máu. Nguồn lợi tức của dân nghèo thôn quê là cứ 15 ngày được quyền bán máu một lần để có được 17 đô la nuôi cả gia đình.
- Theo tạp chí Forbes, gia tài của 4 trăm “đại gia” Trung Quốc đã tăng từ 173 tỷ đô la năm ngoái lên đến 314 tỷ đô la năm nay. Các đại gia này rủng rỉnh thêm 141 tỷ đô la chỉ trong vòng một năm, tất nhiên là do bóc lột 850 triệu nongmin, mingong. Số tỉ phú đô la cũng tăng từ 24 người (2007) đến 79 người năm 2008. Thử so sánh với thời cực thịnh nhất của tư bản Pháp: chỉ có 200 gia đình có nhiều cổ phần nhất trong ngân hàng mà đã bị phái tả bêu rếu cho đến tận bây giờ. Thành ngữ “200 gia đình” (les 200 familles) vẫn nằm trong Từ điển Pháp tuy không còn lại một gia đình nào cả. Sự khác biệt giàu nghèo giữa thành thị và thôn quê càng lớn bao nhiêu thì giá nhân công càng rẻ và lợi nhuận càng nhiều bấy nhiêu.
Phần sản xuất các mặt hàng bán ra nước ngoài chiếm 65% Tổng sản lượng nội địa (GDP). Tiêu thụ của 1 tỷ 300 ngàn dân Tàu tụt từ 45% GDP năm 2007 xuống còn 35% năm 2008 chứng tỏ tăng trưởng chỉ là nhờ xuất cảng đồ chứ đời sống đại đa số dân Tàu rất cơ cực. Nước Tàu sẽ không bao giờ có được một Marx, một Engels để có thể tiến tới một chế độ Dân chủ- Xã hội bảo đảm cho người thợ quyền đòi tăng lương và người dân được hưởng một chế độ an sinh xã hội tối thiểu.
- Tư bản “trắng” Mỹ và tư bản “đỏ” Tàu bổ túc cho nhau: Thị trường tiêu thụ Mỹ là 300 triệu dân có mại lực cao, tiêu thụ 70% GDP (142 ngàn tỷ đôla so với 45 ngàn tỷ GDP Tàu). Thị trường tiêu thụ Tàu là 200 triệu thành phần trung lưu thành thị và đảng viên tham nhũng, hám sài xe hơi, đồ điện tử, máy bay, khí cụ truyền thông, công nghệ cao cấp, văn hoá giáo dục Mỹ. Cả 2 bên đều căn cứ vào đô la trong mậu dịch với quốc tế (tiền nhân dân tệ gắn chặt với đô la), mặc nhiên thay phiên nhau lũng đoạn kinh tế, chính trị thế giới.
- Tư bản Mỹ và tư bản cộng sản Tàu có nhiều triển vọng hợp tác với nhau phát triển công nghệ sạch nhằm chế ngự Kinh tế môi trường toàn cầu trong tương lai. Công nghệ sạch cần kim loại hiếm (terres rares) để sản xuất những đồ vật tạo hay sử dụng năng lượng sạch như bình điện xe hơi chạy bằng điện khí, động cơ gió (Éoliennes), đồ điện tử thế hệ mới như IPods, robots, vệ tinh điều khiển v.v… 95% nguồn kim loại hiếm trên thế giới lại nằm trong những vùng thuộc chủ quyền Trung Quốc như Nội Mông, Tân Cương. Tàu sẽ cung ứng cho Mỹ những nguyên liệu này để Mỹ nghiên cứu chế tạo những nguyên mẫu và những sản phẩm sạch đầu tay cho thị trường Mỹ. Sau đó công nghệ Tàu sẽ liên doanh với Mỹ để làm một số “sản phẩm sạch” xuất khẩu cùng chế ngự thị trường thế giới. Năng lượng dùng trong đời sống hàng ngày dân Tàu và cho công nghệ, cũng vẫn chỉ là than đá tiếp tục gây ô nhiễm, gây tai nạn, phá hoại môi trường.
- Quan hệ giữa Obama và Tàu hiện nay còn được tăng cường bằng tình cảm nữa: Obama có người em khác mẹ Mark Ndesandjo lập nghiệp ở Thâm Quyến từ 7 năm nay có vợ Tàu. Với óc thêu dệt của người Tàu, không chừng chỉ một ít lâu nữa Ban Tuyên truyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ đưa ra bằng chứng Obama là dòng dõi một trong 20 thủy thủ Trung Quốc trôi dạt vào bờ biển Kenya khi một chiếc tàu của Trịnh Hoà bị đắm!
Sự cấu kết giữa Tàu và Mỹ sẽ không tốt gì cho Việt Nam và sẽ làm cho Việt Nam lệ thuộc Tàu hơn nữa.

Chỉ cần nhìn lại lịch sử cách đây 55 năm: Mỹ và Trung Quốc lấy Việt Nam làm con tốt để mặc cả với nhau ngay từ sau chiến tranh Cao Ly khi Chu Ân Lai và Foster Dulles đồng ý chia đôi Việt Nam năm 1954 tại Genève. Hội nghị Paris 73, Mỹ bỏ rơi miền Nam Việt Nam, không phải là muốn “tháo chạy” mà vì giữa Mao Trạch Đông và Nixon đã có sự thoả thuận. Khờ me đỏ khiêu chiến Việt Nam cũng nằm trong âm mưu giữa Mỹ và Tàu để Đặng Tiểu Bình năm 79 có cớ cho một “bài học”. Năm 1974, Hải quân Tàu tiêu diệt hải đội Việt Nam Cộng hoà vì biết là Hạm đội 7 Mỹ sẽ án binh bất động.
Hệ quả đầu tiên của sự liên kết và chia nhau khu vực giữa Tàu và Mỹ là Việt Nam thuộc khu vực Tàu, sẽ được Tàu chuyển qua Việt Nam khâu khai thác và chế biến đầy ô nhiễm, đầy hoá chất độc như đã làm với bauxite. Việt Nam sẽ trở thành bãi rác của Tàu.

Đường lối duy nhất tránh khỏi nanh vuốt Tàu là những người còn chút lương tâm trong Đảng phải “tự chuyển hoá”, “tự diễn biến” tư duy và quên chia nhau quyền lợi để chấp nhận:
1) Hoà hợp với chính những người đã 3 đời sinh ra và sống trong lòng chế độ cộng sản, chỉ biết có chế độ cộng sản, chỉ học thuộc lòng những giáo điều chủ nghĩa Mác-Lênin. Nay bị ở tù, bị kết tội, chỉ vì yêu nước, chỉ vì muốn được quyền mở miệng. Mất mát gì mà không thả mấy người ấy ra. Chuyện đó còn làm không được thì nói chi chuyện “hoà giải dân tộc” với những người Việt hải ngoại.
2) Một hình thức dân chủ cho chính những đảng viên của mình theo nghĩa “một Quốc hội 2 thành phần” đưa ra những đề nghị khác nhau bàn cãi công khai và bỏ phiếu quyết định. Tàu đã làm, gọi là “Đảng nội dân chủ”
[1] với 2 phái Dân tuý, Ưu tuý. Không có lẽ phải đợi đến ngày “sóc Hi Lạp” (aux calendes grecques) trong Đảng Cộng sản Việt Nam mới nảy sinh ra được một Đặng Tiểu Bình hay một Hồ Cẩm Đào để làm chuyện này?

© 2009 Phong Uyên
© 2009 talawas blog


[1]Cởi mở dân chủ nếu có, sẽ nằm trong thể chế nào?” Phong Uyên, talawas 22-12-06.



No comments: