Thursday, December 31, 2009

HÀ NỘI CẦN CHẤM DỨT NHỮNG MÀN KỊCH VỤNG VỀ

Hà Nội cần chấm dứt những màn kịch vụng về
Nguyễn Thanh Văn
Cập nhật ngày: 31/12/2009
http://www.viettan.org/spip.php?article9362
Suốt trong năm 2009 vừa qua, nhịp độ đi Trung Quốc của các phái đoàn CSVN và các cuộc gặp gỡ cấp cao giữa Hà Nội và Bắc Kinh tăng theo nhịp độ xâm lấn Biển Đông của Trung Quốc. Trung Quốc đã ráo riết thôn tính dứt điểm các mục tiêu trên vùng Biển Đông của Việt Nam một cách vội vã, điên cuồng và bạo tàn; bất chấp lương tri và luật pháp quốc tế. Từ việc răn đe các hãng dầu khí quốc tế thăm dò trên vùng biển thuộc chủ quyền VN và buộc họ phải rút đi, đến những cuộc diễn tập quân sự và tổ chức các cuộc du lịch tại Hoàng Sa, Trường Sa; đặc biệt là hung hãn rượt đuổi, bắt bớ và tịch thu ngư cụ, hải sản của ngư dân Việt Nam.

Trong những động thái kể trên người ta thấy, mặc dù thỉnh thoảng nhà cầm quyền Hà Nội cũng rón rén lên tiếng phản đối một cách “hữu hảo” đối với những hành động ngang ngược của Trung Quốc, nhưng rõ ràng là Trung Quốc đã chẳng coi Hà Nội ra gì. Thậm chí có khi còn coi như không có sự hiện hữu của nhà cầm quyền Hà Nội, hoặc chỉ coi đó là một cấp chính quyền địa phương của Bắc Kinh. Điển hình là việc nhà nước Trung Quốc cho người trực tiếp gọi điện thoại đến tận nhà của thân nhân những ngư dân VN bị hải quân Trung Quốc bắt giam trái phép để đòi tiền phạt. Không một quốc gia nào trên thế giới làm như vậy khi họ tôn trọng chủ quyền của nước khác. Trong mọi trường hợp liên quan đến một nước nào đó, các quốc gia đều phải thông qua chính quyền nước sở tại.

Trong khi Bắc Kinh có những hành động bá quyền xâm lấn VN, và thái độ xem thường Hà Nội như thế, thì trong tất cả những lần gặp gỡ giữa 2 bên, Hà Nội luôn luôn đơn phương trân trọng đề cao 16 chữ vàng và 4 tốt do Bắc Kinh ban tặng. Đã thế, một mặt Hà Nội còn hứa hẹn với Bắc Kinh là sẽ dốc toàn tâm, toàn lực bắt nhân dân Việt Nam làm hết sức mình để vun đắp cho cái gọi là “tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững“ vốn không có thật đó; mặt khác để biện minh cho thái độ khiếp nhược của mình, bộ máy tuyên truyền của chế độ đã đưa ra luận điệu rằng đó là cách hòa hoãn để cứu dân mà ông cha ngày trước đã làm.

Luận điệu này chẳng những là một lối ngụy biện nguy hiểm, mà còn xúc phạm đến tiền nhân Việt Nam. Vì trong lịch sử đấu tranh của dân tộc, cha ông ta chỉ cầu hòa sau khi đã quét sạch quân ngoại xâm của nhà Tống, Nguyên, Minh, Thanh ra khỏi bờ cõi, và đang ở thế mạnh. Còn khi đất nước đang bị ngoại xâm chiếm cứ đất đai, biển đảo, và vẫn tiếp tục thực hiện mưu đồ thôn tính của họ như hiện nay, mà cầu hoà thì chỉ giống như trường hợp dâng đất cầu hòa vào năm 1540 của Mạc Đăng Dung, dù rằng lúc đó chỉ mới bị giặc hăm he. Hoặc như trường hợp giặc đã chiếm nước ta, như Lê Chiêu Thống đã làm vào năm 1788... Đây chỉ là loại cầu an cho tầng lớp thống trị, chứ không phải cho dân cho nước, mà đến ngày nay người đời còn nguyền rủa.

Hơn thế nữa, nếu đem so sánh cái gọi là cầu hòa với giặc mà Hà Nội đang tiến hành hiện nay, so với hành động cầu hòa của Mạc Đăng Dung và Lê Chiêu Thống ngày trước, thì có lẽ còn tệ hại hơn. Vì từ năm 1999 đến nay Hà Nội càng cầu hòa thì Bắc Kinh càng lấn thêm đất thêm biển của Việt Nam. Hà Nội càng nhịn nhục không dám “gây thêm tình hình căng thẳng phức tạp trên biển Đông”, thì hải quân Trung Quốc càng mạnh tay bắn giết cướp bóc ngư dân Việt Nam, và ngang nhiên xem biển Đông như là ao nhà của họ. Hà Nội càng trân trọng tình hữu nghị láng giềng, thì Bắc Kinh càng mạnh dạn hơn trong việc hợp thức hóa hành chánh Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Và mới đây, Word Atlas, một quyển sách địa lý nổi tiếng trên thế giới, ấn bản mới nhất, đã in hình biển Đông với ranh giới hình lưỡi bò của Trung Quốc, và tên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa theo tên gọi của Trung Quốc (*), mà không thấy Hà Nội có phản ứng gì.

Hà Nội càng cầu hòa thì Bắc Kinh càng bắt chẹt vì biết rằng lãnh đạo CSVN chỉ quan tâm bảo vệ cho quyền lợi của mình và đảng mình, chứ còn quyền lợi của đất nước và nhân dân là thứ yếu, vì thế Hà Nội cũng sẽ sẵn sàng đáp ứng dù giá cao đến đâu.

Khi sự chỉ trích của người dân về thái độ ươn hèn trước những hành động bá quyền của Bắc Kinh ngày càng lan rộng, thì lãnh đạo Hà Nội làm vài ba việc, ra cái điều họ bảo vệ chủ quyền đất nước. Như lập ra Vùng 2 Hải Quân; Dân Quân Tự Vệ Biển; Nguyễn Tấn Dũng đi Nga, Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh, đi Pháp, Mỹ (lúc về thì nói dối); Nguyễn Chí Vịnh công bố sách trắng quốc phòng rình rang; Nguyễn Minh Triết, Phùng Quang Thanh đăng đàn động viên nhắn nhủ quân đội phải sẵn sàng chiến đấu, hi sinh vì Đảng, vì Tổ quốc , đến việc tổ chức học tập biển đảo, lịch sử, v.v.... Nhưng thực chất những động thái đó chỉ là để xoa dịu nỗi căm phẫn của người dân trước việc Hà Nội không thực tâm chống lại Bắc Kinh bảo vệ tổ quốc; mà ngược lại rất cần sự chống lưng của Bắc Kinh để bảo vệ đảng. Vì nếu thực tâm thì những người dân lên tiếng phản đối Trung Quốc xâm lược đã không bị ngăn cản, bị bắt giam và xử tù nặng nề; cũng như quân đội sẽ không bị khóa cứng bởi chính sách “4 tốt” giữa Hà Nội và Bắc Kinh. Đến nỗi hải quân VN, hậu duệ kiêu hùng của Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, phải đành bất lực trước nghĩa vụ bảo vệ ngư dân Việt Nam, và phải ngậm ngùi trơ mắt khi hải quân Trung Quốc tung hoành trên biển Đông của VN. Rốt cuộc ngư dân Việt Nam đã trở thành nạn nhân của cả sự tàn bạo của chính quyền Bắc Kinh lẫn sự hèn hạ của Hà Nội. Cứ sau mỗi lần triều kiến cầu hoà, nhà nước CSVN lại nói bằng mồm và khẳng định biển Đông là của Việt Nam; rồi động viên ngư dân yên tâm bám biển sản xuất… Nhưng khi ngư dân ra đó đánh cá thì vẫn cứ bị hải quân Trung Quốc bắt giữ trấn lột (mà mới nhất là vào ngày 7 và 8.12.2009).

Với thực tế trên biển Đông như vậy, nhà nước CSVN chỉ có 2 cách lựa chọn:
1- Đưa Hải quân ra bảo vệ chủ quyền lãnh hải, bảo vệ ngư dân.
2- Tuyên bố cho người dân biết Trung Quốc đã xâm lăng và chiếm đóng biển Đông, trước hết là để tránh cho ngư dân ta không bị chết oan hoặc bị trấn lột trắng tay. Sau đó thực hiện các biện pháp tôn trọng nhân quyền, dân chủ đa nguyên, phóng thích tất cả những ai đang bị bỏ tù vì đã lên tiếng chống sự xâm lược của Trung Quốc... ngõ hầu tạo sức mạnh dân tộc, đánh đuổi quân xâm lược ra khỏi giang sơn bờ cõi Việt Nam, như cha ông Việt Nam đã làm.

Hà Nội nên chấm dứt những màn kịch vụng về đang trình diễn, vì sẽ không thể đánh lừa nhân dân mãi được. Trước sau gì thì nhân dân cũng sẽ tập họp được sức mạnh để chấm dứt một chế độ hèn hạ, bán nước, như chế độ hiện nay.

— -

(*) Sách World Atlas khổ lớn, ấn bản mới nhất của nhà xuất bản Millennium House. Bản đồ in liên tiép trên hai trang 130 và 131.



No comments: