Cách
chữa chạy cho cuộc sống mòn
Bài bình luận của
blogger Tuấn Khanh
2021.12.10
Không
phải ai cũng biết là vài trăm năm trước, giới y học phương Tây có một cách cứu
người đuối nước rất bất ngờ: đút ống thổi vào hậu môn để bơm sức sống vào trực
tràng giúp nạn nhân tỉnh lại. Những bác sĩ thời đó, hoặc thổi hơi của thuốc lá
vào ruột, hoặc ra sức thổi tận tình.
Chuyện khó tin như có thật này từng được đăng
tải trên tạp chí chuyên Y khoa Boston Medical and Surgical Journal (Giờ thì được
biết đến với tên là tạp chí The New England Journal of Medicine) trong số tháng
1 năm 1897. Tác giả bài viết là Julius Bonello ở Peoria, Illinois, nói phương
pháp này giúp chữa nhiều thứ, nhưng với những nạn nhân chết đuối là thú vị nhất.
Pháp là nước đầu tiên áp dụng kỹ thuật này, theo sau là giới y học ở Anh Quốc.
Dĩ nhiên, dó là chuyện của thế kỷ 19. Con người
văn minh hiện nay khi đọc lại những y văn cũ hầu như đều bật cười và nói rằng
chuyện khó tin như vậy nhưng không hiểu sao có lúc giới bác sĩ lại tin tưởng
tuyệt đối đến vậy. Nghĩ lại, thì cũng thật khó nói, vào những lúc tận cùng với
hy vọng mông muội cứu sống một người sắp chết, người ta đã cố làm tất cả, chỉ để
mong níu lại sự sinh tồn mà thôi.
Nhưng đôi khi, chuyện như vậy vẫn có thể xảy
ra vào thời đại hôm nay.
Chuyện mới đây ở Thanh Hoá là một ví dụ. Cô
gái nhỏ dại dột vào tiệm thời trang và lấy cắp chiếc áo giá 160.000 VNĐ, dẫn đến
chuyện bị ông bà chủ làm nhục. Cách làm quá đáng của người chủ khiến dân cư mạng
bất bình dẫn đến việc lấy cắp của cô gái ấy trở thành chuyện sai nhỏ hơn câu
chuyện sai lớn đang lấp đầy mắt mọi người. Thế rồi, ăn theo sự kiện, Tỉnh đoàn
Thanh Hoá, Thành đoàn Sầm Sơn và nhà trường lại “đến bệnh viện trao quà, động
viên” cho cô gái này, vốn đang bị quá căng thẳng trước sự cố do mình khởi đầu
gây ra.
Trong những bức hình được phô ra đầy tự hào về
chuyện “động viên” này, người ta thấy rõ nhất là màu áo xanh của Đoàn thanh
niên cộng sản. Bức hình như lời nhắn nhủ “chúng tôi luôn xông xáo và có mặt hữu
ích ở tuyến đầu”. Loại trừ các ý nghĩa ngớ ngẩn của sự kiện, cách làm cũng
không khác gì phương thức “bơm hơi hậu môn” của thế kỷ 19, nhưng không phải để
cứu ai khác, mà để cứu chính mình với bộ dạng đã chết lâm sàng từ nhiều năm
nay.
Đoàn viên Đoàn TNCS diễu hành hôm 2/9/2015 ở Hà Nội
nhân kỷ niệm 70 năm quốc khánh. AFP
Đây không phải là lần đầu tiên, hình ảnh của
đoàn thanh niên được “bơm” như vậy. Còn nhớ vào năm 2012, đoàn thanh niên cộng
sản cũng có phong trào kỳ lạ là đem đưa đoàn viên ra làm dải phân cách sống
trong dịp thi Trung học phổ thông quốc gia. Bất kể nắng mưa, giới đoàn viên nam
nữ thay nhau nắm tay đứng làm làn đường, mà theo giải thích của một thanh niên ở
trường đại học Bách Khoa là “nếu không hành động như vậy, tình trạng tắc đường
sẽ xảy ra nghiêm trọng. Thí sinh bước khỏi phòng thi lộn xộn, rất dễ bị tai nạn.
Người nhà và sĩ tử cũng khó tìm thấy nhau trong biển người”.
Có thể những đoàn viên ấy được “bơm” suy nghĩ
về cách sống như vậy là phục vụ và dâng hiến, nhưng giới phụ huynh cũng như tất
cả những người có tinh thần bình thường trên đất nước ai cũng đều thấy khó chịu
bởi trò mị dân, vô bổ và chủ đích “bơm hơi” để cứu hình ảnh của đoàn thanh niên
trong giai đoạn nhạt nhoà của tổ chức này.
Gần đây, cũng đã có những vụ bê bối lùm xùm
kháo nhau trên mạng về chuyện làm từ thiện cho người khó khăn, bị phong toả lúc
đại dịch nhưng công sức thì của bá tánh, nhưng những chiếc áo xanh thì chụp ảnh,
đứng nhận là phần mình.
Với sự ra đời, được tính là vào năm 1931 cho đến
nay, Đoàn Thanh niên Cộng sản đã có 90 tuổi đời – tuổi đủ lớn và để nhìn thẳng
mặt nhau và đặt câu hỏi là đoàn thanh niên tồn tại để làm gì và cho ai? Trong mọi
điều lệ và nhiệm vụ của Đoàn Thanh niên Cộng sản, lúc nào câu nói “phấn đấu và
phục vụ vì lý tưởng của Đảng và Bác Hồ”, vậy thì rõ là tổ chức này là thành phần
ngoại vi của Đảng cầm quyền, vậy ngân sách nuôi dưỡng và hoạt động của tổ chức
này đang tự tiện được trích từ tiền thuế của nhân dân Việt Nam, có thể gọi là bất
hợp pháp hay không?
Sau năm 1975, người dân miền Nam được biết đến
tổ chức này, và thanh thiếu niên thì bị cưỡng ép tham gia bởi có những ràng buộc
hành chính vô lối, chẳng hạn như phải có đoàn viên thì mới được thi hay tốt
nghiệp đại học. Những năm ở học đường sau năm 2000, dù không còn bắt buộc,
nhưng hầu như các cuộc vận động vào Đoàn đều mang tính thúc ép, vì xã hội không
có tổ chức chính trị nào khác để lựa chọn. Bất kỳ ai ở miền Nam, cũng đều có thể
có được những kinh nghiệm khó chịu về điều này.
Câu chuyện Tỉnh đoàn Thanh Hoá hớn hở chớp thời
cơ “động viên” cô bé 16 tuổi vừa phạm sai lầm trong đời mình – kiểu đánh đu
theo dư luận – diễn tả cho thấy sự tuyệt vọng của tổ chức này. Đã co cụm trong
đời sống ngày càng vô nghĩa của mình, nên họ không còn đủ suy nghĩ về giới hạn
của đạo đức và lẽ phải. Ngoài các chương trình được tổ chức rùm beng và mị dân
như hưởng ứng giờ trái đất, tổ chức nhặt rác, mít tinh hưởng ứng chính sách… thì
việc xông vào xã hội qua các sự kiện bề nổi, cũng không khác gì cách chữa “bơm
hơi”, duy trì cho sự tồn tại của mình.
Với con số khoảng 6,4 triệu đoàn viên trong cả
nước, đây quả là một tổ chức không nhỏ. Nghĩ lại, việc "đút ống thổi bơm
hơi” để cứu vãn cho hình ảnh tập hợp có ý nghĩa của ngần ấy người, đặc biệt là
với dân tộc và quê hương Việt Nam, ắt các nhà lãnh đạo tổ chức này cũng vô cùng
mất sức.
---------------
Tham khảo:
https://zingnews.vn/toi-khong-ung-ho-tinh-nguyen-vien-xep-hang-duoi-nang...
https://nhanvanviet.com/chong-dbhb/khong-the-xoa-bo-to-chuc-doan-thanh-n...
-------------------------------------------------------------------
* Bài viết không thể
hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do.
No comments:
Post a Comment