Trần Quốc Việt
02/01/2020
Băng đảng xã hội đen lớn nhất ở Việt
Nam là đảng cộng sản. Dưới chế độ tà quyền này số phận tất yếu đuổi theo
không ngừng sau lưng chúng ta và con cháu là chuỗi dài vô cùng tận những bi kịch,
mất mát, đớn hèn, băng hoại với cá nhân và rồi chung cuộc là nô lệ và tiêu vong
với quê hương. Bóng số phận ấy đang bắt đầu giăng phủ kín mây đen lên đời ta và
đời các thế hệ sau, xét cho cùng, chỉ vì đại đa số chúng ta hôm nay chọn đứng
bên lề của cuộc đấu tranh trường tồn chống lại cái ác lớn nhất trong lịch sử Việt
Nam.
Cháy túi trong canh bạc cuối cùng trong sòng bài,
Raphael, nhân vật chính trong tác phẩm "Miếng da lừa" của văn hào
Pháp Honoré de Balzac, quyết định kết thúc cuộc đời mình dưới dòng sông Seine.
Trên đường đi anh ghé vào tiệm bán đồ cổ và được người chủ trao cho miếng da lừa
mà có thể thỏa mãn mọi ước muốn của anh. Nhưng cái bùa da lừa co lại theo mỗi ước
muốn. Tuổi thọ của anh theo đó cũng rút ngắn theo. Nhờ miếng da lừa Raphael đạt
được danh vọng, giàu sang và tình yêu. Nhưng miếng da lừa co lại không ngừng,
cuối cùng nó chỉ còn "nhỏ xíu và mỏng manh như chiếc lá nhạn lai hồng".
Bị lửa dục vọng đốt cháy, Raphael quyết định tiêu nốt khoảnh khắc cuối cùng của
cuộc đời mình bên người yêu.
Sự
thờ ơ và im lặng của chúng ta chính là hiện thân của miếng da lừa trong tay
băng đảng cộng sản. Tuổi thọ Việt Nam giảm theo lòng tham vô độ của chúng.
Mỗi khi chúng ước mong điều gì thì miếng da lừa Việt Nam co lại. Chúng muốn độc
quyền quyền lực, hàng bao ngàn người chết trong cảnh thanh trừng mang tên đấu tố,
gia đình họ tan nát bên lề xã hội. Chúng muốn chiến tranh, hàng bao triệu người
chết và bỏ nước ra đi. Tuổi thọ và sinh lực và tài năng của Việt Nam qua đấy
cũng vơi dần theo. Hôm nay chúng muốn giàu sang thì rừng vàng không còn, biển bạc
biến mất, tài nguyên khoáng sản cạn kiệt. Chúng muốn muôn năm trường trị thì dối
trá và bạo lực lên ngôi, nhân ái và lương tâm bị chà đạp, xã hội tan rã về đạo
lý và tinh thần, xã hội trở nên vô nhân tính và quê hương bị mất dần từng phần.
Rồi theo đà này đến ngày nào đấy quê hương chung cuộc, nói một cách hình ảnh,
chỉ còn nhỏ như chiếc lá nhạn lai hồng cuối cùng chờ rơi nốt vào tay Trung Cộng
đang chờ sẵn.
Việt Nam là lãnh địa của bọn cướp nắm quyền lực
nhưng là quê hương muôn đời của bao thế hệ tiền nhân và người Việt chúng ta. Bọn
cướp bỏ đi sau khi bán nốt quê hương. Chúng ta ở lại lâm vào cảnh nô lệ và đồng
hóa. Vì vậy, chúng ta hãy từ bỏ những miếng da lừa cá nhân để cùng nhau hợp lực
hợp lòng giành miếng da lừa Việt Nam trong tay băng đảng tà quyền. Rồi chúng ta
bắt đầu từ đấy tạo nên miếng da lừa thần kỳ khác ngày càng mở rộng ra và dày
thêm và trường tồn theo thời gian . Câu thần chú khắc trên miếng da thần kỳ tương lai ấy là
"Tự do và Dân chủ".
Vì quê hương và bản thân cùng gia đình, đã đến lúc
chúng ta không thể nào đứng bên lề nữa. Nếu ai cũng vẫn mãi vô cảm và đứng bên
lề thì quê hương sẽ vẫn là miếng da lừa ngày càng co rút lại không ngừng trong
tay băng cướp lớn nhất trong suốt toàn bộ lịch sử Việt Nam.
No comments:
Post a Comment