Sẽ hay hơn nhiều nếu trong dịp kỷ niệm 41 năm chiến
tranh Biên giới Tây Nam có những bài viết về hội chứng Hậu chiến với các cựu
binh Quân đội Nhân dân Việt Nam trở về từ Cambodia.
Ông T. là một hướng dẫn viên du lịch tiếng Đức rất
kinh nghiệm. Tôi thường ngồi nói chuyện mỗi khi gặp ông đưa khách đi Hội An,
ngoài 50 tuổi với tướng người đậm chắc nịch, ông T. từng là trung đội trưởng một
trung đội trinh sát trong chiến tranh Biên giới Tây Nam. Thỉnh thoảng khi hứng
chí, ông ta lại kể cho tôi nghe những câu chuyện về thời chinh chiến của mình.
Chiến tranh thì ác liệt đã đành nhưng càng ác liệt hơn khi quân Polpot nắm rõ hết
chiến thuật của quân đội Việt Nam.
“Ở trong rừng lính trinh sát như bọn tao toàn đi trên cây. Dưới đất nó
gài mìn khắp. Chỗ nó gài giữa đường, có đoạn nó lại gài hai bên vệ đường. Đúng
bài mình dạy nó giờ lấy ra xài với mình”, ông kể.
Một lần trung đội ông bắt được một “nông dân” Miên
đi lạc vào vùng đóng quân. Nghi là lính trinh sát của Polpot, tra khảo mấy cũng
không nhận dù bị doạ bắn, cuối cùng “mầy
biết làm sao nó nhận nó là lính Polpot không? Tao lột quần nó ra thấy nó mặc
cái quần đùi nylon của Tàu. Nông dân nào có cái quần đó.”
Cha của ông T. là một cựu sinh viên Võ Bị Đà Lạt.
Khi “đăng lính” đi Cambodia, ông học được nhiều từ kinh nghiệm tác chiến của
người cha. Một trong số đó là khi đến phạm vi đóng quân, việc đầu tiên phải làm
là đào và giữ gìn khu vực hố xí thật sạch sẽ. “Mày biết trinh sát tụi nó bò vào trại mình đầu tiên là chỗ nào không?
Nó bò vô cầu tiêu. Hễ nó thấy cầu tiêu sạch sẽ là nó biết ông chỉ huy giỏi, giữ
kỷ luật với lính nghiêm. Cầu tiêu mà dơ nó biết chỉ huy không sát lính. Tối nó
dắt quân đánh mình liền”.
Những người nông dân Miên cầm cây cuốc ra đồng nhưng
khi bộ đội Việt Nam vừa quay lưng có thể “ăn” ngay một phát đạn hay một nhát
chém cũng từ ông nông dân đó. Ông T. có hai người lính dưới quyền vốn là hai
anh em chú bác ruột. Hai người đi với nhau như hình với bóng để bảo vệ nhau
trong mọi trận chiến. Vậy mà trong một trận tấn công vào phum của Polpot, người
anh ăn một viên đạn vỡ toang đầu chỉ vì sơ suất một giây. “Thằng em nó nổi điên, nó vác cây B.40 đánh tràn lên theo đơn vị. Vô tới
trong phum, thấy loáng thoáng trong nhà có bóng người là nó bắn thẳng B.40 vào.
Tan xác. Còn tao, thấy lính chết tao cũng điên, muốn bắt hết bọn tù binh, mà
toàn con nít thôi, xếp hàng rồi lấy đại liên bắn chết mẹ bọn nó. May mà lính
tao can chớ không chẳng biết”, ông T. kể như kể một câu chuyện chẳng còn
liên quan tới mình.
Nhờ “thành tích chiến đấu”, ông T. được cử đi Đông Đức
lao động xuất khẩu sau khi giải ngũ. Còn người em trong câu chuyện trên cũng sống
sót trở về, nhưng lún vào ma tuý. “Không
có ma tuý sao ngủ nổi, thằng nào yếu yếu về là điên liền. Lính tao nhiều thằng
về ‘man man’ luôn. Tao giờ uống say nhiều khi ngủ mơ còn hô ‘xung phong’.
Anh rể của bạn tôi, một cựu binh chiến trường K, từng
phải vào tù vì xách súng đi cướp ngoài quốc lộ. Những năm tháng phục viên không
nghề nghiệp túng quẫn, tinh thần chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn của chiến
tranh.
Chẳng một bài viết nào về họ. Về những di chứng hậu
chiến mà bất kỳ người lính nào cũng có. Bất kể quốc tịch.
Những tranh luận về ai là kẻ lập ra lực lượng Khmer
Rouge có lẽ quá nhàm chán. Ai là kẻ hậu thuẫn cho Polpot tiến đánh Việt Nam và
tại sao! Lịch sử đã trả lời cho các câu hỏi ấy qua quá nhiều công trình nghiên
cứu trong lẫn ngoài nước. Kẻ đó chính là Trung Quốc. Chứ không nhập nhèm
như bài viết của một anh ký giả nhà nước cố lôi nước Mỹ vào.
Cuối cùng, cãi thắng những chuyện đó mà bỏ quên thân
phận những những người bỏ lại tính mạng, cơ thể hay tâm trí ở cuộc chiến ấy, liệu
có gì hay!
Trung Bảo
No comments:
Post a Comment