Điều gì mà đã khiến cho các bạn trẻ và mọi người sợ
hãi hai từ “chính trị” đến vậy?
Chắc có lẽ là do mỗi khi họ nói lớn hơn chuyện ăn, mặc,
ở, ngủ, nghỉ và vui chơi mà để tâm tới chuyện đất nước, xã hội và những tiêu cực
thì các công an hay nhân viên công lực đã mời họ lên hoặc đe nẹt họ rằng “chính
trị không phải việc của các anh/chị/bạn”. Và họ cũng sẽ nhắc nhở kiểu cảnh báo
rằng, đừng nói về chuyện chính trị, nó không tốt và chắc chắn sẽ gây khó khăn
cho chính bản thân và cả những người xung quanh bạn sẽ thiếu an toàn.
Nhưng thực trớ trêu thay, chính những con người đó,
những kẻ sợ hãi sau những lời đe nẹt, lại là chủ nhân của đất nước và chăm chỉ
đóng thuế để nuôi những con người mà rồi chính họ quay lại doạ nạt mình, nhằm
tước bỏ quyền năng chính trị dân sự theo Hiến pháp và các bộ luật, đạo luật đã
quy định.
Chính trị nó có thể là chuyện làm quan, chuyện bầu cử,
chuyện đảo chính, chuyện binh biến, biểu tình, nhưng chính trị nó cũng đơn giản
như chuyện của miếng cơm, manh áo của các bạn vậy. Bạn đang sống dưới sự tác động
của chính trị mỗi ngày, từng phút và hàng giờ bởi các chính sách từ nhà nước
ban hành ra để điều hành xã hội. Bạn hít thở độc hại là do nhà nước này đã
không kiểm soát được các hành vi gây ô nhiễm không khí, bạn uống nước độc, ăn
thực phẩm bẩn là do chính quyền đã không làm tròn nhiệm vụ là quản lý và đảm bảo
thực phẩm an toàn theo chức trách của mình. Bạn đóng tiền nhưng con mình học dốt
và còn bị cô giáo chèn ép hay thậm chí giáo viên còn tính sai một phép toán để
cho con bạn điểm thấp, đó là vì các bạn phó mặc cả nền giáo dục này cho chính
quyền thiết lập và áp đặt lên mà bạn cứ ngoan ngoãn học theo.
Vậy mà còn né tránh và sợ hãi hai từ “chính trị” thì
nghĩa là thế nào? Thực khó hiểu cho những tầm thức và trí não của những con người
này, mà ở thời này, đâu có gì là xa lạ nữa về quyền con người, quyền dân sự và
chính trị của công dân một quốc gia?
Nếu ra thế giới, nói với người ta rằng, tôi không
quan tâm chuyện quê hương tôi lắm, tôi không rành về chuyện chính trị, thì họ sẽ
cười cợt và nhìn bạn bằng ánh mắt của một kẻ man di từ rừng ra chứ không phải
con người nữa.
Người ta sẽ làm bạn sợ hãi chính trị để cai trị bạn
như những con cừu vì đánh mất ý chí bởi nỗi sợ hãi.
Bạn bị mời lên công an làm việc khi viết bài hay làm
Vlog để độc thoại về các tiêu cực, bất công của xã hội thì đó chính là chính trị
đang hiện diện trước mặt bạn chứ chẳng phải điều gì mơ hồ hay lớn lao cả.
Những bộ luật, đạo luật quy định mọi vấn đề của xã hội
và con người, đó chính là chính trị, nên nếu các bạn không hiểu chính trị là gì
trong khi bàn tay đang nắm lấy nó thì quả thực là nguy hiểm và cả ngu ngốc nữa.
Trong tay có gươm, nhưng lại nghĩ mình chỉ có tay
không. Họ chỉ có doạ nạt, mà bạn lại sợ bóng sợ vía rồi cúi đầu nhu nhược và
khiếp đảm.
Cả dân tộc cứ né tránh và sợ hãi chuyện chính trí,
chẳng gây dựng bất kể điều gì cho tương lai hay môi trường sống an toàn cho con
cái thụ hưởng để phát triển, ngoại trừ việc ai ai cũng chỉ lo tích cóp tiền bạc.
Nhưng khốn nỗi, tiền bạc lại không bao giờ xây dựng được cho con cái bạn một
môi trường trong sạch, một nền giáo dục văn minh và một hệ thống pháp luật chuẩn
mực.
Một dân tộc cứ lầm lũi né tránh chính trị và văn
minh, nên chính quyền họ cũng sẽ mặc nhiên làm những gì theo ý chí của họ một
cách thoả thích, chẳng thể nào khác được.
Một dân tộc sợ hãi chính trị là một dân tộc nhu nhược
và yếu hèn. Một dân tộc né tránh chính trị cũng sẽ tồn tại hay sản sinh ra một
chính quyền như thế, né tránh với xung quanh và sợ hãi những giá trị văn minh
và cả những lời doạ nạt của kẻ khác.
Chính trị, nó chỉ là con ngáo ộp sau khi bạn bị nỗi
sợ hãi của chính mình làm nó trở thành hiện thực. Và những nhân viên công quyền
chính là một sản phẩm chính trị mà người dân của xã hội này tạo nên, trong đó
có bạn và người thân của các bạn. Vậy sao bạn phải sợ hãi người mà sinh ra bởi
mình và phải phục vụ cho mình?
Nếu không muốn con mình học những thứ vô bổ, giáo điều
và ngu ngốc, nếu không muốn ra đường gặp nguy hiểm vì giao thông hay cướp giật,
nếu không muốn luật pháp và công lý chỉ là diễn viên hài, nếu không muốn chết sớm
vì ung thư, nếu không muốn tiêu dùng những sản phẩm đắt đỏ mà đời sống lại ngày
càng khắc nghiệt và eo hẹp, nếu không muốn bị nhũng nhiễu khi đến chính quyền
hay các cơ quan hành chính, nếu không muốn mình và con mình gánh cục nợ công mỗi
ngày mỗi lớn trên vai, nếu không muốn tăng lương nhưng không thể bù vào sự trượt
giá của đồng tiền, nếu không muốn vào bệnh viện bị cắt nhầm hay vòi vĩnh, nếu
không muốn cái gì cũng xuê xoa hay xin xỏ hoặc bị chèn ép bởi những cán bộ,
công chức và cường quyền, thì hôm nay hãy mạnh dạn nhìn vào cuộc sống và nói về
chính trị.
Chính trị chính là cuộc sống của tất cả mỗi con người
chúng ta.
Và chẳng có kẻ nào đáng khinh bỉ hơn là kẻ không bao
giờ quan tâm và nói đến chuyện quê hương, đất nước cũng như xã hội mình đang sống,
đó thực chẳng khác gì loài vật, chỉ bận tâm miếng ăn khi tỉnh và cái chăn lúc
đêm ngủ.
Vì không quan tâm chính trị, thì mọi cơ hội sống và
quyền lợi của mình sẽ có thể bị tước bỏ bất cứ lúc nào bởi kẻ khác, thậm chí bằng
những cách tồi tệ hay tàn bạo nhất mà kẻ bị cướp mất không hề có phương cách đối
phó ngoài việc ươn hèn van xin hoặc chấp nhận sự cướp đoạt đó. Mà hơn thế,
không quan tâm gì đến chính trị và xã hội, nghĩa là tự họ đã tước bỏ quyền được
sống đàng hoàng cũng như quyền được tôn trọng của chính mình.
Và tôi tin rằng, một người đã đấu tranh cho tự do,
nghĩa là người ta đã không khước bỏ nhà tù.
Người đàn bà thay đổi nền chính trị độc tài Myanmar,
mặc dù đất nước họ nghèo và dân trí thấp hơn chúng ta. Một người đàn bà kiên cường,
mạnh mẽ và đầy trí tuệ, đã truyền cảm hứng cho người dân quốc gia này xoá bỏ độc
tài khỏi tổ quốc họ. Nguồn: internet
No comments:
Post a Comment