HỒI KÝ CỦA MÔT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN THOÁI ĐẢNG
(Hồi Ký Vi Đức Hồi)
Ông Vi Đức Hồi nguyên là là trưởng ban tuyên giáo, giám đốc trường đảng, thường vụ huyện ủy huyện Hữu Lũng (tỉnh Lạng Sơn). Hiện nay Ông đã thôi giữ các nhiệm vụ cuả đảng CSVN để tham gia phong trào dân chủ VN quốc nội.
24
Sáng hôm sau, 21 tháng 5 năm 2007, Thường Trực Huyện Uỷ gọi điện thoại mời tôi đến gặp và đưa cho tôi một thông báo của Huyện Uỷ do Bí Thư Huyện Uỷ ký. Nội dung của thông báo ghi: Ông Vi Đức Hồi, cán bộ Ban Tuyên Giáo Huyện Uỷ được nghỉ chờ làm thủ tục nghỉ chế độ, kể từ ngày 21 tháng 5 năm 2007.
- Anh có ý kiến gì không?Thường Trực Huyện Uỷ hỏi tôi.
- Không. Tôi đáp.
- Anh cho tôi giao phòng làm việc hôm nay?
- Vâng, lát nữa Văn Phòng sẽ nhận.
- Tháng 8 tới mới có đợt giám định sức khoẻ, anh cứ ở nhà chờ, khi nào có anh em sẽ báo anh đi giám định. Đây là thủ tục thôi, từ trước đến nay chưa ai đi giám định lại không đạt cả, anh yên tâm.
- Vâng, cảm ơn các anh đã tạo điều kiện.
- Anh dự định làm gì thêm không?
- Tôi chưa có dự định gì.
- Anh nghỉ chế độ trước tuổi sẽ bị thiệt thòi nhiều, thu nhập của anh sẽ mất đi đến một nửa so với đi làm, cuộc sống sẽ khó khăn hơn. Anh nên tìm việc gì đó làm thêm để có thu nhập, ổn định cuộc sống, giành sức chăm lo gia đình. Chỗ anh em chân tình khuyên anh đừng lấn sâu thêm nữa, người ta châm chước cho anh nhiều rồi. Rồi đây anh sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, mọi việc làm của anh sẽ không qua được mắt họ đâu; nhất cử, nhất động của anh đều bị theo dõi, giám sát. Bây giờ Đảng, Nhà Nước người ta cũng biết sửa sai rồi, không cứng nhắc như ngày xưa nữa. Xét cho cùng thì anh cũng không thể xoay chuyển được tình thế đâu, cỡ lãnh tụ như Trần Độ, Trần Xuân Bách, Hoàng Minh Chính còn chẳng làm được trò trống gì nữa là mình.
- Cảm ơn đã cho lời khuyên chân tình.
- Anh em cũng hiểu bước đường công tác của anh gặp nhiều trắc trở, một số người khác họ thuận lợi hơn; tuy nhiên nếu đem so sánh thì nó vô cùng, nhưng xét cho cùng chỉ là sự phân công của tổ chức, biết là anh cấn cái nhiều!
- Anh nhầm rồi, quá trình làm việc với nhau anh có thấy tôi biểu hiện tiêu cực gì không?
- Đúng là anh không biểu hiện gì, vì thế nên khi xẩy ra chuyện này mọi người mới bất ngờ đến ngã ngửa ra. Thật không ai nghĩ là anh lại thế!
- Hôm qua tôi đã nói hết rồi và đó là sự thật từ đáy lòng tôi. - Thôi bây giờ thì còn biết nói thế nào nữa! Anh em chỉ khuyên anh vậy thôi.
- Vâng, rất cảm ơn.
- Hôm qua nhiều người không hài lòng về thái độ của anh! Nhất là trên Tỉnh, các ông ấy tỏ ra rất tức tối nhưng vì thời gian buổi chiều có hạn, mặt khác người ta cũng chẳng muốn nói ở phạm vi rộng vì không có lợi. Ngay cả anh em chúng tôi cũng cảm thấy không hài lòng nữa là Tỉnh!
- Tôi không hiểu các anh muốn gì ở tôi nữa. Tôi là người thành khẩn, dám làm, dám chịu. Tôi nhận tội cao nhất trong các loại tội của Đảng, rồi tự nguyện cách chức, xin thôi việc. Vẫn chưa đủ sao?
- Vấn đề là thái độ của anh. Anh thể hiện coi thường mọi người, coi thường Đảng, coi thường tổ chức. Thiết tưởng anh phải chảy nước mắt khi nhận những sai lầm khuyết điểm của mình trước Đảng, đằng này anh lại tỏ ra như không có gì xẩy ra đối với anh, cử chỉ, nói năng thiếu khiêm nhường. Bực nhất là trong lúc ăn trưa anh còn dám cầm ly đi chúc mọi người, chạm chén cả với cấp trên, thể hiện ta đây bất cần đời; rồi đến chiều, khi anh lên phát biểu cảm tưởng, thái độ của anh không những không tỏ ra xúc động, mà còn có những động tác tỏ vẻ rất hài lòng, thậm chí phấn chấn trước mọi người. Mọi người có cảm tưởng anh không phải bị kiểm điểm, bị thi hành kỷ luật mà là dịp để anh thể hiệnsự hãnh diện trước mọi người.
- Đến giờ mà các anh vẫn chưa hiểu nội tâm của tôi sao? Một lần nữa tôi nói với anh, tôi chẳng có gì phải tiếc nuối, chẳng có gì ăn năn, tóm lại tôi chẳng có gì phải bận tâm. Còn mọi người muốn tôi phải theo ý mọi người thì đối với tôi, không bao giờ. Tôi trước đây vẫn thế, bây giờ vẫn thế và mãi mãi sau này vẫn thế.
- Thôi được rồi, anh xuống bàn giao phòng đi.
Tôi xuống phòng làm việc của tôi ở tầng một để bàn giao phòng. Vừa mở cửa, Bí Thư Chi Bộ cơ quan Huyện Uỷ bước vào.
- Anh làm bọn này bất ngờ quá!
- Thành thật xin lỗi Bí Thư Chi Bộ nhé.
- Lỗi với Tổ Chức, với Đảng chứ anh em mình có lỗi gì với nhau đâu!
- Theo điều lệ Đảng thì việc khai trừ một Đảng Viên phải đưa ra Chi Bộ để kiểm điểm, quyết định mới đúng chứ, phải không?
- Đúng ra là như thế, nhưng cấp trên nói trường hợp của anh nó liên quan đến vấn đề an ninh - chính trị nên không thể đưa ra chi bộ được.
- Làm trái điều lệ Đảng à?
- Mình cấp dưới thì chỉ biết thi hành.
- Anh cho chi bộ xin lại chiếc thẻ Đảng Viên! Theo quy định, anh biết đấy khi Đảng Viên bị khai trừ, Chi Bộ có trách nhiệm thu lại thẻ để nộp lên trên.
- Vâng. Tôi biết việc đó nên không mang về, vẫn để ở trong tủ này.
Nói rồi tôi mở tủ lấy cho anh ta. Tôi gọi Phó Văn Phòng đến nhận phòng.
- Có phải làm biên bản, ký kết gì không? Tôi hỏi.
- Không cần đâu, anh giao chìa khoá cho em là được rồi, những thứ gì của anh, anh cứ mang về, hay hôm nào lên lấy cũng được, không sao.
Tôi giao chìa khoá rồi chào mọi người ra về. Tôi hiểu như vậy là từ nay tôi không còn liên quan đến cơ quan Huyện Uỷ. Đúng như dự đoán, họ muốn nhanh chóng phủi hết trách nhiệm đối với tôi, tránh xa tôi để khỏi liên lụy, mang tiếng. Và tôi biết rằng tôi đã được chuyển giao sang cơ quan Công An quản lý, giám sát.
Ngay chiều hôm đó, Phó Trưởng Công An Huyện phụ trách về An Ninh Đỗ Thái Hòa điện cho tôi hẹn tối sang chơi. Viên sĩ quan này vốn là bạn khá thân của tôi, là người cùng trang lứa với tôi. Anh ta có thời gian công tác trên 30 năm, trong đó có trên 20 năm làm cấp Phó, từ Phó Huyện rồi lên Tỉnh làm Phó Phòng, sau đó lại về Huyện làm Phó Huyện. Có đến chục lần cấp Trưởng nghỉ hưu, lên chức hoặc kỷ luật, thuyên chuyển công tác, cũng là chục lần cơ hội hy vọng để lên thay cấp Trưởng, nhưng không hiểu sao vẫn không lên được. Nay đã ở tuổi 54- 55, cái tuổi mà cánh Lính Công An kháo nhau ở lực lượng Công An địa phương này duy nhất chỉ còn lại anh ta. Tôi rất hiểu anh bạn của tôi sẽ rất sốt sắng bởi một mặt là nhiệm vụ được giao rất mới mẻ, rất đặc biệt, chưa hề có tiền lệ, nên được cấp trên quán triệt sâu sắc, chắc chắn cấp trên cũng chẳng tiếc lời: nào là rất tin tưởng;nào là rất hy vọng vào sự thành công, và rất có thể có những hứa hẹn về một tương lai gần đang trong tầm tay, bởi trúng vào thời điểm Trưởng Công An Huyện chuẩn bị được đề bạt lên Phó Giám Đốc Công An Tỉnh, có thể nói đây là thời cơ cuối cùng, hy vọng cuối cùng của cuộc đời anh ta.
Tối hôm đó một mình Phó Công An Huyện đến nhà tôi, anh ta mang theo túi quà, trong đó có cả thuốc lá đến biếu tôi.
- Tôi được cấp trên phân công gần gũi, động viên ông khá lâu rồi, từ ngày ông đi Tỉnh về cơ nhưng hôm nay tôi mới có dịp sang nhà.
- Vì hôm qua tôi mới có quyết định khai trừ Đảng và cách chức, nên hôm nay ông tiếp quản là phải! Tôi đáp lại.
- Thế à, tôi có biết đâu!
- Thôi việc ông làm, ông không làm, người khác làm, việc tôi làm tôi chịu trách nhiệm.
- Đúng thế. Tôi chỉ có yêu cầu ông một việc nho nhỏ thế này thôi: ông đi đâu, ông điện cho tôi biết, có gì tôi cho ông lời khuyên, vậy thôi.
- Tôi về quê, hay đi xung quanh đây uống rượu chẳng hạn cũng phải điện cho ông?
- Xung quanh gần đây thì thôi, còn về quê, hay đi đâu xa khỏi địa bàn này ông điện cho tôi để bọn này biết, vì bọn này được giao nhiệm vụ nắm mọi hoạt động của ông.
- Rồi, tôi hiểu!
- Làm cách nào ông liên hệ được với bọn ở Hà Nội?
- Trên mạng đầy dẫy địa chỉ, ông không quan tâm, không biết thôi. À, nhưng mà ông có máy nối mạng không nhỉ?
- Không, máy còn chả có nữa là mạng. Cả Huyện chỉ có 1 máy nối mạng ở phòng văn thư bảo mật, còn lại từ Huyện Trưởng trở xuống chẳng ai có.
Tôi sực nhớ lại lúc làm việc ở Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ, cả Ban chỉ có máy Trưởng Ban, là Thường Vụ Tỉnh Uỷ mới được kết nối mạng. Hôm Trưởng Ban đi vắng, mọi người phải chờ đến mỏi mắt để lên mạng tìm các bài viết của tôi đăng tải. Thế mới biết chế độ cộng sản bịt thông tin được coi là bí quyết thành công trong chính sách cai trị.
- Thời buổi này, đến cỡ như ông mà cả mạng internet cũng không có thì làm sao có được thông tin?
- Bọn này có thông tin nội bộ, ngoài ra là báo ngành, báo Đảng, thế thôi (cười).
Rồi từ đó nhiều lần anh ta mời tôi đi uống bia, ăn cơm, uống rượu, nhưng tôi tìm mọi cách từ chối khéo. Thấy khó mời rồi anh ta cũng thôi luôn. Thỉnh thoảng anh ta lại gọi điện thăm hỏi, rồi thỉnh thoảng lại sang nhà tỉ tê và không quên mang theo túi quà, cây thuốc... Đó là việc làm đầu tiên của viên sĩ quan Phó Công An Huyện đối với tôi.
Việc thứ hai anh ta xúc tiến là: tìm tất cả các số điện thoại của những bạn bè, thân thích của tôi để liên lạc. Nhiều anh bạn thắc mắc tại sao tự nhiên Công An hỏi số máy bàn, số di động của mình! Tôi liền giải thích cho mọi người. Quả là như vậy. Tôi đi đến đâu anh ta gọi điện hỏi thăm đến đó, không có điện thì gọi cho Công An khu vực, Công An Xã sục sạo đến nơi.
Đây là một cuộc đối thoại giữa Phó ông An Huyện Đỗ Thái Hòa với một gia đình:
- Ông Hồi đang ở đó phải không?
- Vâng. Gia đình trả lời
- Ai đấy! Có việc gì không?
- Chúng tôi hỏi có ông Hồi đấy không thôi.
- Có cần gặp anh Hồi không?
- Không, chỉ hỏi vậy thôi.
Có những lần tôi với người bạn đi chơi về, vừa về đến nhà anh, vợ anh ta bức xúc:
- Các anh đi đâu mà để Công An suốt ngày bám đít thế?
- Làm sao, Công An đến đây à? Anh bạn tôi gặng hỏi vợ.
- Hai anh vừa đi khỏi thì ông Hòa Công An gọi điện hỏi “chú có ở nhà không?”. Em bảo: “Nhà em đi vắng”. “Đi với ông Hồi phải không?”. “Vâng. Có việc gì không anh?”. “Không. Cô nên khuyên bảo chú là cắt bỏ việc chơi bời, quan hệ với ông Hồi đi. Ông đang là đối tượng chính trị, bọn tôi đang theo dõi, rây vào đó là ảnh hưởng đến bản thân, gia đình đấy!”. “Đi ăn cỗ chứ có làm gì đâu mà chính tri, chính anh ở đây!”. “Tôi nói thôi là thôi. Tôi là Hòa Công An đây!”. “Vâng, em biết rồi!”.
- Thôi kệ nó, việc nó, nó làm, mình có làm gì sai trái đâu mà sợ. Anh bạn tôi trấn an vợ.
- Nhưng bực lắm cơ, cứ như người ta đi ăn trộm, ăn cướp không bằng!
Có mấy anh bạn tôi ở mấy xã thuộc vùng sâu, vùng xa, có dịp ra thị trấn, được tin tôi “gặp nạn”, đến thăm tôi, ở lại ăn cơm, hôm sau Công An khu vực đến tận nhà hạch sách; có người khiếp đảm, có người thách đố lại. Những ai là đảng viên, là cán bộ từ đó “cạch”, không dám đến; những người “vô sừng, vô sẹo” tỏ vẻ ra thích thú, càng đến nhiều như muốn khiêu khích. Có anh là sĩ quan Công An vừa nghỉ hưu, một hôm đến thăm tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình, hôm sau bị Phó Công An Huyện Đỗ Thái Hòa gọi, sạc cho một trận. Tức quá nhưng không làm gì được, biết là đã nghỉ hưu nhưng không dám cãi lại vì sợ bị liên lụy. Nhiều lần rượu vào không kìm được chửi đổng sau lưng thậm tệ. Có mấy lần tôi cùng người bạn đi ra khỏi địa phương, Công An sục sạo khắp mọi nơi, điện thoại các nơi tìm kiếm. Hai ngày sau, Trưởng Công An Xã đến gặp anh bạn tôi, hạch sách:
- Hôm vừa rồi anh với ông Hồi đi đâu?
- Chú hỏi tôi với tư cách gì? Anh em hay tư cách Trưởng Công An?
- Anh em, tình cảm thôi.
- Nếu thế thì tôi nói với chú rằng tôi với ông Hồi đi ăn cưới. Có gì không?
- Em hỏi vậy thôi vì Công An Huyện yêu cầu em hỏi cho rõ.
- Nói như thế là rõ rồi đúng không? Tôi nói cho chú biết nếu hôm nay chú hỏi tôi với tư cách là Công An thì xin lỗi, tôi không có trách nhiệm phải trả lời. Tôi với Hồi chơi bạn với nhau từ lâu lắm rồi, lúc nó đang quyền chức tôi cũng chơi với nó, bây giờ tôi cũng chơi với nó. Nếu nó sai thì sai với Pháp Luật chứ nó không sai với tôi. Chúng tôi vẫn là bạn của nhau, không ai có quyền ngăn cản, nói rõ cho chú biết thế.
Từ đó Công An các cấp không hề đếm xỉa gì đến anh bạn tôi, mặc dù chúng tôi vẫn chơi với nhau thân thiết.
Việc thứ ba anh ta làm mà có lẽ tôi không thể nào quên được, đó là: có hai lần, Phó Công An Huyện dẫn một tốp Công An quân phục có, thường phục có, đến trường Tiểu Học Kai Kinh gặp riêng vợ tôi với mục đích làm công tác tư tưởng. Tốp công an này đi bằng xe cảnh sát lao thẳng vào trường. Thầy, Cô giáo cùng các cháu học sinh ngơ ngác, hoảng sợ vì thấy Công An ập đến, tưởng sẽ bắt ai! Lần thứ nhất họ nói mềm dẻo, đề nghị vợ tôi cùng hợp tác vận động tôi từ bỏ con đường đấu tranh dân chủ... Về nhà vợ tôi bức xúc, định lên tiếng phản đối nhưng rồi nghĩ chắc chỉ lần này thôi nên cố nén chịu. Không ngờ khoảng tháng sau tốp Công An lại đến, với số lượng đông hơn. Họ mời vợ tôi ra gặp riêng rồi chỉ trích rằng là đảng viên để chồng đi phản dân, hại nước , không có sự hợp tác với Công An để răn đe, giáo dục... Vợ tôi tức lắm nhưng ở nhà trường không dám cãi lại.
Về đến nhà vợ tôi gọi điện cho Đỗ Thái Hòa đề nghị gặp riêng ở bất cứ đâu để nói chuyện. Tối hôm đó anh ta sang nhà tôi. Vợ tôi nói gay gắt vào mặt anh ta: “Nếu anh muốn gặp riêng, có thể mời thẳng lên đồn Công An, em sẵn sàng đi ngay, rồi anh muốn hỏi gì, nói gì cũng được. Đằng này anh hùng hùng, hổ hổ, dùng xe cảnh sát, lực lượng Công An đến nhà trường mục đích chỉ là gặp riêng em, em phản đối. Em nói trước, nếu còn lần sau nữa em chửi vào mặt anh đấy! Anh làm như vậy để làm gì? Để em sợ chắc? Anh làm cho nhà trường người ta coi em thế nào? Các cháu học sinh hoảng loạn anh thấy thích lắm sao? Em không ngờ anh lại tầm thường đến như vậy...”.
- Không, anh chỉ nghĩ đơn giản là lên đó tiện hơn gặp chỗ khác. Thôi được rồi, rút kinh nghiệm, anh sẽ điều chỉnh lại.
Suốt từ đó đến nay tự nhiên biệt tăm hơi không thấy anh ta đến nhà tôi, không gọi điện cho tôi, cũng không gọi điện cho những bạn bè tôi để tìm kiếm tôi.
Tôi hiểu anh ta đã biết mình là ai, và tự ý thức được mình hãy làm đúng bổn phận được giao, sốt sắng quá không những không được việc mà còn bị thiên hạ coi thường, lộ tẩy chân tướng của một kẻ tầm thường.
Cứ tưởng những dự đoán của tôi về thời cơ cuối cùng của ông bạn Phó Công An Huyện là chính xác. Nhưng tôi đã nhận định sai, bởi cùng lúc đó, trên Tỉnh đã điều động người khác đến làm Trưởng Huyện thay thế Trưởng Huyện trước lên làm Phó Giám Đốc Công An Tỉnh.
25
Được tin tôi bị Đảng Cộng Sản Việt Nam khai trừ ra khỏi Đảng, cách chức các chức vụ tôi đang đảm nhiệm và buộc thôi việc, Đài Á Châu Tự Do; Đài Chân Trời Mới, Đài VN Sydney, các Diễn Đàn về dân chủ cùng nhiều bạn bè thân hữu điện thăm hỏi, chia sẻ với tôi. Tôi bắt đầu công khai phát biểu mạnh mẽ, thẳng thắn về quan điểm của mình mà không một chút do dự, bởi mọi cái cần rũ bỏ đến nay đã rũ bỏ được, tâm trạng thanh thản, thoải mái và tự thấy mình đã tiến lên một nấc thang mới trên con đường đã lựa chọn, sẵn sàng tư thế chủ động đối mặt với những thế lực đầy mưu mô, xảo quyệt trên chặng đường tiếp theo. Tôi cũng bắt đầu bắt tay vào viết một số bài lấy các bút danh khác nhau, cổ vũ cho phong trào dân oan đang rầm rộ tổ chức biểu tình tại Sài Gòn và Hà Nội phản đối chính quyền Cộng Sản xâm phạm quyền lợi của người dân.
Những hoạt động của tôi được Cộng Sản cho là “điên cuồng chống phá cách mạng Việt Nam”, đã làm cho họ tức tối và lập tức họ đáp trả ngay bằng những hành động “điên cuồng”. Một giấy triệu tập do Trưởng Công an Huyện ký đã được chính quyền cơ sở (chính quyền thị trấn Hữu Lũng) trực tiếp đưa cho tôi và tôi có mặt đúng thời gian theo giấy triệu tập. “Tiếp tôi” tại trụ sở Công an Huyện, ngoài Trưởng Công an Huyện mặc quân phục còn có hai người mặc thường phục. Trưởng Công an Huyện làm thủ tục, nghi thức ban đầu:
- Giới thiệu với anh Hồi đây là Hoàng Anh, Trưởng phòng PA38 và đây là Lê Duy Thực, Đội trưởng của phòng PA38 Công an Tỉnh Lạng Sơn, hai anh sẽ trực tiếp làm việc với anh. Nói rồi Trưởng Công an Huyện đi ra ngoài.
Hồi còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi đi theo bố tôi mua trâu, mục đích mua về bán lại kiếm ít chênh lệch, người ta thường gọi là “lái trâu”. Tôi học được khá nhiều kinh nghiệm chọn trâu. Đến bây giờ tôi vẫn rất thành thạo trong việc chọn con trâu để làm giống, để cày, kéo. Đối với người nông dân thời ấy, “con trâu là đầu cơ nghiệp”; đời người có ba việc lớn:”lấy vợ, làm nhà, tậu trâu”. Con trâu đẹp, khoáy phải tròn, đóng ở hai bên bả vai và hông phải cân; hai bên khoáy lệch nhau là loại trâu bướng, khi cày, kéo nặng hoặc lúc mệt lập tức phá bĩnh, không chịu đi, quay lại sinh sự với chủ. Chân chạm khoẻ, móng đè lên nhau là loại trâu yếu, có bệnh tật. Mắt đen là trâu lành, tốt, mắt đỏ là loại trâu hung hãn, có thể húc cả chủ khi bị chủ bắt làm quá sức. Răng đều, mõm ngắn, hai bên bạnh ra là loại trâu chịu khó gặm cỏ; mõm dài thẳng tuột, răng nhấp nhô là loại chăn dắt khó, là loại “khách không mời cũng xông đến” với ruộng lúa, bãi ngô, vườn mầu của bất cứ nhà ai. Đuôi dài, gốc đuôi mập, ngọn đuôi búp măng là trâu lành, có phúc lộc cho chủ; ngọn đuôi nứt được gọi là “mang sà” là loại trâu sát chủ; lông đuôi phải đen, lông đuôi có vệt trắng là chủ nuôi nó sẽ có tang lớn. Lưỡi trâu có mầu hồng là tốt nhất, còn không thì có màu trắng nhạt cũng được; lưỡi có màu đen, hoặc chấm đen gia chủ dễ bị người khác đặt điều, đơm chuyện, vợ chồng gia chủ nghi kỵ, dễ bị tan vỡ hạnh phúc. Đôi sừng lệch nhau, gia chủ vợ chồng, con cái khó bảo nhau, gia đình lục đục, hay cãi cọ.Tai to, cân xứng thì tốt lành; ngược lại tai nhỏ, hoặc bên to, bên nhỏ, gia chủ gia chủ bị hãm tài, dễ bị người ngoài coi thường hoặc khinh rẻ. Căn cứ vào độ dài của con trâu, vòng ngực, vòng bụng và chiều cao của con trâu, người ta có thể đoán được trọng lượng của nó với độ chính xác tới gần 100%. Tôi học được bởi được đi theo mấy tay chuyên săn trâu thịt.
Đối với con người cũng vậy, nhìn tướng mạo, khuôn mặt, dáng đi… cũng có thể nhận biết được người lành, người dữ, người quân tử, kẻ tiểu nhân. Nhưng con người không phải cái gì và lúc nào cũng thể hiện ra bên ngoài về bản chất bên trong, bởi con người là động vật cấp cao. Trong một chừng mực nào đó, ý thức có thể điều chỉnh được bản chất, vì vậy làm người dễ lầm tưởng, nhưng không phải lúc nào ý thức cũng điều chỉnh được bản chất. Vào một thời điểm nào đó khi các yếu tố bên ngoài tác động mạnh mẽ trực tiếp vào bên trong (bản chất con người), lúc này ý thức hoàn toàn bất lực, nhường chỗ cho bản chất lộ nguyên hình ra bên ngoài. Cho nên để nhận biết về bản chất con người cần phải có quá trình và đặc biệt là có hoàn cảnh, điều kiện để bản chất có dịp phơi bày.
Tôi đã có dịp đọc khá kỹ về Kinh Dịch và các loại sách nói về tướng, số con người, và khi đem đối chiếu với thực tế thì cảm thấy rất thú vị và nhiều khi say mê nó, bởi có nhiều cái rất đúng.Vì vậy tôi không thể bỏ qua cơ hội này để nhìn nhận tướng mạo viên sĩ quan Trưởng phòng PA38, Công an Tỉnh Lạng Sơn với mục đích để chủ động đối phó, mặt khác cũng là dịp để so sánh với những gì mình thu lượm được qua sách vở và những kinh nghiệm thực tế. Tôi bắt đầu để ý kỹ anh ta từ khi tôi bước vào phòng làm việc mà anh ta đã ngồi chờ tôi sẵn. Điều đập vào mắt tôi đầu tiên là anh ta có khuôn mặt khắc khổ, lúc nào cũng cười gượng, trong điều kiện thoải mái nhất thì anh ta cũng không bao giờ có được một điệu cười hồn nhiên, vô tư, sảng khoái. Khuôn mặt này luôn phù hợp với mọi lễ nghi trang nghiêm, hoặc cảnh “chia ly, tan đàn xẻ nghé”; một khuôn mặt “bất hậu”, bởi khuôn mặt anh ta gãy khúc, cằm nhọn. Anh ta có kiểu dáng vóc nhìn nghiêng ra một người, nhìn thẳng ra một người khác, đó là con người “tiền hậu bất nhất”. Có chút mưu mô, xảo quyệt nhưng không thâm hiểm, là con người “đoản mưu” nên việc “mưu lược” anh ta rất hạn chế. Là con người trở giọng như bàn tay, nên cần thận trọng trong kết bạn, nhất là trong làm ăn. Hung hăng, hiếu thắng là tính nổi trội của anh ta, anh ta có thể làm bất cứ điều gì để chứng tỏ khả năng của mình, mặc cho “lợi bất cập hại” hoặc hậu quả ra sao. Là con người dễ mắc sai lầm, thất bại trong mưu lược, nhưng lại gặt hái được thành công trong những công việc cụ thể, sự vụ. Là con người dễ nản chí khi gặp trắc trở hoặc thất bại.
- Anh Hồi có biết tôi? Trưởng phòng Hoàng Anh hỏi.
- Tôi biết. Tôi đã gặp anh ở Huyện Lộc Bình, hồi đó anh là Trưởng Công an Huyện Lộc Bình.
- Vâng, anh rất nhớ.
- Anh em chúng tôi được cấp trên giao làm việc với anh thời gian cũng dài dài, vì có nhiều vấn đề cần làm rõ với anh. Tôi rất mong anh có thái độ nghiêm túc hợp tác với chúng tôi để kết thúc càng sớm càng tốt. Điều đó sẽ có lợi cho cả anh và kể cả chúng tôi, anh Hồi thấy thế nào?
- Tôi thì có rất nhiều thời gian, tôi có thể làm việc với anh cả tuần, thậm chí cả tháng cũng chẳng sao, vì tôi đã được Đảng, Nhà nước cho thôi việc, hiện nay tôi chẳng có việc gì để làm.
- Thời gian vừa qua anh làm những gì?
- Anh có thể nói rõ hơn!
- Thời gian qua anh liên lạc với những ai? Ai liên lạc với anh? Anh nói những gì? Viết những gì?
- Có rất nhiều người liên lạc với tôi, họ hỏi thăm sức khoẻ tôi, hỏi tình hình của tôi hiện nay ra sao, và họ chia sẻ cùng tôi.
- Họ là những ai? Ở đâu? Họ nói những gì?
- Tôi không thể nhớ hết được, nhiều lắm. Nhưng làm sao tôi phải báo cáo anh mọi quan hệ, mọi vấn đề sinh hoạt của cá nhân tôi ở đây!
- Anh không biết anh đang làm việc với ai? Giọng trưởng phòng bắt đầu gay gắt.
- Tôi biết, tôi đang làm việc với Công an Tỉnh, nhưng tôi không hiểu nội dung làm việc của anh. Nói đúng hơn, tôi không có trách nhiệm phải trả lời hết những nội dung câu hỏi của anh. Tôi đề nghị anh đi vào những nội dung cụ thể, liên quan đến nhiệm vụ của cấp trên giao cho anh, tôi sẵn sàng.
- Anh có được trả lời phỏng vấn đài địch không? Anh có viết bài phát tán trên mạng không? Anh có tham gia diễn đàn bôi nhọ chế độ không?
- Tôi có trả lời phỏng vấn nhiều Đài nước ngoài, nhưng không có Đài địch nào, cũng chẳng có Đài nào tên là địch. Tôi viết một số bài đăng tải trên mạng, và tham gia thảo luận trên nhièu diễn đàn khác nhau.
- Anh có thể kể ra một số đài, một số diễn đàn và một số bài viết của anh?
-Tôi không biết là những đài nào, diễn đàn nào vì họ gọi điện cho tôi không xưng danh, nên tôi không biết. Họ hỏi, tôi trả lời, họ muốn chia sẻ, tôi cởi mở với họ, vậy thôi. Còn những bài viết, tôi cũng chẳng nhớ tôi viết những gì!
- Đây anh xem. Đây có phải những bài viết, những bài trả lời phỏng vấn của anh không?Trưởng phòng đưa cho tôi tập tài liệu.
Tôi xem lướt qua rồi đáp:
- Vâng. Đây là những bài viết, bài trả lời phỏng vấn của tôi.
- Anh đưa đây.Tôi đọc cho anh nghe!
Anh ta bắt đầu đọc tất cả những bài viết, bài trả lời phỏng vấn của tôi. Xong xuôi, anh ta đưa lại cho tôi.
- Anh có cần xem lại không?
- Không. Tôi đáp
- Anh ký vào đây để khẳng định tài liệu này do anh làm ra.
Tôi ký ngay không một chút do dự và đưa lại cho anh ta.Thấy thái độ tôi tự tin, sắc mặt anh ta biến đổi tỏ vẻ khó chịu.
- Anh Hồi này, chắc anh nghĩ bây giờ anh đã ra khỏi Đảng, bị cách chức, bị thôi việc chắc anh nghĩ bây giờ anh bất cần đời, chẳng sợ ai nữa phải không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh là một công dân bình thường, chúng tôi sẽ có biện pháp cứng rắn đối với anh. Trước đây anh còn là Đảng viên, có chân trong ban lãnh đạo địa phương, nên việc xử lý anh do cấp uỷ địa phương thực hiện theo quy định của tổ chức Đảng. Giờ đến chúng tôi, anh biết đấy, chúng tôi sẽ có thái độ khác đối với anh. Rồi anh sẽ thấy, bởi vì chúng tôi làm việc theo pháp luật, cứ chiểu theo pháp luật mà làm. Chỗ thân tình tôi khuyên anh nên biết điều, tự điều chỉnh mọi hành vi của mình cho hợp với tình hình thực tế.
- Tôi cũng chỉ mong anh làm đúng pháp luật, tôi vi phạm pháp luật, tôi bị pháp luật điều chỉnh, tôi chấp nhận. Tôi sẽ không tuân thủ theo sự điều chỉnh của bất cứ y chí của một cá nhân hay tổ chức nào mà trái với những quy định của pháp luật!
- Đến giờ này mà anh vẫn còn ngoan cố à?
- Tôi không ngoan cố, tôi nói và làm những gì mà pháp luật không cấm. Tôi thực hiện theo quyền của một công dân. Anh bắt tôi phải nói, làm và suy nghĩ theo một khuôn mẫu mà Đảng đã vạch sẵn thì quả là khó, rất khó. Tôi có thể khẳng định với anh như vậy.
Không kìm chế nổi, anh ta giơ tay định đập xuống bàn nhưng lại sực nghĩ ra điều gì đó nên dừng ngay lại. Thay vào đó là động tác gõ tay xuống bàn, giọng nói đay nghiến. Khuôn mặt anh ta xám lại, trên trán và hai bên thái dương gân xanh nổi lên phập phồng theo nhịp đập trái tim của một kẻ điên khùng. Anh ta đứng dậy hùng hồn tuyên bố:
- Tôi sẽ là người thay cái đầu của anh; thay toàn bộ máu trong người anh. Tôi sẽ làm cho anh không có một tấc đất để nương thân. Tôi sẽ làm cho anh khi nằm xuống không có thằng nào mó tay vào anh.
Tôi bàng hoàng, sửng sốt, mặc dù nhìn tướng mạo anh ta, tôi đã đoán biết được phần nào về con người này nhưng không ngờ rằng anh ta lại đốn mạt đến mức độ này. Tôi cố trấn tĩnh lại.
- Tôi rất cảm ơn vì anh đã bộc lộ nguyên hình của một kẻ khốn nạn, anh đã làm cho tôi thấy anh là con người tầm thường về chính trị; ngu xuẩn về pháp luật, dốt nát về tâm lý, mù loà về phong tục , tập quán của người Việt Nam nói chung, người dân tộc miền núi nói riêng. Tôi cũng tuyên bố với anh rằng muôn thủa anh không bao giờ làm được, bởi vì tôi có nhiều chỗ ở, ở quê có; thị trấn có.Tôi chưa bao giờ nhận được sự bố thí của ai, nhất lại là anh để tôi nương thân, và chắc chắn rằng không một kẻ nào tước đoạt được chỗ nương thân của tôi. Anh có thể chỉ đạo, xúi giục hội hiếu ở thị trấn này đuổi tôi ra khỏi hội, anh muốn cho tôi không có tấc đất chôn thân thì tôi lại càng thách đố anh làm, bởi những người dân họ không bao giờ có tâm địa đốn mạt như anh. Mặt khác tôi cũng xin thưa rằng tôi có đến hàng ha đất đồi rừng ở quê tôi, thuộc quyền sở hữu của tôi cách đây chưa đầy hai chục cây số. Tôi có hàng trăm anh em, con cháu. họ hàng nội, ngoại. Anh giở ngón bài đê tiện ra để doạ tôi rằng khi tôi nằm xuống sẽ chẳng có thằng nào sờ vào tôi, thì anh đã lầm. Tôi biết anh đã mưu toan bàn với địa phương đe doạ tôi, nếu tôi tiếp tục hoạt động dân chủ thì trục xuất tôi ra khỏi địa phương để khỏi bị ảnh hưởng. Tôi dám chắc anh chưa đọc luật cư trú Việt Nam, bởi nếu đọc rồi, hiểu rồi thì cỡ cán bộ như anh làm sao dám cả gan tuyên bố chà đạp lên luật pháp? Về điểm này tôi lại càng thách thức anh! Còn anh định thay cái đầu tôi, thay máu tôi ư? Hãy để xem anh thay bằng cách nào, khi nào thì thay xong. Tôi vẫn chờ anh! Tôi định nói nữa nhưng anh ta đã bỏ ra ngoài.
- Thôi, anh Hồi, có gì bảo nhau, đừng quá bức xúc! Đội trưởng Lê Duy Thực tìm cách xoa dịu tôi.
- Không bức xúc sao được! Anh ta là con người không có nhân cách, tôi chẳng có gì để phải tôn trọng anh ta.
- Anh phải hiểu đó chỉ là trong cách nói, phương pháp nghiệp vụ thôi chứ thực tâm anh ta không có gì đâu!
- Không. Đây là tư cách con người, chứ không có trường lớp nào dạy. Cũng chẳng có thứ nghiệp vụ nào hướng dẫn trong khi làm việc với đối tượng phải khốn nạn, phải mất dạy mới chứng tỏ lòng trung thành. Vừa lúc đó viên sĩ quan Trưởng phòng bước vào và tuyên bố:
- Sáng nay dừng tại đây, mời anh Hồi đúng hai giờ chiều tiếp tục.
Vào thời điểm tôi ngồi viết lại những ký ức về viên sĩ quan Trưởng phòng PA38, Công an Tỉnh Lạng Sơn này, thấm thoát đã gần hai năm trời, lòng tôi vẫn chưa thể vơi đi dù chỉ là một chút về những gì anh ta sỉ vả, xúc xỉêm tôí. Sau buổi làm việc đó, đi đến đâu tôi cũng đem chuyện này nói với mọi người về tâm địa viên sĩ quan Công an Cộng Sản này. Những người đang nắm quyền chức trong Đảng, chính quyền cũng đều phản đối nhân cách của anh ta. Người thì khẳng định: “Đó là con người vô liêm sỉ”, người thì nhẹ nhàng hơn: “Nói thế là không được”. Đối với nhưng người có chút thiện chí với tôi thì thẳng thừng: “Loại khốn nạn”, “Đồ thất đức”…
26
Đúng 14h, tôi có mặt tại Công an Huyện. Đội trưởng Lê Duy Thực tiếp tôi vẻ cởi mở, thân thiện. Tôi chẳng lạ gì, đây là thủ đoạn của họ đối với bất kể ai thuộc diện đối tượng tra hỏi, thẩm vấn. Cung cách kẻ đánh, người xoa đã là lối mòn quen thuộc, một lối cũ rích trong ngành Công an Cộng sản.
- Anh Hoàng Anh có chút việc bận, anh sẽ đến sau. Trong khi chờ anh Hoàng Anh, lúc này là ngoài giờ làm việc, tôi hỏi anh thật nhé: anh nghĩ thế nào mà anh chuyển khẩu về quê sinh sống? Đội trưởng Lê Duy Thực hỏi.
- Có ba lý do: một là hiện nay trong quê, nhà tôi chỉ còn mình mẹ tôi ở với thằng cháu (bố nó đã mất), nên tôi phải chuyển khẩu về để động viên, an ủi bà; hai là tôi đã đi khỏi quê hương nơi mình sinh ra trên 30 năm trời, nay nghỉ chế độ, muốn trở về với quê hương, bởi tôi nặng tình với quê hương lắm. Nếu như ở quá xa thì không nói làm gì, đằng này quê chỉ cách nơi ở hiện nay của tôi chưa đầy hai chục cây số nên việc chuyển về quê tôi vẫn lo toan, chăm sóc được gia đình của mình. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ được cả đôi đằng, tình nghiã vẹn tròn; ba là tôi biết các ông sẽ bàn mưu, tính kế để làm khổ tôi, cô lập tôi khi tôi thôi việc về sinh sống ở thị trấn này, bởi ở thị trấn này và nhất là ở khu phố tôi ở, chủ yếu là những gia đình cán bộ công chức, những người về hưu, mất sức. Những người này từ miếng cơm manh áo chủ yếu phụ thuộc vào chế độ này, tôi được các ông liệt kê vào “tội chống chế độ” nên chắc chắn các ông sẽ tính kế để gây áp lực tôi, cô lập tôi và họ là những người miễn cưỡng phải thực hiện theo ý đồ của các ông. Tôi sẽ gặp nhiều rắc rối khi mà tôi ở trong tình thế này, vì anh em, họ hàng không ở gần tôi, hàng xóm, láng giềng xung quanh tôi thì toàn là những người luôn bị các ông điều chỉnh, chi phối theo ý đồ của các ông, bởi các ông nắm trong tay yết hầu cuộc sống của họ.
Qua làm việc buổi sáng nay với trưởng phòng PA38, các ông đã bộc lộ rõ mọi âm mưu của mình. Tiếc cho các ông, tôi đã đọc hết được tâm địa của các ông rồi, tôi phải chuyển khẩu về quê, ở đó những người nông dân làm ăn lương thiện, họ sống bằng những công sức lao động của mình, họ chẳng phụ thuộc vào ai, nên không dễ ai có thể điều khiển được họ. Và tôi đã chọn cho mình nơi nương thân trong quãng đời còn lại của mình, ở đó tôi có đầy đủ cả về tình thương yêu xóm làng, tình cảm bạn bè anh em mà không bất cứ một thế lực nào có thể chia rẽ được, trừ trường hợp tôi là kẻ bất nhân, đồi bại đạo đức. Tuy nhiên tôi vẫn tạm trú ở thị trấn này theo quy định của pháp luật, và chấp hành đầy đủ mọi nghĩa vụ của một công dân. Thế đấy, tôi đã chuẩn bị cho mình mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Bây giờ thì tôi sẵn sàng đối mặt với mọi thủ đoạn đê hèn nhất của các ông.
- Việc anh cư trú ở đâu là quyền của anh, pháp luật không cấm, không ai ngăn cản được anh. Có điều là xưa nay anh vẫn đi lại bình thường, cứ gì phải chuyển khẩu về? Thấy hơi khó hiểu nên hỏi anh vậy thôi.
- Nhân đây tôi cũng chia sẻ với anh rằng, với tôi, việc chọn quê hương sinh ra làm nơi nương thân cho cuối đời mình là việc tôi đã lựa chọn từ lâu. Vì vậy anh thấy đấy, tôi là người từ lâu nay luôn có trách nhiệm với những người làng xóm của mình ở trong quê. Những ngày vui, ngày buồn tôi luôn có mặt với họ, tôi luôn tuyên bố với họ rằng: kiểu gì khi nghỉ chế độ tôi sẽ về quê ở, mọi người luôn coi tôi như những láng giềng thân thiện, có việc gì họ luôn thông tin cho tôi và tôi luôn chia sẻ với họ. Nhiều người cho tôi là có cách sống khác thường, nhưng thực ra tôi đã tính trước thể nào cũng có ngày hôm nay, vì đối với tôi việc ly khai đảng, dấn thân con đường đấu tranh đòi xoá bỏ độc quyền, đòi công lý đã nung nấu trong tôi từ hơn chục năm nay. Tôi đã chuẩn bị cho mình hành trang để bước vào trận tuyến mới, nên có thể nói với anh là tất cả những gì tôi làm mà anh cũng như nhiều người khác thấy khó hiểu là lộ trình của tôi trên con đường tôi đã lựa chọn.
- Cũng phải nói thật với anh Hồi là trước khi chúng tôi làm việc với anh, chúng tôi đã tìm hiểu khá kỹ về nhân thân của anh, về các mối quan hệ của anh, về hoàn cảnh gia đình anh…Tôi biết anh hiện giờ có những khó khăn về kinh tế, cụ thể tôi biết anh đang có một khoản nợ ngân hàng. Đây là lúc ngoài giờ làm việc, tôi ít tuổi hơn anh nhiều, nên trao đổi với anh trên phương diện anh em, tình cảm. Anh không nhất thiết phải trả lời ngay mà cứ suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi lúc nào cũng được. Thực tình tôi muốn giúp anh trong lúc khó khăn này. Nói thật là tôi có thể làm được việc đó. Anh cứ suy nghĩ ký đi!
- Chẳng cần nghĩ ngợi gì đâu, tôi có thể nói với anh luôn: hiện tôi còn nợ ngân hàng một khoản tiền, tôi vay trả góp để mua đất, làm nhà. Tôi đang nhờ bạn bè, anh em giúp mỗi người một chút để góp vào trả. Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng tôi tự lo được, anh không cần bận tâm.
- Anh em vô tư thôi, anh đừng cấn cái việc gì! Anh cứ về suy nghĩ lại, có gì anh em mình tâm sự thêm.
Vừa lúc đó, Trưởng phòng Hoàng Anh bước vào. Câu chuyện chấm dứt ở đây. Vẻ mặt tức tối trong cuộc “đụng độ” với tôi sáng nay vẫn chưa nguôi trên khuôn mặt, anh ta bắt đầu “xoay” tôi:
- Anh Hồi có biết gì về các tổ chức có tên gọi là: Đảng việt tân; Đảng dân chủ nhân dân, Đảng hành động nhân dân, Đảng vì dân?
- Tôi không biết.
- Tôi sẽ nói cho anh rõ về những tổ chức phản động này, nhiều khi anh mê muội, ảo tưởng rồi bị lôi cuốn theo bọn chúng từ lúc nào không biết!
Thế rồi anh ta nói một thôi, một hồi, đưa ra những dẫn chứng cụ thể về những âm mưu, những hoạt động chống phá cách mạng Việt Nam của các tổ chức nói trên. Chưa hết, anh ta lại nói về nhân thân của một số người hoạt động dân chủ như cụ Hoàng Minh Chính, cụ Trần Độ, ông Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, cho đến lớp trẻ sau này như Nguyễn Khắc Toàn, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân… Để xua đi những khó chịu phải miễn cưỡng ngồi nghe, tôi uống nhiều nước, hút nhiều thuốc, thỉnh thoảng lại đứng dậy pha chè, rót nước vừa là giết thời gian, vừa là giải toả nỗi bức xúc trong người. Anh ta nói đến cả tiếng đồng hồ. Giọng anh ta trở nên khàn khàn. Vẻ thấm mệt, anh ta dừng lại với vẻ mặt mãn nguyện vì đã chuyển tải được nhiều thông tin quan trọng cho tôi. Như muốn thể hiện là người có nhiều dữ liệu về lĩnh vực này, anh ta nói thêm:
- Hôm nay nói với anh sơ qua như vậy thôi. Khi khác tôi sẽ nói cho anh hiểu rõ hơn về một số phần tử phản động đội lốt tôn giáo chống sự nghiệp của nhân dân ta như Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý và nhiều tên phản động khác.
- Anh Hoàng Anh ạ, những gì anh nói với tôi hôm nay, tôi đã được nghe ông Phó ban tổ chức Tỉnh uỷ phụ trách nội chính, ông ấy cũng nói như anh; rồi đến Trưởng phòng Tư tưởng-Văn hoá Công an Tỉnh Lạng Sơn (người đồng nghiệp cùng cấp với anh) cũng nói y hệt như anh nói. Mà sao các anh nói y hệt như tờ báo An Ninh Thế Giới đã đăng tải vậy? Lần trước tôi đã nói với Trưởng phòng tư tưởng-Văn hoá Công an Tỉnh, hôm nay buộc tôi lại phải nói lại với anh: có đến hơn chục năm nay, tôi luôn được trang bị riêng tờ báo này (tờ báo An Ninh Thế Giới); ngoài ra tôi có nhiều tờ báo khác cũng do Đảng, Nhà nước trang bị cho tôi. Chưa hết, tôi còn có cả bản tin nội bộ thuộc loại tài liệu mật, tối mật do cơ quan ngôn luận, cơ quan tuyên truyền của Đảng biên soạn. Tôi là báo cáo viên của Cấp uỷ địa phương, hàng tháng tôi phải đi tiếp thu tình hình thời sự trong nước và quốc tế do báo cáo viên TW trực tiếp truyền đạt, nên tôi có thể nói với anh rằng những thông tin mà anh vừa chuyền tải nó chẳng mang tính thời sự một chút nào đối với tôi. Những gì anh nói, báo chí đã đăng tải cả rồi, và tôi cũng đã nghe nhiều rồi. Xin lỗi anh, tôi đã nhàm cả tai rồi.
Sắc mặt anh ta biến đổi đến chóng mặt, tai đỏ ửng lên, mặt xạm lại. Tôi cảm thấy thích thú vì lại được chứng kiến sự điên khùng của anh ta, nhưng lần này anh ta đã kìm lại được, tất cả được trút lên bằng giọng điệu đay nghiến:
- Ông là thá gì mà dám lăng mạ chúng tôi! Ông là loại chân đất mắt toét, là một dân tộc thiểu số miền núi, xuất thân từ bản làng vùng miền xa xôi, nếu không có chế độ này thì loại như Ông chỉ là con chó rách, ông hiểu chưa? Nhân thân của ông như thế nào, trình độ ra sao, tôi chảng lạ gì! Tôi xin lỗi cái bằng gọi là cao cấp lý luận chính trị của ông đi! Còn cái bằng đại học luật tại chức của ông tôi cũng xin lỗi luôn, chính quy còn chưa ăn ai, huống hồ loại chuyên tu, tại chức. Ông dương dương tự đắc với ai! Ông viết mấy cái bài vớ vớ, vẩn vẩn, đăng tải trên mạng được các thế lực thù địch tung hô, tưởng đã oai lắm! Tôi sẽ làm cho ông không ngẩng đầu lên được với thiên hạ, ông sẽ phải ôm lấy nỗi hận này suốt đời. Ông nhớ lấy.
- Đúng là tôi có nhiều thiệt thòi vì học hành chẳng được đến nơi, đến chốn, học cũng nhiều đấy nhưng chỉ là chắp vá. Tôi đã theo học trường Đảng Nguyễn Ái Quốc (hệ tập trung) từ năm 83-86, rồi sau đó tôi theo học một năm nữa để lấy bằng cử nhân chính trị (bây giờ thì người ta không gọi cử nhân nữa mà chỉ goi chung là cao cấp chính trị thôi). Thực ra tôi chưa bao giờ tự hào về cái trường mà tôi đã theo học, lúc đó Đảng cắt cử tôi đi, tôi phải đi thôi, nếu để tôi chọn thì tôi đã không chọn. Tôi cũng coi thường nó và tôi biết có đầy dẫy người coi thường. Tội nghiệp, ghét của nào, trời trao của đó. Hôm nay tôi bất ngờ vì có những cán bộ, đảng viên của Đảng, là sĩ quan chỉ huy trong lực lượng Công an của Đảng cũng có cùng quan điểm với tôi, coi thường cái trường mang tên lãnh tụ của Đảng, trực tiếp ban bí thư TW quản lý, có lẽ cái Đảng này đã lung lay đến tận gốc rễ thật sự rồi!
- Ý tôi không nói như vậy. Anh đừng có mà vu khống!
- Thì anh vừa nói với tôi đấy thôi.
- Ý tôi nói là ám chỉ cá nhân anh, tôi không có ý coi thường Đảng.
- Tôi dám chắc rằng người như anh mà phát ngôn ra thì trong lòng anh đã hết chịu nổi nỗi bức xúc. Anh yên tâm, anh nói thế chứ nói nữa cũng chẳng có ai làm gì được anh, vì anh đang được Đảng tin cậy, Đảng làm sao mà biết được chính những người đang tận tâm, tận lực phục vụ Đảng lại coi thường Đảng. Dễ hiểu thôi, bởi những người này họ mới thấu hiểu bản chất của Đảng, họ tận tâm với Đảng là ở đó có những đặc quyền, đặc lợi của họ, buộc họ phải “chung sống với lũ”. Chỉ những người “dại dột” như chúng tôi, ra mắt công khai chống những độc đoán chuyên quyền của Đảng thì Đảng mới biết và ra tay trị tội, còn những người như anh, các anh quá giỏi, quá khôn khéo, biết làm cho Đảng tin yêu, một mặt để dễ bề thao túng, vơ vét cho những toan tính cá nhân, mặt khác cũng nhận rõ bộ mặt thật của Đảng nhưng biết nén lại sự căm ghét này để chờ thời cơ. Tôi bái phục!
Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, và không hiểu lúc này anh còn là con người nữa hay không, khi mà tôi thấy anh tự phỉ báng mình, tự coi rẻ những người thân sinh ra mình, bởi vì tôi với anh cùng một dân tộc, cùng sinh ra ở một vùng miền, thậm chí còn có quan hệ anh em. Phải chăng hơn hai chục năm anh đi thoát ly, anh đã trở thành con người khác, quay lại nhiếc móc quê hương mình, dân tộc mình và cả thân nhân mình! Tôi không bao giờ có tư thế ngẩng đầu lên và cũng không bao giờ có tư thế cúi đầu xuống. Tôi là con người bình thường như muôn người bình thường. Những kẻ đi đứng luôn hếch mặt lên trời (nói theo ngôn ngữ của anh là ngẩng mặt lên), đó là kẻ “tha phương cầu thực”, lúc từ giã cõi đời, “tri kỷ vô can” (theo sách tướng số), bởi vậy anh bắt tôi ngẩng đầu lên thì tôi cũng chẳng bao giờ ngẩng, vì nó không hợp với vóc dáng của tôi, xin trao lại cho anh, vì anh có khuôn mặt và dáng dấp đi đứng vốn dĩ có hình thù tương tự như vậy.
- Anh đi quá xa rồi đấy anh Hồi ạ.
- Chính anh dẫn dắt tôi đi đấy chứ!
- Thôi, tôi không tranh cãi với anh nữa. Bây giờ anh phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi để ghi vào biên bản lời khai: “Thời gian vừa qua ai đã gửi tiền cho anh?”
- Tôi chưa có thông tin nào rằng ai gửi tiền cho tôi.
- Nếu tới này có người gửi tiền cho anh, anh nghĩ sao?
- Tôi cảm ơn họ và lập tức tôi đi nhận ngay.
- Tầm cỡ như anh mà dám nhận những đồng tiền dơ bẩn đó sao?
- Chắc chắn nó không bẩn bằng những đồng tiền ăn chặn của bệnh nhân lao!
Anh ta lại khùng lên nói té tát vào mặt tôi:
-Tôi nói cho anh biết đó là những đồng tiền bơ thừa cặn bã của bọn bại trận Mỹ Nguỵ sống lưu vong vẫn mang mối hận thù đối với nhà nước ta, là những đồng tiền bất chính, đồng tiền phi pháp. Tôi có quyền phong toả, tịch thu và xử lý theo pháp luật đối với anh nếu anh nhận nó.
- Anh cứ làm theo quyền hạn của anh, còn tôi thì tôi vẫn làm theo những gì mà tôi cho là pháp luật không cấm.
- Anh khó khăn đến nỗi phải nhờ vào sự viện trợ của bọn bán nước lưu vong đó sao?
- Cho đến giờ phút này tôi chưa nhận được sự trợ giúp nào của ai, tôi vẫn sống bình thường. Nếu có những người bạn muốn giúp đỡ tôi, dù bất cứ ở đâu tôi, cũng không từ chối về những tấm lòng của họ đối với tôi. Anh có thể phong toả, tịch thu thì cứ việc, tôi sẵn sàng tuân thủ.
- Tôi nói cho anh biết rằng tôi có thể làm được việc đó vì đó là tiền phi pháp, nhưng thôi, tôi biết anh đang có những khó khăn, tôi có thể giúp anh được với điều kiện khi nhận được tin có người gửi tiền cho anh, anh phải thông báo cho tôi, tôi sẽ tạo điều kiện cho anh để anh đi rút tiền. Nếu anh hợp tác với chúng tôi, tôi còn có cách moi tiền về cho anh. Anh là người thật thà, lại là một mình ở trên này anh không biết thôi, nhiều thằng giả danh dân chủ để kiếm chác, chứ có lý tưởng gì đâu!
- Ai như thế nào thì tôi không biết và tôi cũng chẳng cần quan tâm, còn tôi, tôi dấn thân vào con đường này không phải để kiếm tiền. Cuộc sống của tôi xưa nay vẫn ổn, và bây giờ vẫn ổn, khó khăn, tự tôi khắc phục, tôi chẳng có tham vọng gì nhiều. Tốt nhất là anh đừng đề cập vấn đề này nữa.
- Bây giờ với tư cách là người có trách nhiệm, tôi yêu cầu anh chấm dứt ngay mọi hoạt động chống Đảng, chống Nhà nước!
- Tôi vẫn chờ anh khi nào anh thay được cái đầu tôi, thay được máu tôi thì tôi chấm dứt.
- Thôi bây giờ cũng sắp hết giờ rồi. Giọng anh ta trầm xuống. Chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau. Nhưng trước khi kết thúc ngày làm việc hôm nay, thực tâm tôi muốn chia sẻ với anh rằng tôi biết anh có nhiều bức xúc. Tôi còn bức xúc hơn anh, hiện giờ tôi vẫn phải đi ở nhờ, chưa có tấc đất cắm dùi. Cánh bạn tôi, nhiều thằng nó hơn gì tôi nhưng nó nhà lầu, xe hơi, quyền cao chức trọng, tôi phải cắn răng chịu đựng, an ủi vợ con số mình như vậy, đành cam chịu thôi, cựa nhiều khổ lắm mà chẳng giải quyết được gì. Con người ta phải biết vận dụng thời cơ, khi thời cơ cho phép thì hành động mới giành được thắng lợi. Như vừa nẫy chia sẻ với anh đấy! Anh tưởng tôi không bức xúc sao? Nhưng mình phải biết chờ cơ hội. Đó mới là người khôn ngoan, hành động “khởi nghĩa non” như anh chỉ thất bại thảm hại, tôi khuyên anh như vậy. Trước mắt anh cứ tạm dừng lại đã, có thể anh vẫn viết bài với những chủ đề chống tiêu cực, chống tham nhũng chẳng hạn, phải biết ẩn mình mai phục anh Hồi ạ.
- Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ những chia sẻ của anh.
Kết thúc ngày làm việc, Trưởng phòng Hoàng Anh mời tôi đi uống rượu. Tôi nhận lời nhưng không phải là hôm nay, mà là một dịp khác vì tôi có khách trong quê ra.
Từ đó tôi thường xuyên được triệu tập, tháng thì hai lần, tháng ba lần, cứ mỗi lần tôi đi Hà Nội về là được triệu tập. Cứ có bài viết mới hoặc trả lời phỏng vấn hoặc tham gia diễn đàn là được triệu tập. Dần dần trở thành nhàm chán, vì nội dung các buổi làm việc được lặp đi, lặp lại; đó là đọc nguyên bản những bài viết, bài nói của tôi, rồi tôi phải ký xác nhận là tài liệu do tôi làm ra. Thêm nữa là tranh luận một vài nội dung trong bài để cho qua chuyện.
No comments:
Post a Comment