Wednesday, April 8, 2009

LÁ THƯ GỬI TỪ QUỐC NỘI

Lá Thư gửi từ quốc nội!
Như Hà
Thứ Tư, ngày 8 tháng 4 năm 2009
http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2009/20090408_01.htm

Việt Nam, ngày 7/4/2009

Hôm nay lên mạng, vào website văn tuyển và đọc được bức thư tâm tình của người hải ngoại có tên là Nguyễn Văn Hoàng, gửi về trong nước chia sẻ về cái đề tài nan giải nhất của ngày hôm nay. Đó là đề tài chống chế độ độc tài CSVN. Cái đề tài này nếu không cẩn thận nó sẽ gây lên sự nghi kỵ tranh cãi muôn thuở cho người Việt trong và ngoài nước.
Cái của “mắm thối” này, ngoài việc nó gây ra sự nhức nhối cho hàng triệu con tim người Việt Nam đang thổn thức với hiện tình đất nước. mà nó còn gây lên những điều “khó nói” nói bởi tính chất hơi bị đặc biệt của nó có cái tên là “giặc nội xâm”.
Cái tên giặc nội xâm này nó thường rất ranh ma giảo quyệt, nấp dưới cái bóng chính quyền nhân dân để bóc lột đè nén dân, nấp dưới cái nhãn khối đai đoạn kết toàn dân để thò bàn tay lông lá ra vuốt ve người Việt khắp mọi nơi với cái nhãn “hoà hợp hoà giải”.
Có nghĩa là trước kia nó kích động đẩy nhân dân hai miền nam bắc thù hận nhau bởi caí chiêu bài làm tay sai cho đế quốc Mỹ và âm mưu chia cắt đất nước(nhưng chính họ là kẻ chủ mưu chia cắt ) nay nó lại vãn giở cái chiêu cũ đẩy người dân trong nước ra để đối đầu với người Việt tị nạn hải ngoại, làm tấm bia che chắn, chống đỡ thay cho chế độ độc tài của họ, thật là thủ đoạn bỉ ổi.
Cái nạn “giặc nội xâm” này nó lại càng khó, khi mà người ở lại gần như đã buông xuôi số phận cho nó định đoạt, miễn là được tồn tại trên làm người là đươc, nó khó nói khi người trong nhà làm việc bậy bạ mà ngại không dám nói ra chỉ sợ vạch áo cho người ta xem hay “gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau” và cái lòng yêu nước nó chỉ trỗi dậy khi có kẻ ngoài vào xâm lấn, chứ nó vẫn loay hoay không biết làm thế nào với “giặc nội xâm”.
Thế rồi thời gian, đời người cứ thế trôi đi...Ngày hôm nay sống khá hơn ngày hôm qua thế là được,.Con người ta chỉ nuối tiếc khi thực tại nó tồi tệ hơn quá khứ. Người dân trong nước dược thoát ra khỏi cảnh bần hàn đói khổ từ chế độ thực dân phong kiến, nhât là lại bị chăn dắt một cách có tính toán trong khuôn khổ của kẻ cai trị.
Tên giặc nội xâm này rất nham hiểm, nó luôn biết điều tiết dạ dày của người dân sao cho nó đủ no, chứ không cho nó quá dư thừa, để họ chỉ có thể suốt cả cuộc đời bon chen, bữa sáng lo bữa tối, chăm lo cho cái dạ dày và những việc thiết yếu khác, làm sao có thể nghĩ đến việc động trời lật đổ chế độ, ấy là chưa kể kẻ cai trị, để giữ vững quyền lực thì luôn chăm lo củng cố cho cái chế độ này được tồn tại bằng những thủ đoạn, những công cụ chuyên chế và rất tinh vi xảo quyệt.

Thưa anh Hoàng!

Chắc tôi nói đến đây anh cũng hiểu tôi muốn nói điều gì rồi. Tôi tin chắc bạn anh trong nước nếu là thành phần dân nghèo chắc chắn sẽ không có trình độ để lên mạng hay đọc báo chứ đừng có mơ tới việc có tiền mua Computer để sử dụng. Còn nếu anh ấy là nhà dân chủ, thì những người dân chủ trong nước hiện nay đang đấu tranh cũng có hoàn cảnh tương tự như anh đó. Có nghĩa là tuy họ vẫn chưa có đủ như anh, nhưng họ cũng còn “mát mặt” hơn rất nhiều người nghèo khác, vì họ có điều kiện hơn về mặt vật chất và trí tuệ, họ mới có tiền mua Computer để lên mạng và họ cũng dư dật để có điều kiện nghĩ hộ người khác, chứ họ đấu tranh không phải vì họ nghèo đói, hay do đói quá mà họ phải đấu tranh. Mà vì họ đấu tranh vì sự bất công xã hội, vì tương lai dân tộc và quan trong là họ đấu tranh cho hộ những người nghèo. Có điều họ chỉ khác anh là họ ở trong nước, đấu tranh trực diện với độc tài CS còn anh ở hải ngoại thì đấu tranh gián tiếp mà thôi.
Vậy đó, điều kiện vật chất của họ cũng giống anh, còn hoàn cảnh thì khác anh là do họ chứng kiến trực tiếp cái cảnh bất công ngang trái diễn ra hàng ngày, còn anh chỉ là gián tiếp vì anh đã lẹ chân hơn họ để ra đi khỏi phải chứng kiến cái cảnh đau lòng đó mà thôi.

Thưa anh Hoàng

Tôi nghĩ rằng người bạn của anh khuyên anh, hay thách đố anh trở về để đấu tranh trực diện với CS là điều không thực tế. Hay việc anh lý giải anh ra đi mưu cầu hạnh phúc, khi anh đã có hạnh phúc nơi xứ người rồi thì anh mới lo hộ cho người trong nước. Nhưng tôi không cho hạnh phúc chỉ đơn giản là vật chất đày đủ, mà hạnh phúc còn bao gồm cả sự an vui chứ đâu phải là vật chất.
Các anh ra đi để tìm đến bến bờ mới, nhưng tôi tin là anh không thấy hạnh phúc đâu anh, mong anh đừng dối lòng mình khi mà người Việt yêu nước nào mà chẳng đau đáu nhìn về đất mẹ thương đau vẫn còn chìm trong đói nghèo tăm tối, thì hỏi làm sao có hạnh phúc được. Con người ta chỉ hạnh phúc khi có sự mãn nguyện mà thôi. Trong lòng không vui thì không thể có hạnh phúc.
Nơi xứ người nhìn người ta giàu sang, cuộc sống xa hoa tráng lệ, ngồi nhâm nhi ly cafe mà lòng nghĩ về quê hương xứ sở mà chạnh lòng đau, ly cafe lại đắng thêm nơi cổ họng đó anh...buồn bã suy tư và trăn trở, giận dữ kẻ đã gây lên cảnh ly tan, rồi anh viết về những dòng chữ chia sẻ với bạn anh cho vơi nỗi lòng. Khi nghĩ về những điều như thế và xác định được cái trách nhiệm mà mình phải gánh vác với bổn phận “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” tôi cho là rất thánh thiện vì cái tâm của mình rồi, phải không anh!
Chỉ có điều là ta lên xác định trách nhiệm của mình, của những người tự cho mình là “tiên thiên hạ chí ưu nhi ưu” là hạt nhân, là nòng cốt cho cái công việc “đội đá vá trời” mà chớ ỷ lại cho người dân một cách chung chung, chứ anh cũng thừa biết là những người như anh, những nhà cách mạng mới là những người chọc trời khuấy nước, chứ dân nghèo thì ở đâu cũng thế, họ chỉ là mũi giáo đâm chết quân thù, chứ họ không phải là người cầm giáo phải không anh.

Anh Hoàng kính!

Bây giờ thì chắc anh hiểu là bất cứ người Việt nào cho dù họ ở đâu đều phải có nghĩa vụ và trách nhiệm đối với cái nơi sinh ra mình rồi phải không anh. Người ta gọi đó là gánh nặng giang sơn mà những kẻ “no đủ” phải nghĩ đến việc gánh vác. Cái gánh nặng này nó khó lý giải lắm, không hiểu tại sao nó lại cứ nhè cái vai mình để sấn tới, có trốn tránh, có thoái thác cũng không được. Có điều là phải gánh như thế nào, phải làm thế nào để gánh cho xong, chứ không phải như người bạn khuyên anh về nước để đấu tranh đâu.
Cái nợ non nước này nó là cả một cuộc trường chinh đầy gian khó, hất đổ cả một tảng đá ù lỳ trên con đưòng đi của dân tộc là cả một sự kỳ công vất vả, nó đòi hỏi trí lực của cả dân tộc, chứ không phải một hay chỉ là nhóm người, nó phải biết vận dụng tất cả khả năng mà chúng ta có thể tận dụng, nếu ở một nơi nào đó làm cho cái thế lực độc tài này phải chùn tay run sợ, hay làm cho nó sụp đổ, chứ không cứ là phải về nước đâu anh.

Anh Hoàng kinh mến!

Tôi xin hỏi anh CS hiện nay nó yếu cái gì nhất và sợ cái gì nhất. Thế lực nào phải làm nó chùn tay và lo sợ???
Ở trong nước nó có đã có sự phòng bị bởi các công cụ đàn áp và nó coi việc bảo vệ số một là ưu tiên cho sự sống còn của chế độ, cũng như nó quá yên tâm với sự cai trị luôn nằm trong tầm tay của nó.
Chắc điều này anh cũng thấy rõ bởi những gì đã và đang diễn ra, khi nó không từ một thủ đoạn nào để trấn áp người trong nước.
Chỉ trừ một thế lực mà nó không trấn áp nổi đó chính là thế lực toàn dân. Khi sức mạnh toàn dân được tập hợp để nổi dậy làm lên cuộc cách mạng long trời lở đất thì chế độ đó sẽ sụp đổ. Chính vì biết được sức mạnh đó lên bằng mọi cách nó dập tắt sức mạnh đó từ trong trứng nước với nhận thức tồn vong của nó.
Nhưng để có được sự nổi dậy của toàn dân phải trải qua rất nhiều yếu tố để qui tụ, tập hợp được toàn dân, phát động và lãnh đạo được toàn dân nổi dậy làm lên cuộc cách mạng, mà trước hết phe cách mạng dân chủ phải hộ đủ hai yếu tố quan trọng là thế và lực.
Rất tiếc hai yếu tố này lại nằm chính tại hải ngoại, khi mà muốn có được hai yếu tố cần thiết đó, càn phải có sự gieo trồng nuôi dưỡng, đủ để chuyển tải về quốc nội cho một cuộc cách mạng nổi dậy của quần chúng.
Hai yếu tố đó trong giai đoạn xây dựng và phát triển, cần phải tránh được bàn tay lông lá của CS và chính đây cũng là điểm yếu nhất của nó khi nó chẳng thể chống phá được ngoài lãnh thổ độc tài mà chúng quản lý. Chính vì lo sợ điều này mà nghị quyết 36/BCT đã ra đời để đánh phá phong trào cách mạng Việt Nam tại hải ngoại. Chứ chúng cũng thừa biết chẳng đời nào người Việt tị nạn lại trở về khi chế độ CS còn tồn tại.
Rất mong anh hãy suy nghĩ lời tâm tình của người trong nước.

Kinh thư
Như Hà


-------------------------------------------------------------

Cách đây vài hôm tôi có dịp nói chuyện với một người bạn trong nước. Người bạn này nhận chân ra được sự gian tham của chính quyền CSVN là chướng ngại lớn nhất cho sự tiến bộ, công bằng của VN. Tư bản đỏ thì giàu sụ, bạn thì khố rách áo ôm. Người bạn tôi trách tôi và trách những người Việt hải ngoại như tôi là chỉ biết nói bằng cái miệng, nếu ngon tại sao không về nước mà chống Cộng.

Thưa các bạn,

Tôi cười khì. Sống là để mưu cầu hạnh phúc. Cơm áo, nhà cửa, tự do và an toàn là những căn bản của hạnh phúc, thiếu nó là bất hạnh ngay. Dĩ nhiên là hạnh phúc còn bao gồm nhiều thứ khác nhưng chẳng phải vậy ư? Các bạn đang chịu bất hạnh vì nhà cửa dột nát, cơm áo không đủ ấm no, quyền tự do không có, ấm ớ chỉ trích chính quyền là bị đàn áp, bắt giam, tức không có sự an toàn. Tôi đã có đủ. Khi tôi có đủ những thứ này rồi thì tôi bắt đầu nghĩ cho người khác, mà đầu tiên là cho đồng bào của tôi, tức là các bạn.
Nhưng ủa, thưa các bạn, tại sao tôi phải bỏ những căn bản hạnh phúc này, lao đầu về chỗ thiếu an toàn, mất tự do, để hy sinh cho các bạn? Kẻ đang thiếu thốn, nghèo đói, bị chèn ép, chịu đựng sự bất công là các bạn. Kẻ đang sống trong cái xã hội mục ruỗng, thối nát, mạnh ai nấy vơ vét, mạnh ai nấy rút ruột của công, xây cầu thì cầu sập, gái thì bán thân cho ngoại nhân, trai thì bán sức làm lao nô, là các bạn. Đứng lên giành lại quyền làm chủ, lật đổ cái chính quyền thối nát kia, để mưu cầu một cuộc sống bình đẳng, dân chủ, tự do và ấm no hay không là chuyện mà các bạn đóng vai chánh, tôi chỉ xin một vai phụ. Các bạn không làm thì các bạn suốt đời khom lưng cho đám tư bản đỏ và con ông cháu cha đè đầu cỡi cổ.

Thưa các bạn,

Nói xấu thì tôi không xấu, bởi vì tôi nào có hại ai, tôi vẫn chống đám chính quyền VC đang đì các bạn, tôi vẫn làm điều mà một số người Việt tị nạn đã lãng quên. Nhưng nói tốt đến mức thánh thiện thì tôi cũng chẳng được như vậy, vì tôi không xả thân về VN để tranh đấu cho quyền lợi của các bạn. Ai đấu tranh thì tôi ủng hộ, về tinh thần, về tiếng nói và về tài chánh. Bằng nếu các bạn không đấu tranh thì chuyện các bạn nghèo, các bạn bị hiếp đáp, các bạn sống trong một quốc gia lạc hậu, tôi đành phó mặc. Chuyện đấu tranh là chuyện của các bạn. Tôi ghét bất công, tôi chửi bất công. Tôi ghét VC gian tham, tôi chửi VC. Tôi còn có bổn phận trả lại món nợ ân tình cho quốc gia mà tôi đang ở, cho xã hội đã ra tay cứu vớt tôi. Tôi đã là công dân của quốc gia này, nơi mà tôi được đối xử bình đẳng, nơi tôi có phần làm chủ, không cần hối lộ, móc ngoặc, khúm núm với bất cứ ai.
Các bạn có ba con đường chọn lựa, một là chạy ra hải ngoại như tôi, hai là đấu tranh cho bản thân các bạn, ba là suốt đời theo làm tôi tớ cho cái đám gian tham. Bạn chọn con đường thứ nhất, hôm nào gặp nhau trên mảnh đất tự do này chúng ta sẽ nhậu một bữa đã đời. Bạn chọn con đường thứ nhì thì tôi hoan hô và ủng hộ hết mình, còn chọn con đường thứ ba thì tôi cũng chẳng biết làm sao, đành để cho các bạn bị đè đầu, cỡi cổ.

Một người Việt hải ngoại (không đại diện cho ai hết),
Nguyễn Văn Hoàng
(Hoàng Nguyên, hoang4eb@gmail.com).



No comments: