27-12-2010
- Một hai ba bốn năm sáu bảy tám.
- Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười mười một...
Người đàn bà ngồi đếm những bức ảnh.
- Một hai ba.
Một là gương mặt đàn ông thô thiển, ụ thịt, võ biền, hai lỗ tai xếch ngược. Đôi mắt nhìn bẩn đục như mắt lợn. Bắp tay ụ những thịt.
Ảnh của một Trưởng phòng Công an huyện.
Bây giờ thì vị Trưởng phòng này đã trở thành một người điên lang thang không biết nơi nào là nhà.
Người đàn bà mỉm cười.
Đó là một trong ba gã đàn ông đã hiếp cô bé trên bàn thờ đến chết.
Gã là một trong những kẻ mắc bệnh bạo dâm. Những kẻ có sở thích khủng khiếp là phải cào, cắn, dùng dây điện trói và đánh đập đàn bà khiến cho người đó phải đau đớn lăn lộn rên xiết, vãi máu ra đất rồi mới hành sự trong tiếng rên siết đó để hưởng cực khoái.
Gã là một trong ba kẻ: một trưởng phòng công an, một Giám đốc Sở Văn hoá, một Chánh văn phòng tỉnh uỷ, cam kết với nhau trong một cuộc nhậu, để chứng minh rằng, trên đời, gã đã ngủ với nhiều đàn bà, kể cả gái trinh và gái vị thành niên, nhưng không gì khoái lạc bằng cái việc ngủ với con gái lạ hoắc, mà phải hành hạ cho đến vãi máu, trong khi trói chặt bằng dây điện, rồi đánh đập tuỳ thích. Và đưa lưỡi liếm và mút máu cùng với nước mắt của nạn nhân, rồi trong khi đó, bên dưới thì cho dương vật vào, và hành sự trong tiếng rên xiết đau đớn của nạn nhân.
Bởi vì - gã cả quyết - con người ta khi cười cũng giống như khóc, và khi khóc cũng nhe răng giống hệt khi cười. Vì thế, khi đau đớn đến tột đỉnh cũng y hệt như khi sướng đến tột đỉnh. Nhất là khi ta không phải là người chịu đau đớn, mà ta hưởng cái sung sướng từ bên dưới, từ toàn thân, trong khi tai ta và mắt ta thì nghe cái điệu nhạc rên rỉ và lưỡi ta thì nếm đủ vị vừa máu vừa nước mắt của kẻ mà ta đang làm tình.
Hai gã đàn ông kia há hốc mồm mà nghe, và nuốt nước bọt.
Và một kế hoạch đã được đặt ra.
Bởi vì chúng đã thấy có hai cô bé gái xinh đẹp ngày ngày vẫn qua lại lấy nước gạo và tiếp tế cho ai đó trên con đường đi từ thị trấn tới trại tâm thần. Chúng biết, đó là hai cô bé chuyên bưng bê dọn bàn, rửa bát, chăn lợn trong quán cơm bình dân nhà bà Cả Bát ở ngã ba phía Bắc thị trấn.
Đó là hai con nhỏ duy nhất mà mỗi lần đám thực khách đưa nhau vào quán chè chén nhậu nhẹt, khi đã ngà ngà say, giở giọng nhả nhớt nói năng tục tĩu, cấu véo, hai đứa liền quắc mắt lên vặc lại rồi lẩn đi. Khi bà Cả Bát mắng, bắt phải vào đưa thức ăn cho đám thực khách, hai đứa đành phải vào nhưng nhìn đám người say khả ố đó bằng ánh mắt khinh bỉ và căm hờn.
Chính ánh mắt căm hờn đó đã kích động ba vị khách quen khả kính của bà Cả Bát.
Hai cô gái này gầy guộc, chân tay mảnh mai, chưa phát triển hết, nhưng cô lớn hơn trông đã rất đẹp, với cặp mắt dài xếch buồn thăm thẳm, lóng lánh như kim cương, nhìn ai thì không chớp. Mà nhìn như không nhìn người ta, trong mắt chỉ thấy một vệt xa thẳm của đường chân trời. Đường cong nơi eo và hông lại rất đẹp, như hai nét bút uốn lượn thanh thoát.
Cô bé ít tuổi hơn thì trông còn quá yếu ớt, nhưng trong trắng như một thiên thần. Chân tay cô thô, chứng tỏ con nhà phải làm việc nặng nhọc từ nhỏ.
Hai cô gái nhỏ lúc nào cũng đi cùng nhau. Hai đứa đổi nhau, lúc thì gánh hai thùng nhôm đựng nước gạo, tay luôn xách một cái làn đựng một cái nồi nhọ nhem nhọ thủi, có lẽ là đựng thức ăn cho ai đó trong trại tâm thần và hoa quả, và lúc về, cũng cái làn ấy, nhưng đã nhẹ tênh, đôi khi có một bộ quần áo lính đã cũ.
Xuất phát từ thị trấn vào khoảng sáu giờ chiều, đến trại tâm thần khoảng sáu rưỡi.
Chúng bắt đầu đi.
- Em về trước đi. Tranh thủ trời sáng mà hái mấy quả bứa mới chín. Kẻo tối rồi không biết đường nào, lội vào bụi rắn cắn cho thì khổ.
Miên dặn Hiền.
- Không, em đợi chị cùng về cơ.
- Em cứ về trước đi cho sớm. Chị ở lại đợi anh Lình thay xong quần áo, hôm nay anh ấy lại lên cơn sợ cơm. Chị phải ở lại thêm một chút.
Hiền ngúng nguẩy ra về. Trước khi về còn ôm lấy chị và áp má vào mặt chị.
- Hôm nọ chị nói là sau này chị em ta sẽ giàu à?
- Nhất định thế!
- Sao cái gì chị cũng cứ bảo là nhất định? Bây giờ chị em mình còn phải ở vỉa hè, nghèo rớt mà.
- Chị không biết sẽ giàu bằng cách nào. Nhưng dù có chết, chị cũng phải làm giàu và thoát ra khỏi nơi này.
- Để làm gì?
- Để chị em mình không bị đói, được đến trường như chúng nó, được có quần áo đẹp. Em xinh lắm! Chị sẽ làm cho em đẹp như tiên, để mọi người phải biết là em gái chị đẹp như thế nào. Phải là người như hoàng tử đến hỏi em thì chị mới gả nhé. Không phải ai cũng đến làm quen với em gái chị được đâu. Và cần nhất là chữa bệnh cho anh Lình.
- Nếu thế thì thích thật đấy. Nhưng em chẳng tin đâu. Làm sao mà chị có thể làm giàu được
- Chị làm được! Đã bảo dù phải ăn đất ăn sỏi, dù có phải mất đi một mắt một tay, chị vẫn phải thoát ra khỏi đây. Chị phải giàu. Chị phải đẹp như mẹ Phượng. Vì anh Lình bảo, mẹ Phượng, rồi ông bà sinh ra mẹ Phượng, là người vừa giàu, vừa có học, vừa đẹp. Chị không thể là người kém cỏi. Mẹ Phượng sẽ xấu hổ vì chị.
- Nếu chị giàu, chị có quên em không?
- Không bao giờ, em gái ạ. Ngày nào chị cũng nhớ lại em đã cứu chị khỏi cái ông điên cứ rượt theo chị và đòi ăn thịt chị đêm nào.
- Ừ, cái ông đó thật kinh khủng. May mà em bắt gặp.
Cô bé bật cười khanh khách:
- Em chạy vòng vèo mãi, bẫy cho ông ấy rơi xuống vực. Ông ấy phải nằm dưới vực mà gào thét, mãi sau mới có người đến kéo lên. Ông ấy khoẻ thật. Ông ấy mà đuổi kịp chị, chắc ông ấy ăn thịt thật đấy!
- Đúng là mẹ thương mà đưa em đến cứu chị!
- Thì ngày nào em chẳng phải đi qua đó để lấy nước gạo về cho bà chủ! Em đi lấy vào lúc trại người ta mới rửa bát xong. Muộn mấy cũng phải lấy, nếu để đến mai thì nước gạo thiu mất.
Miên rùng mình:
- Khiếp! Chị nhìn răng ông ấy nhe ra vàng khè mà sợ muốn chết đứng, hai chân cứ bủn rủn bện vào nhau. Này, bây giờ ông ấy vẫn sống trong trại đấy.
- Ôi! Nếu bà chủ của em mà không nuôi lợn, không sai em đi lấy nứơc gạo của trại, thì làm sao em gặp được chị nhỉ?
- May quá! Mẹ Phượng và ông bà chị run rủi cho em đến cứu chị đấy. Anh Lình nói mẹ và ông bà chị chết thảm lắm. Người ta nói người nhân đức mà chết thảm thì thiêng lắm. Em nhìn bàn tay chị này. Bàn tay gầy, ngón quá dài, lòng bàn tay quá rộng. Ông thầy tướng hôm nọ gặp chị ở chợ, nói rằng con bé này trông lạ quá. Cứ như đức thánh mẫu hiện hình vậy, làm mọi người xúm lại xem, chị xấu hổ gần chết.
- Chị ơi! Chị nhớ là phải thật nhanh giàu vào nhá. Em muốn nhìn thấy chị mặc áo đẹp. Chị đẹp lắm...
Hiền buông tay khỏi người Miên, trước khi đi còn cắn nhẹ chị một cái và cười tít mắt.
Miên nhìn theo bóng Hiền. Cô bé mảnh mai, gầy như liễu, mềm mại, chân tay rất dài, trông tội nghiệp như chú mèo con, như một bông hoa gầy nở trên một đài hoa giản dị vươn dài, đài hoa bạc màu. Cô bé đi tung tăng trong nắng chiều sắp tắt. Gương mặt sáng rỡ ràng.
Không ai nghĩ cô bé xinh đẹp này là con nhà mồ côi, mỗi ngày vẫn dậy từ ba giờ sáng để nhóm lò và rửa bát, đi lấy nước gạo về chăn lợn cho bà hàng cơm ở phố huyện.
Miên thở ra nhè nhẹ. Cô thấy vui vì nghĩ đến bức ảnh chụp hai chị em hôm nọ, cô đang cất ở góc nhà và ngày nào cũng mang ra ngắm. Cô thấy Hiền thật đẹp, và mình cũng thật đẹp. Cả hai chị em đều rạng rỡ cười. Bà chủ hàng cơm cho hai chị em vài đồng bạc nhân ngày Tết Nguyên đán, bảo muốn mua gì thì mua. Thế là hai chị em rủ nhau đi chụp ảnh. Hai đứa chụp chung một kiểu, mỗi đứa lại chụp riêng một kiểu, đem khoe bà chủ nhà, bà bảo:
- Hai đứa mày trông thật ngon con mắt. Cố làm lụng đi rồi lớn tao gả chồng cho, ở luôn phố này!
Lình thay đồ dềnh dàng. Chiều nay Lình nôn oẹ liên tục, cứ luôn miệng kêu: “No quá, no quá!”. Miên giục mãi, Lình mới ăn được chút cháo của trại tâm thần và thay xong quần áo.
Miên hối hả bỏ bộ quần áo bẩn vào làn rồi vội ra về. Nắng chỉ còn là vài tia mong manh như sợi chỉ.
Không biết bé Hiền có nhớ hái mấy quả bứa không. Giờ này chắc cô bé đã về nhà lâu rồi. Hẳn là Hiền đã rửa xong bát đĩa và đang vừa tắm dưới gốc cau vừa hát nghêu ngao...
Miên thấy vui vui. Cô nghĩ đến ngày cô giàu có. Không biết bằng cách nào nhưng nhất định cô sẽ giàu có. Cô sẽ chữa bệnh cho anh Lình. Khi cô có tiền, những y bác sĩ và hộ lý ở bệnh viện sẽ không hắt hủi anh cô nữa. À, mà cô sẽ mua cả cái bệnh viện tâm thần này để chữa cho anh cô. Rồi chữa luôn cả cho cái ông ăn thịt người nữa. Cô sẽ kéo luôn cả những người tâm thần đang lang thang điên dại ngoài đường kia vào nuôi nấng, mặc quần áo cho họ. Trời ơi! Nhiều người điên dại quá. Đi đâu cũng thấy người điên. Anh Lình bảo ở đây mà không điên mới là chuyện lạ.
Miên rảo bước. Nắng đã tắt hẳn, đường thưa thớt người qua lại. Cô cố bước thật nhanh cho tới quả đồi bên đường có bụi cây bứa. Cô nghĩ rằng mấy quả bứa sắp chín đó nhất định phải là của mình, phải thuộc về mình. Hai chị em cô đã để ý đến nó từ lúc chúng còn xanh và giấu chúng vào những túm lá để che những con mắt cũng tinh như mắt sáo sậu của lũ trẻ con khác. Quả bứa phải thuộc về chị em cô. Cũng như nhất định cô phải giàu có.
Miên đến gần cây bứa và nhìn lên.
Ba quả bứa, cô nhìn thấy rõ ràng lúc đi, bây giờ vẫn còn một. Trong bóng tối sẫm, cô vẫn thấy nó đung đưa như mời mọc trong chùm lá, như cảm thấy màu vàng ứa mật chua của nó.
Miên nuốt nước miếng. Cô bước vào, vươn tay định hái nốt quả bứa, trong lòng thầm trách con Hiền đoảng quá. Ba quả bứa, chị em đã để dành mãi, chiều nay trước khi về chị còn dặn là lấy cả ba quả, thế mà chỉ lấy hai, còn để sót một. Ba anh em, chẳng lẽ anh Lình không có quả nào.
Miên vươn tay, kiễng chân níu cành bứa xuống. Cành rung rinh, quả bứa nằm gọn trong tay cô.
Cô mỉm cười, đưa quả bứa lên miệng và lại nuốt nước miếng lần nữa. Cô nhìn xuống chân, thận trọng bước ra để đề phòng gai cào và rắn cắn.
Bỗng cô thấy lăn lóc dưới chân mình một quả bứa chín vàng bị dập nát.
- Trời, con bé này đoảng thật! Đã quên một quả, lại còn để dập một quả nữa.
Thế là ba quả bứa chỉ còn một. Miên nhặt quả bứa lên, xem còn ăn được không, cắn thử cho khỏi tiếc, thì bỗng thấy một quả bứa khác đã bị ai giẫm nát đang lăn lóc trong bụi cây.
Miên thốt kêu lên. Cô bắt đầu thấy rờn rợn khi nhìn thấy dấu giầy chi chít in trên đất đỏ và làm đổ rạp những bụi cây cỏ rậm rạp chung quanh.
Một mùi khai nồng lẫn mùi rượu mang lại vị ghê tởm nồng nặc xông lên đâu đây.
Cái mùi đó Miên biết lắm. Vì cô chạy bàn ở quán phở và cơm bình dân. Những người khách đến ăn, uống rượu, bia, mặt đỏ gay gắt. Họ xếp những thùng bia cao hơn người và thách đố nhau uống bằng hết, vỗ tay tán thưởng mỗi khi có người uống được mấy cốc một lúc, mỗi lần uống lại hét lên “dô, dô...” và văng tục. Họ giật giải vô địch uống bia rượu bằng cách chốc chốc lại đứng lên đi vào toa - lét, có người không thèm vào cao, đứng ngay cạnh hàng rào mà tia ra, bất kể có người nhìn thấy hay không. Thấp thoáng bóng hai chị em hoặc bà chủ đi lại, họ lại còn cố tình quay ra để trêu chọc. Có người còn đưa tay móc họng cho nôn ra rồi lại uống tiếp. Trong những câu chuyện của họ, chỉ thấy sự tục tĩu hoặc mánh mung.
Miên quá biết cái mùi đó.
Cô ghê sợ nhìn quanh. Một linh cảm khiến cô sởn gai ốc khắp cánh tay. Cô nhìn chằm chằm vào quả bứa bị đôi giày của ai tàn nhẫn xéo nát.
Quả bứa đã được hái xuống. Mà chỉ có hai chị em cô biết về những quả bứa này. Thế tức là Hiền đã đến đây. Vậy Hiền đâu?
Cô cuống cuồng dáo dác nhìn quanh.
Cô đi theo dấu giầy, tiến đến lùm cây rậm rạp, nơi có quả bứa nhiều dấu giầy xéo nát.
Bỗng thấy một bàn tay ai đang giơ sững giữa lùm cây, sáng mờ mờ dưới trăng, dưới ánh sao hôm lờ mờ rọi xuống từ trời.
Miên như bị hút vào, bước tới.
Cô nhìn thấy một chiếc áo của ai bị xé rách tơi tả đang lay phần phận trên bụi cây.
Chiều nay, bé Hiền cũng mặc áo màu xanh.
Miên như bị nghẹn thở. Cô không dám kêu lên vì một linh cảm hãi hùng đang bóp chặt trái tim cô.
Chân Miên như bị rút gân. Cô phải lết đi trong đám cỏ tranh và bụi cây.
Chợt cô nghe tiếng thở hồng hộc và tiếng gào rú man dại vẳng đến, rất gần.
Miên chưa bao giờ nghe thấy những tiếng kêu như thế. Những tiếng kêu không phải giống người. Những tiếng kêu không phải phát ra từ mồm miệng người ta, mà từ một chỗ thủng nào đó phụt ra trên cơ thể. Như tiếng kêu đặc quánh của bùn đầm lầy.
Có nhiều người đang quần đảo quanh đây.
Ai ở đây vào lúc này? Một thung lũng hoang vắng, chỉ có những bụi cây lúp xúp và cỏ tranh?
Miên nằm dán xuống mặt đất. Cô căng mắt ra cố nhìn cho rõ đám người đang lố nhố dưới vuông đất trũng mọc đầy cỏ, cách nơi manh áo xanh của Hiền đang bay phần phật trong gió khoảng mươi bước chân.
Miên không thể tin vào mắt mình.
Đó là một đám gồm ba người đàn ông lực lưỡng.
Chúng không mặc quần áo. Mớ quần áo của chúng bị vứt thành một đống bèo nhèo dưới chân.
Hai đứa trong bọn chúng đang lổm ngổm quỳ, mỗi đứa giữ chặt chân và tay một người con gái loã lồ, đang bị dằn ngửa trên đám cỏ, miệng nhét giẻ.
Hai gã đàn ông cố sức căng hai chân của người con gái giang ra, như cách người ta căng một con ếch.
Ở giữa, dưới chân người con gái, giữa hai đùi bị kéo dạng ra như chiếc kéo bị mở căng hết cỡ, là một gã trần truồng đang dập lên dập xuống như điên dại. Cái mông trần truồng và nhọ nhem nhọ thủi của gã nhún nhẩy và rung giật kỳ lạ. Mồm gã không ngớt nhay cắn cặp vú của người con gái.
Cả ba đứa cất lên những tiếng rú như tiếng tru của chó sói.
Rồi một trong hai gã đang giữ chân tay cô gái lao tới, hất văng gã đang nhấp nhổm trên mình cô:
- Mẹ mày! Lần thứ ba rồi đấy nhá. Bây giờ đến lượt ông...
Miên giật mình vì nghe tiếng nói quen quen. Tiếng nói của một trong những thực khách thường đến quán cơm của bà Cả Bát, nơi cô và bé Hiền vẫn đi làm thuê rửa bát, đi lấy nước gạo, chăn lợn để kiếm sống và thăm nuôi anh Lình trong bệnh viện tâm thần.
Gã đàn ông đang nhấp nhổm trên mình cô gái bỗng rú lên thật lớn, ngoác miệng ra cắn nát cả bầu vú bên trái mới nhú như chũm cau của cô gái, rồi mới chịu đổ vật ra bên cạnh, thở hồng hộc.
Gã đàn ông râu rậm lại đã nhấp nhổm như điên dại giữa hai đùi cô gái.
Cái gã đàn ông gầy gò hơn, có vẻ thấp cổ bé họng hơn cả, vẫn phải một tay giữ đùi cô gái, một tay đặt vào dương vật của gã, bàn tay cũng cử động lên xuống như điên loạn, miệng há ra thèm khát nhìn gã đàn ông đang cưỡng hiếp cuồng loạn người cô gái.
Bỗng gã kêu lên:
- Ô, sao tròng mắt nó đảo ngược lên thế này?
Gã buông tay, nhìn tận mặt, rồi hốt hoảng:
- Thôi bỏ mẹ! Nó chết từ lúc nào rồi.
Hai gã đàn ông kia lỏng người, lồm cồm bò dậy.
Trăng soi tỏ mặt cô gái vừa bị hiếp.
Bây giờ Miên mới nhìn rõ mặt cô gái.
Cô rú lên.
Người con gái bị ba gã đàn ông thay nhau hãm hiếp, hai chân bị kéo căng giạng ra như một chiếc kéo, miệng bị nhét giẻ, là bé Hiền và giờ này đã chết cứng đờ.
Tiếng rú hãi hùng và uất hận của cô khiến ba gã đàn ông giật mình nhìn quanh. May mà sức của Miên yếu, lại quá hoảng sợ, nghẹn cả cổ, và cô đang nằm lết trong bụi cây nên ba tên hiếp dâm chỉ cảm thấy nghi hoặc mà chưa kịp trông thấy cô.
Một tên nhìn quanh, mặt căng thẳng, tai vểnh lên:
- Có người đến! Chúng mày à!
Chánh văn phòng tỉnh uỷ - kẻ vừa dập như điên dại giữa hai đùi cô gái, miệng mút máu và liếm lên đôi bầu vú bị cắn nát của bé Hiền, mồm rú lên từng đợt vì khoái cảm như lợn bị chọc tiết, bình tĩnh vừa đứng lên vừa xốc quần:
- Người đâu ra! Chúng mày chỉ thần hồn nát thần tính.
- Nó chết thế quái nào được. Nó đang sướng thì có.
Gã mặc quần, kéo khoá, xơ - vin đàng hoàng, rồi cười hỏi:
- Chúng mày thấy thế nào?
Giám đốc Sở Văn hoá lấm lét nhìn quanh, cũng nhanh chóng kéo phéc-mơ tuya:
- Quá khoái. Chưa bao giờ khoái rợn người thế này. Ông anh thật là số một về thú ăn chơi quái đản trong thiên hạ.
- Chuyện. Tao lãnh đạo chúng mày. Đã lãnh đạo được hồn thì xác cũng phải là số một mới đi cùng được với chúng mày, khiến chúng mày phải quy phục.
Riêng Trưởng phòng Giáo dục huyện thì vừa mặc quần vừa hoang mang ngắm kỹ gương mặt bất động của cô gái. Bỗng gã kêu lên một tiếng thoảng thốt, cúi nhìn tận mặt cô gái, tát vào má, dộng lên chân, thấy vẫn không cử động, lại thấy máu đọng thành vũng dưới thân mình cô, liền hốt hoảng:
- Thôi! Nó chết thật rồi! Mau biến đi không chết cả nút!
Mấy gã kia giật mình, nhìn kỹ. Gã gầy hơn làu bàu:
- Chỉ tại các ông cứ chẹt cổ nó không cho kêu. Hiếp con gái bé thế này, các ông dữ như hùm, nó không chết mới là chuyện lạ.
- Bây giờ làm thế nào đây?
Một gã nói:
- Muốn sướng hơn người thì phải chịu nguy hiểm thôi. Bây giờ mặc quần áo vào, ra xe, rồi ngay tức khắc ra ga lên tàu đi công tác xuống Hải Dương. Ai hỏi thì nói là đến Hải Dương từ lúc 6 giờ tối. Nghe rõ chưa?
Trăng đã lên.
Miên trông rõ một thân hình loã lỗ của Hiền đang nằm trong bụi cây, chiếc quần bị xé rách tơi tả với những mảnh vải bay lật lưỡng chung quanh.
Đôi vú bị cào nát, những vệt máu chưa kịp khô. Đôi vú chỉ vừa mới nhú, như chũm cau. đầy những vệt ngón tay vặn xoắn tàn bạo.
Rõ nhất là đôi chân, dài, đùi chưa nảy nở, trắng muốt, cứng đờ dạng ra hai bên, máu vẫn ri rỉ chảy ra, đọng thành vũng loang lổ dưới ánh trăng.
Ba gã đàn ông mặc xong quần áo. Một gã đã ngồi vào sau tay lái. Một gã đã leo lên xe. Một gã còn đứng tênh hênh vạch quần vào bụi cây, bỗng thấy tiếng sột soạt. Gã giật mình. Vừa kịp thấy một bóng người bé nhỏ đang lồm cồm bò lết gần đó. Gã hô hoán:
- Bắt lấy nó! Giết ngay! Lộ chết mẹ cả rồi!
Và chúng rầm rập đuổi theo.
© DCVOnline
© danlambao
- Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười mười một...
Người đàn bà ngồi đếm những bức ảnh.
- Một hai ba.
Một là gương mặt đàn ông thô thiển, ụ thịt, võ biền, hai lỗ tai xếch ngược. Đôi mắt nhìn bẩn đục như mắt lợn. Bắp tay ụ những thịt.
Ảnh của một Trưởng phòng Công an huyện.
Bây giờ thì vị Trưởng phòng này đã trở thành một người điên lang thang không biết nơi nào là nhà.
Người đàn bà mỉm cười.
Đó là một trong ba gã đàn ông đã hiếp cô bé trên bàn thờ đến chết.
Gã là một trong những kẻ mắc bệnh bạo dâm. Những kẻ có sở thích khủng khiếp là phải cào, cắn, dùng dây điện trói và đánh đập đàn bà khiến cho người đó phải đau đớn lăn lộn rên xiết, vãi máu ra đất rồi mới hành sự trong tiếng rên siết đó để hưởng cực khoái.
Gã là một trong ba kẻ: một trưởng phòng công an, một Giám đốc Sở Văn hoá, một Chánh văn phòng tỉnh uỷ, cam kết với nhau trong một cuộc nhậu, để chứng minh rằng, trên đời, gã đã ngủ với nhiều đàn bà, kể cả gái trinh và gái vị thành niên, nhưng không gì khoái lạc bằng cái việc ngủ với con gái lạ hoắc, mà phải hành hạ cho đến vãi máu, trong khi trói chặt bằng dây điện, rồi đánh đập tuỳ thích. Và đưa lưỡi liếm và mút máu cùng với nước mắt của nạn nhân, rồi trong khi đó, bên dưới thì cho dương vật vào, và hành sự trong tiếng rên xiết đau đớn của nạn nhân.
Bởi vì - gã cả quyết - con người ta khi cười cũng giống như khóc, và khi khóc cũng nhe răng giống hệt khi cười. Vì thế, khi đau đớn đến tột đỉnh cũng y hệt như khi sướng đến tột đỉnh. Nhất là khi ta không phải là người chịu đau đớn, mà ta hưởng cái sung sướng từ bên dưới, từ toàn thân, trong khi tai ta và mắt ta thì nghe cái điệu nhạc rên rỉ và lưỡi ta thì nếm đủ vị vừa máu vừa nước mắt của kẻ mà ta đang làm tình.
Hai gã đàn ông kia há hốc mồm mà nghe, và nuốt nước bọt.
Và một kế hoạch đã được đặt ra.
Bởi vì chúng đã thấy có hai cô bé gái xinh đẹp ngày ngày vẫn qua lại lấy nước gạo và tiếp tế cho ai đó trên con đường đi từ thị trấn tới trại tâm thần. Chúng biết, đó là hai cô bé chuyên bưng bê dọn bàn, rửa bát, chăn lợn trong quán cơm bình dân nhà bà Cả Bát ở ngã ba phía Bắc thị trấn.
Đó là hai con nhỏ duy nhất mà mỗi lần đám thực khách đưa nhau vào quán chè chén nhậu nhẹt, khi đã ngà ngà say, giở giọng nhả nhớt nói năng tục tĩu, cấu véo, hai đứa liền quắc mắt lên vặc lại rồi lẩn đi. Khi bà Cả Bát mắng, bắt phải vào đưa thức ăn cho đám thực khách, hai đứa đành phải vào nhưng nhìn đám người say khả ố đó bằng ánh mắt khinh bỉ và căm hờn.
Chính ánh mắt căm hờn đó đã kích động ba vị khách quen khả kính của bà Cả Bát.
Hai cô gái này gầy guộc, chân tay mảnh mai, chưa phát triển hết, nhưng cô lớn hơn trông đã rất đẹp, với cặp mắt dài xếch buồn thăm thẳm, lóng lánh như kim cương, nhìn ai thì không chớp. Mà nhìn như không nhìn người ta, trong mắt chỉ thấy một vệt xa thẳm của đường chân trời. Đường cong nơi eo và hông lại rất đẹp, như hai nét bút uốn lượn thanh thoát.
Cô bé ít tuổi hơn thì trông còn quá yếu ớt, nhưng trong trắng như một thiên thần. Chân tay cô thô, chứng tỏ con nhà phải làm việc nặng nhọc từ nhỏ.
Hai cô gái nhỏ lúc nào cũng đi cùng nhau. Hai đứa đổi nhau, lúc thì gánh hai thùng nhôm đựng nước gạo, tay luôn xách một cái làn đựng một cái nồi nhọ nhem nhọ thủi, có lẽ là đựng thức ăn cho ai đó trong trại tâm thần và hoa quả, và lúc về, cũng cái làn ấy, nhưng đã nhẹ tênh, đôi khi có một bộ quần áo lính đã cũ.
Xuất phát từ thị trấn vào khoảng sáu giờ chiều, đến trại tâm thần khoảng sáu rưỡi.
Chúng bắt đầu đi.
- Em về trước đi. Tranh thủ trời sáng mà hái mấy quả bứa mới chín. Kẻo tối rồi không biết đường nào, lội vào bụi rắn cắn cho thì khổ.
Miên dặn Hiền.
- Không, em đợi chị cùng về cơ.
- Em cứ về trước đi cho sớm. Chị ở lại đợi anh Lình thay xong quần áo, hôm nay anh ấy lại lên cơn sợ cơm. Chị phải ở lại thêm một chút.
Hiền ngúng nguẩy ra về. Trước khi về còn ôm lấy chị và áp má vào mặt chị.
- Hôm nọ chị nói là sau này chị em ta sẽ giàu à?
- Nhất định thế!
- Sao cái gì chị cũng cứ bảo là nhất định? Bây giờ chị em mình còn phải ở vỉa hè, nghèo rớt mà.
- Chị không biết sẽ giàu bằng cách nào. Nhưng dù có chết, chị cũng phải làm giàu và thoát ra khỏi nơi này.
- Để làm gì?
- Để chị em mình không bị đói, được đến trường như chúng nó, được có quần áo đẹp. Em xinh lắm! Chị sẽ làm cho em đẹp như tiên, để mọi người phải biết là em gái chị đẹp như thế nào. Phải là người như hoàng tử đến hỏi em thì chị mới gả nhé. Không phải ai cũng đến làm quen với em gái chị được đâu. Và cần nhất là chữa bệnh cho anh Lình.
- Nếu thế thì thích thật đấy. Nhưng em chẳng tin đâu. Làm sao mà chị có thể làm giàu được
- Chị làm được! Đã bảo dù phải ăn đất ăn sỏi, dù có phải mất đi một mắt một tay, chị vẫn phải thoát ra khỏi đây. Chị phải giàu. Chị phải đẹp như mẹ Phượng. Vì anh Lình bảo, mẹ Phượng, rồi ông bà sinh ra mẹ Phượng, là người vừa giàu, vừa có học, vừa đẹp. Chị không thể là người kém cỏi. Mẹ Phượng sẽ xấu hổ vì chị.
- Nếu chị giàu, chị có quên em không?
- Không bao giờ, em gái ạ. Ngày nào chị cũng nhớ lại em đã cứu chị khỏi cái ông điên cứ rượt theo chị và đòi ăn thịt chị đêm nào.
- Ừ, cái ông đó thật kinh khủng. May mà em bắt gặp.
Cô bé bật cười khanh khách:
- Em chạy vòng vèo mãi, bẫy cho ông ấy rơi xuống vực. Ông ấy phải nằm dưới vực mà gào thét, mãi sau mới có người đến kéo lên. Ông ấy khoẻ thật. Ông ấy mà đuổi kịp chị, chắc ông ấy ăn thịt thật đấy!
- Đúng là mẹ thương mà đưa em đến cứu chị!
- Thì ngày nào em chẳng phải đi qua đó để lấy nước gạo về cho bà chủ! Em đi lấy vào lúc trại người ta mới rửa bát xong. Muộn mấy cũng phải lấy, nếu để đến mai thì nước gạo thiu mất.
Miên rùng mình:
- Khiếp! Chị nhìn răng ông ấy nhe ra vàng khè mà sợ muốn chết đứng, hai chân cứ bủn rủn bện vào nhau. Này, bây giờ ông ấy vẫn sống trong trại đấy.
- Ôi! Nếu bà chủ của em mà không nuôi lợn, không sai em đi lấy nứơc gạo của trại, thì làm sao em gặp được chị nhỉ?
- May quá! Mẹ Phượng và ông bà chị run rủi cho em đến cứu chị đấy. Anh Lình nói mẹ và ông bà chị chết thảm lắm. Người ta nói người nhân đức mà chết thảm thì thiêng lắm. Em nhìn bàn tay chị này. Bàn tay gầy, ngón quá dài, lòng bàn tay quá rộng. Ông thầy tướng hôm nọ gặp chị ở chợ, nói rằng con bé này trông lạ quá. Cứ như đức thánh mẫu hiện hình vậy, làm mọi người xúm lại xem, chị xấu hổ gần chết.
- Chị ơi! Chị nhớ là phải thật nhanh giàu vào nhá. Em muốn nhìn thấy chị mặc áo đẹp. Chị đẹp lắm...
Hiền buông tay khỏi người Miên, trước khi đi còn cắn nhẹ chị một cái và cười tít mắt.
Miên nhìn theo bóng Hiền. Cô bé mảnh mai, gầy như liễu, mềm mại, chân tay rất dài, trông tội nghiệp như chú mèo con, như một bông hoa gầy nở trên một đài hoa giản dị vươn dài, đài hoa bạc màu. Cô bé đi tung tăng trong nắng chiều sắp tắt. Gương mặt sáng rỡ ràng.
Không ai nghĩ cô bé xinh đẹp này là con nhà mồ côi, mỗi ngày vẫn dậy từ ba giờ sáng để nhóm lò và rửa bát, đi lấy nước gạo về chăn lợn cho bà hàng cơm ở phố huyện.
Miên thở ra nhè nhẹ. Cô thấy vui vì nghĩ đến bức ảnh chụp hai chị em hôm nọ, cô đang cất ở góc nhà và ngày nào cũng mang ra ngắm. Cô thấy Hiền thật đẹp, và mình cũng thật đẹp. Cả hai chị em đều rạng rỡ cười. Bà chủ hàng cơm cho hai chị em vài đồng bạc nhân ngày Tết Nguyên đán, bảo muốn mua gì thì mua. Thế là hai chị em rủ nhau đi chụp ảnh. Hai đứa chụp chung một kiểu, mỗi đứa lại chụp riêng một kiểu, đem khoe bà chủ nhà, bà bảo:
- Hai đứa mày trông thật ngon con mắt. Cố làm lụng đi rồi lớn tao gả chồng cho, ở luôn phố này!
Lình thay đồ dềnh dàng. Chiều nay Lình nôn oẹ liên tục, cứ luôn miệng kêu: “No quá, no quá!”. Miên giục mãi, Lình mới ăn được chút cháo của trại tâm thần và thay xong quần áo.
Miên hối hả bỏ bộ quần áo bẩn vào làn rồi vội ra về. Nắng chỉ còn là vài tia mong manh như sợi chỉ.
Không biết bé Hiền có nhớ hái mấy quả bứa không. Giờ này chắc cô bé đã về nhà lâu rồi. Hẳn là Hiền đã rửa xong bát đĩa và đang vừa tắm dưới gốc cau vừa hát nghêu ngao...
Miên thấy vui vui. Cô nghĩ đến ngày cô giàu có. Không biết bằng cách nào nhưng nhất định cô sẽ giàu có. Cô sẽ chữa bệnh cho anh Lình. Khi cô có tiền, những y bác sĩ và hộ lý ở bệnh viện sẽ không hắt hủi anh cô nữa. À, mà cô sẽ mua cả cái bệnh viện tâm thần này để chữa cho anh cô. Rồi chữa luôn cả cho cái ông ăn thịt người nữa. Cô sẽ kéo luôn cả những người tâm thần đang lang thang điên dại ngoài đường kia vào nuôi nấng, mặc quần áo cho họ. Trời ơi! Nhiều người điên dại quá. Đi đâu cũng thấy người điên. Anh Lình bảo ở đây mà không điên mới là chuyện lạ.
Miên rảo bước. Nắng đã tắt hẳn, đường thưa thớt người qua lại. Cô cố bước thật nhanh cho tới quả đồi bên đường có bụi cây bứa. Cô nghĩ rằng mấy quả bứa sắp chín đó nhất định phải là của mình, phải thuộc về mình. Hai chị em cô đã để ý đến nó từ lúc chúng còn xanh và giấu chúng vào những túm lá để che những con mắt cũng tinh như mắt sáo sậu của lũ trẻ con khác. Quả bứa phải thuộc về chị em cô. Cũng như nhất định cô phải giàu có.
Miên đến gần cây bứa và nhìn lên.
Ba quả bứa, cô nhìn thấy rõ ràng lúc đi, bây giờ vẫn còn một. Trong bóng tối sẫm, cô vẫn thấy nó đung đưa như mời mọc trong chùm lá, như cảm thấy màu vàng ứa mật chua của nó.
Miên nuốt nước miếng. Cô bước vào, vươn tay định hái nốt quả bứa, trong lòng thầm trách con Hiền đoảng quá. Ba quả bứa, chị em đã để dành mãi, chiều nay trước khi về chị còn dặn là lấy cả ba quả, thế mà chỉ lấy hai, còn để sót một. Ba anh em, chẳng lẽ anh Lình không có quả nào.
Miên vươn tay, kiễng chân níu cành bứa xuống. Cành rung rinh, quả bứa nằm gọn trong tay cô.
Cô mỉm cười, đưa quả bứa lên miệng và lại nuốt nước miếng lần nữa. Cô nhìn xuống chân, thận trọng bước ra để đề phòng gai cào và rắn cắn.
Bỗng cô thấy lăn lóc dưới chân mình một quả bứa chín vàng bị dập nát.
- Trời, con bé này đoảng thật! Đã quên một quả, lại còn để dập một quả nữa.
Thế là ba quả bứa chỉ còn một. Miên nhặt quả bứa lên, xem còn ăn được không, cắn thử cho khỏi tiếc, thì bỗng thấy một quả bứa khác đã bị ai giẫm nát đang lăn lóc trong bụi cây.
Miên thốt kêu lên. Cô bắt đầu thấy rờn rợn khi nhìn thấy dấu giầy chi chít in trên đất đỏ và làm đổ rạp những bụi cây cỏ rậm rạp chung quanh.
Một mùi khai nồng lẫn mùi rượu mang lại vị ghê tởm nồng nặc xông lên đâu đây.
Cái mùi đó Miên biết lắm. Vì cô chạy bàn ở quán phở và cơm bình dân. Những người khách đến ăn, uống rượu, bia, mặt đỏ gay gắt. Họ xếp những thùng bia cao hơn người và thách đố nhau uống bằng hết, vỗ tay tán thưởng mỗi khi có người uống được mấy cốc một lúc, mỗi lần uống lại hét lên “dô, dô...” và văng tục. Họ giật giải vô địch uống bia rượu bằng cách chốc chốc lại đứng lên đi vào toa - lét, có người không thèm vào cao, đứng ngay cạnh hàng rào mà tia ra, bất kể có người nhìn thấy hay không. Thấp thoáng bóng hai chị em hoặc bà chủ đi lại, họ lại còn cố tình quay ra để trêu chọc. Có người còn đưa tay móc họng cho nôn ra rồi lại uống tiếp. Trong những câu chuyện của họ, chỉ thấy sự tục tĩu hoặc mánh mung.
Miên quá biết cái mùi đó.
Cô ghê sợ nhìn quanh. Một linh cảm khiến cô sởn gai ốc khắp cánh tay. Cô nhìn chằm chằm vào quả bứa bị đôi giày của ai tàn nhẫn xéo nát.
Quả bứa đã được hái xuống. Mà chỉ có hai chị em cô biết về những quả bứa này. Thế tức là Hiền đã đến đây. Vậy Hiền đâu?
Cô cuống cuồng dáo dác nhìn quanh.
Cô đi theo dấu giầy, tiến đến lùm cây rậm rạp, nơi có quả bứa nhiều dấu giầy xéo nát.
Bỗng thấy một bàn tay ai đang giơ sững giữa lùm cây, sáng mờ mờ dưới trăng, dưới ánh sao hôm lờ mờ rọi xuống từ trời.
Miên như bị hút vào, bước tới.
Cô nhìn thấy một chiếc áo của ai bị xé rách tơi tả đang lay phần phận trên bụi cây.
Chiều nay, bé Hiền cũng mặc áo màu xanh.
Miên như bị nghẹn thở. Cô không dám kêu lên vì một linh cảm hãi hùng đang bóp chặt trái tim cô.
Chân Miên như bị rút gân. Cô phải lết đi trong đám cỏ tranh và bụi cây.
Chợt cô nghe tiếng thở hồng hộc và tiếng gào rú man dại vẳng đến, rất gần.
Miên chưa bao giờ nghe thấy những tiếng kêu như thế. Những tiếng kêu không phải giống người. Những tiếng kêu không phải phát ra từ mồm miệng người ta, mà từ một chỗ thủng nào đó phụt ra trên cơ thể. Như tiếng kêu đặc quánh của bùn đầm lầy.
Có nhiều người đang quần đảo quanh đây.
Ai ở đây vào lúc này? Một thung lũng hoang vắng, chỉ có những bụi cây lúp xúp và cỏ tranh?
Miên nằm dán xuống mặt đất. Cô căng mắt ra cố nhìn cho rõ đám người đang lố nhố dưới vuông đất trũng mọc đầy cỏ, cách nơi manh áo xanh của Hiền đang bay phần phật trong gió khoảng mươi bước chân.
Miên không thể tin vào mắt mình.
Đó là một đám gồm ba người đàn ông lực lưỡng.
Chúng không mặc quần áo. Mớ quần áo của chúng bị vứt thành một đống bèo nhèo dưới chân.
Hai đứa trong bọn chúng đang lổm ngổm quỳ, mỗi đứa giữ chặt chân và tay một người con gái loã lồ, đang bị dằn ngửa trên đám cỏ, miệng nhét giẻ.
Hai gã đàn ông cố sức căng hai chân của người con gái giang ra, như cách người ta căng một con ếch.
Ở giữa, dưới chân người con gái, giữa hai đùi bị kéo dạng ra như chiếc kéo bị mở căng hết cỡ, là một gã trần truồng đang dập lên dập xuống như điên dại. Cái mông trần truồng và nhọ nhem nhọ thủi của gã nhún nhẩy và rung giật kỳ lạ. Mồm gã không ngớt nhay cắn cặp vú của người con gái.
Cả ba đứa cất lên những tiếng rú như tiếng tru của chó sói.
Rồi một trong hai gã đang giữ chân tay cô gái lao tới, hất văng gã đang nhấp nhổm trên mình cô:
- Mẹ mày! Lần thứ ba rồi đấy nhá. Bây giờ đến lượt ông...
Miên giật mình vì nghe tiếng nói quen quen. Tiếng nói của một trong những thực khách thường đến quán cơm của bà Cả Bát, nơi cô và bé Hiền vẫn đi làm thuê rửa bát, đi lấy nước gạo, chăn lợn để kiếm sống và thăm nuôi anh Lình trong bệnh viện tâm thần.
Gã đàn ông đang nhấp nhổm trên mình cô gái bỗng rú lên thật lớn, ngoác miệng ra cắn nát cả bầu vú bên trái mới nhú như chũm cau của cô gái, rồi mới chịu đổ vật ra bên cạnh, thở hồng hộc.
Gã đàn ông râu rậm lại đã nhấp nhổm như điên dại giữa hai đùi cô gái.
Cái gã đàn ông gầy gò hơn, có vẻ thấp cổ bé họng hơn cả, vẫn phải một tay giữ đùi cô gái, một tay đặt vào dương vật của gã, bàn tay cũng cử động lên xuống như điên loạn, miệng há ra thèm khát nhìn gã đàn ông đang cưỡng hiếp cuồng loạn người cô gái.
Bỗng gã kêu lên:
- Ô, sao tròng mắt nó đảo ngược lên thế này?
Gã buông tay, nhìn tận mặt, rồi hốt hoảng:
- Thôi bỏ mẹ! Nó chết từ lúc nào rồi.
Hai gã đàn ông kia lỏng người, lồm cồm bò dậy.
Trăng soi tỏ mặt cô gái vừa bị hiếp.
Bây giờ Miên mới nhìn rõ mặt cô gái.
Cô rú lên.
Người con gái bị ba gã đàn ông thay nhau hãm hiếp, hai chân bị kéo căng giạng ra như một chiếc kéo, miệng bị nhét giẻ, là bé Hiền và giờ này đã chết cứng đờ.
Tiếng rú hãi hùng và uất hận của cô khiến ba gã đàn ông giật mình nhìn quanh. May mà sức của Miên yếu, lại quá hoảng sợ, nghẹn cả cổ, và cô đang nằm lết trong bụi cây nên ba tên hiếp dâm chỉ cảm thấy nghi hoặc mà chưa kịp trông thấy cô.
Một tên nhìn quanh, mặt căng thẳng, tai vểnh lên:
- Có người đến! Chúng mày à!
Chánh văn phòng tỉnh uỷ - kẻ vừa dập như điên dại giữa hai đùi cô gái, miệng mút máu và liếm lên đôi bầu vú bị cắn nát của bé Hiền, mồm rú lên từng đợt vì khoái cảm như lợn bị chọc tiết, bình tĩnh vừa đứng lên vừa xốc quần:
- Người đâu ra! Chúng mày chỉ thần hồn nát thần tính.
- Nó chết thế quái nào được. Nó đang sướng thì có.
Gã mặc quần, kéo khoá, xơ - vin đàng hoàng, rồi cười hỏi:
- Chúng mày thấy thế nào?
Giám đốc Sở Văn hoá lấm lét nhìn quanh, cũng nhanh chóng kéo phéc-mơ tuya:
- Quá khoái. Chưa bao giờ khoái rợn người thế này. Ông anh thật là số một về thú ăn chơi quái đản trong thiên hạ.
- Chuyện. Tao lãnh đạo chúng mày. Đã lãnh đạo được hồn thì xác cũng phải là số một mới đi cùng được với chúng mày, khiến chúng mày phải quy phục.
Riêng Trưởng phòng Giáo dục huyện thì vừa mặc quần vừa hoang mang ngắm kỹ gương mặt bất động của cô gái. Bỗng gã kêu lên một tiếng thoảng thốt, cúi nhìn tận mặt cô gái, tát vào má, dộng lên chân, thấy vẫn không cử động, lại thấy máu đọng thành vũng dưới thân mình cô, liền hốt hoảng:
- Thôi! Nó chết thật rồi! Mau biến đi không chết cả nút!
Mấy gã kia giật mình, nhìn kỹ. Gã gầy hơn làu bàu:
- Chỉ tại các ông cứ chẹt cổ nó không cho kêu. Hiếp con gái bé thế này, các ông dữ như hùm, nó không chết mới là chuyện lạ.
- Bây giờ làm thế nào đây?
Một gã nói:
- Muốn sướng hơn người thì phải chịu nguy hiểm thôi. Bây giờ mặc quần áo vào, ra xe, rồi ngay tức khắc ra ga lên tàu đi công tác xuống Hải Dương. Ai hỏi thì nói là đến Hải Dương từ lúc 6 giờ tối. Nghe rõ chưa?
Trăng đã lên.
Miên trông rõ một thân hình loã lỗ của Hiền đang nằm trong bụi cây, chiếc quần bị xé rách tơi tả với những mảnh vải bay lật lưỡng chung quanh.
Đôi vú bị cào nát, những vệt máu chưa kịp khô. Đôi vú chỉ vừa mới nhú, như chũm cau. đầy những vệt ngón tay vặn xoắn tàn bạo.
Rõ nhất là đôi chân, dài, đùi chưa nảy nở, trắng muốt, cứng đờ dạng ra hai bên, máu vẫn ri rỉ chảy ra, đọng thành vũng loang lổ dưới ánh trăng.
Ba gã đàn ông mặc xong quần áo. Một gã đã ngồi vào sau tay lái. Một gã đã leo lên xe. Một gã còn đứng tênh hênh vạch quần vào bụi cây, bỗng thấy tiếng sột soạt. Gã giật mình. Vừa kịp thấy một bóng người bé nhỏ đang lồm cồm bò lết gần đó. Gã hô hoán:
- Bắt lấy nó! Giết ngay! Lộ chết mẹ cả rồi!
Và chúng rầm rập đuổi theo.
© DCVOnline
© danlambao
----------------------------------
.
.
.
No comments:
Post a Comment