Tầm nhìn kinh tế của Tô
Lâm, một năm nhìn lại
Hiếu Chân/Người Việt
August
1, 2025 : 10:02 PM
https://www.nguoi-viet.com/binh-luan/tam-nhin-kinh-te-cua-to-lam-mot-nam-nhin-lai/
Trong
một năm cầm quyền vừa qua, ông Tô Lâm, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam
(CSVN), được giới phân tích cho là người “thực dụng.” Ông ta biết đảng CSVN
không thể duy trì độc quyền cai trị chỉ bằng đàn áp và tuyên truyền lừa mị mà
phải bằng tăng trưởng kinh tế, cải thiện cuộc sống của người dân.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/08/A1-To-Lam-kinh-te-1920x1278.jpg
Ông
Tô Lâm, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam. (Hình: Luong Thai Linh/Pool/AFP via
Getty Images)
Nhưng
vốn xuất thân từ công an, ông Tô Lâm chỉ thạo việc đàn áp mà mù tịt về điều
hành kinh tế nên những chủ trương chính sách của ông chỉ làm trầm trọng thêm cuộc
khủng hoảng cơ cấu mà Việt Nam đang đối mặt.
Không
biết dựa vào căn cứ nào, ông Tô Lâm đặt mục tiêu đầy tham vọng là kinh tế Việt
Nam phải tăng trưởng 8% hoặc cao hơn trong năm 2025, tăng trưởng hai con số
trong các năm sau, đạt trạng thái “thu nhập trung bình cao”
(upper-middle-income status) vào năm 2030 và “nền kinh tế xã hội chủ nghĩa thu
nhập cao” vào năm 2045.
Ông
coi giai đoạn 2024-2030 là “thời kỳ tăng tốc” có ý nghĩa quyết định, trong đó
ông cho thực hiện cải tổ cơ cấu, thúc đẩy phát triển kinh tế tư nhân và tập
trung vào cơ sở hạ tầng và các ngành công nghiệp công nghệ cao.
Một
quốc gia làm thuê
Với
quy mô GDP $430 tỷ, kinh tế Việt Nam dựa chủ yếu vào xuất cảng hàng hóa và
thành phần doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài (foreign direct investment –
FDI). Doanh nghiệp FDI nhập cảng nguyên liệu, phụ tùng từ nhiều nước, thuê nhân
công giá rẻ của Việt Nam chế biến, lắp ráp rồi xuất cảng, chủ yếu sang thị trường
Mỹ, Âu Châu, đóng góp hơn 70% giá trị xuất cảng của Việt Nam; từ quần áo giày
dép đến điện thoại và máy vi tính.
Sản
xuất công nghiệp của Việt Nam về căn bản chỉ là làm thuê làm mướn, ngoài sức
lao động thì không đóng góp giá trị gia tăng nào đáng kể. Sắp tới, với đòn thuế
quan trừng phạt của chính quyền Donald Trump nhắm vào hàng hóa “trung chuyển”
(transhipping), trừng phạt hàng Trung Quốc núp bóng Việt Nam để né thuế khi bán
vào Mỹ, bộ phận kinh tế này sẽ gay go.
Các
doanh nghiệp nội địa chiếm lĩnh mảng dịch vụ (bất động sản, năng lượng, ngân
hàng, hàng không, giao thông vận tải v.v.) do kinh tế nhà nước (quốc doanh) chiếm
lĩnh và có một số doanh nghiệp, tập đoàn tư nhân quy mô lớn giao dịch trên thị
trường chứng khoán. Các doanh nghiệp quốc doanh được coi là “chủ đạo” của nền
kinh tế, được hưởng vô số ưu đãi về đất đai, vốn liếng và chính sách nhưng thường
xuyên thua lỗ mà tập đoàn Điện Lực Việt Nam (EVN) là ví dụ tiêu biểu.
Các
tập đoàn tư nhân như Vingroup, Sungroup, FPT, Hòa Phát, các ngân hàng thương mại
cổ phần v.v. thì có điểm chung là hầu hết đi lên từ đất đai, bất động sản và
câu kết chặt chẽ với bộ máy cầm quyền các cấp, lũng đoạn chính sách quốc gia để
trục lợi. Một thứ chủ nghĩa tư bản bè phái (cronyism) và hoang dã ngự trị.
Sự
phất lên của các tập đoàn tư nhân kiểu này dẫn tới tình trạng dân oan mất đất
tràn lan từ Nam ra Bắc, môi trường sống bị phá hủy trầm trọng và đạo đức xã hội
bị đảo lộn vô phương cứu vãn. Muốn biết các tập đoàn tư bản bè phái đã lũng đoạn
chính sách và chính quyền ở Việt Nam đến mức nào chỉ cần xem trường hợp của
hãng xe VinFast, con đẻ của tập đoàn Vingroup: để cứu VinFast đang hấp hối,
chính quyền của ông Tô Lâm vội vã cấm xe chạy xăng dầu đi vào các khu nội
thành, buộc người dân phải chuyển sang xe hơi và xe gắn máy chạy điện dù chưa hề
có biện pháp chuẩn bị đầy đủ và thời gian cần thiết cho việc chuyển đổi.
Bộ
phận kinh tế tư nhân thật sự – những người tự đầu tư vốn liếng, tự kinh doanh,
lời ăn lỗ chịu – chỉ là những gia đình làm nông nghiệp, cơ sở sản xuất nhỏ,
buôn bán nhỏ. Đây là bộ phận tạo ra nhiều công việc làm nhất và đóng góp đáng kể
vào kinh tế quốc gia. Giá trị xuất cảng các mặt hàng do nông dân làm ra trong
năm 2024 có thể khiến các nhà kinh tế ngạc nhiên, nhưng quả thật nỗ lực của họ
là vô cùng ấn tượng.
Theo
Tổng Cục Thống Kê năm 2024, Việt Nam đã xuất cảng $10.1 tỷ thủy hải sản, $7.15
tỷ rau quả, $5.7 tỷ gạo, $5.6 tỷ cà phê, $4.4 tỷ hạt điều, $3.4 tỷ cao su, $1.3
tỷ hạt tiêu v.v. Tuy vậy, bộ phận kinh tế tư nhân này chẳng những không được
nhà nước ưu đãi mà còn bị o ép nhiều bề và bị các thị trường nhập cảng liên tục
kiện tụng, áp thuế…
Một
chiến lược cải cách cơ cấu kinh tế phải đặt mục tiêu tạo ra môi trường kinh
doanh bình đẳng cho các thành phần, bẻ gãy mối quan hệ cộng sinh giữa nhà nước
và các tập đoàn sân sau, khuyến khích những doanh nghiệp làm ra của cải thật sự
thay vì câu kết với những tập đoàn chỉ trục lợi từ tài nguyên đất đai và thao
túng chính sách của nhà nước.
Nghị
Quyết 68: ưu đãi kinh tế tư nhân?
Ngày
4 Tháng Năm, ông Tô Lâm ký ban hành Nghị Quyết 68-NQ/TW của đảng CSVN về phát
triển kinh tế tư nhân đến 20230 – được coi là bước đột phá của ông Lâm trong cải
cách cơ cấu kinh tế. Nghị quyết đặt mục tiêu đến năm 2030 Việt Nam có 2 triệu
doanh nghiệp tư nhân, trong đó có ít nhất 20 doanh nghiệp lớn tham gia chuỗi
giá trị toàn cầu. Ông Lâm dự tính đến năm 2030, bộ phận kinh tế tư nhân sẽ đóng
góp 70% vào tổng sản lượng quốc gia (GDP), tăng gần gấp rưỡi so với mức 51% hiện
nay.
Nghị
quyết cam kết hỗ trợ doanh nghiệp tư nhân, ban hành một bộ luật mới cho thành
phần kinh tế này, lập một ủy ban do thủ tướng chủ trì để giám sát việc thực hiện
nghị quyết, nới lỏng quy định về vay vốn, sở hữu đất đai và hạn chế việc thanh
tra kiểm tra doanh nghiệp xuống dưới một lần mỗi năm. Nghị quyết còn cam kết ưu
đãi vốn tín dụng cho các doanh nghiệp nâng cấp công nghệ, thúc đẩy sáng tạo và
mở rộng thị trường quốc tế.
Đáng
chú ý là Nghị Quyết 68 hầu như chỉ tập trung “tháo gỡ” cho các doanh nghiệp tư
nhân lớn, các tập đoàn “thân hữu” mà thiếu những chính sách hỗ trợ thiết thực
cho bộ phận tư nhân thật sự. Ông Tô Lâm và giới lãnh đạo Việt Nam vẫn khao khát
tạo ra những tập đoàn kinh tế hàng đầu quốc gia (national champions), kiểu những
chaebol Nam Hàn như Samsung, Hyundai… vừa có quy mô lớn, kinh doanh đa ngành,
có sức cạnh tranh trên thị trường thế giới và đưa được Việt Nam vào các lĩnh vực
công nghiệp cao như sản xuất chất bán dẫn, trí tuệ nhân tạo (AI)…
Tham
vọng này không mới, hơn 20 năm trước ông Nguyễn Tấn Dũng, cựu thủ tướng, đã lập
ra những tập đoàn như vậy – mà ông gọi là các “quả đấm thép” – trong các ngành
đóng tàu, khai thác khoáng sản, viễn thông, thậm chí cả trồng dâu nuôi tằm… Chỉ
sau vài năm, các tập đoàn này nhanh chóng lộ rõ là “những quả đấm thép đấm nát
mặt nhân dân” (!!!) và để lại những hậu quả khủng khiếp đến nay chưa khắc phục
hết. Ông Tô Lâm rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ông Nguyễn Tấn Dũng bởi vì một tập
đoàn công nghiệp thật sự lớn, thật sự sáng tạo không thể ra đời và phát triển
trong một thể chế độc tài, luật rừng, và nền kinh tế bè phái, không có sự cạnh
tranh và minh bạch cần thiết.
Nhắm
tới công nghệ cao?
Trước
Nghị Quyết 68, ông Tô Lâm cũng đã ban hành Nghị Định 182/2024/NĐ-CP vào ngày cuối
năm 2024 với mục đích góp phần chuyển nền kinh tế từ dựa vào sức động, sản phẩm
giá trị thấp sang công nghệ cao, thúc đẩy nghiên cứu sáng tạo về khoa học, công
nghệ và nâng cao phẩm chất nguồn nhân lực.
Nghị
định thành phập Quỹ Hỗ Trợ Đầu Tư để cung cấp tài chính cho các công ty công
nghệ cao, dự án đầu tư trong lĩnh vực công nghệ cao, các trung tâm nghiên cứu
và phát triển (R&D)… Đáng chú ý là các trung tâm R&D về công nghệ bán dẫn,
AI… có thể được chính quyền tài trợ đến 50% vốn đầu tư ban đầu.
Mỗi
khi có dịp, ông Tô Lâm lại đăng đàn kêu gọi trí thức, nhà khoa học và doanh gia
Việt Nam ở nước ngoài trở về đóng góp cho đất nước trong vận hội mới, đồng thời
đề ra lộ trình đào tạo khoảng 50,000-100,000 kỹ sư bán dẫn trước năm 2030.
Nhưng
liệu những tham vọng đẹp đẽ đó có thể thành hiện thực được không? Nhìn đội ngũ
lãnh đạo chóp bu của Việt Nam bây giờ – chỉ toàn người cầm súng, không ai được
đào tạo về công nghệ hay có hiểu biết về khoa học, công nghệ – thì người dân có
quyền nghi ngờ những cam kết hào nhoáng kể trên chỉ là bánh vẽ, mị dân là
chính.
Đường
sắt tốc độ cao cho ai?
Sẽ
thiếu sót nếu không nhắc tới những dự án xây dựng cơ sở hạ tầng của ông Tô Lâm
nhằm khắc phục tình trạng thiếu điện và ách tắc giao thông triền miên. Chỉ
trong năm qua, ông đã cho tái khởi động dự án xây dựng nhà máy điện nguyên tử ở
Ninh Thuận và bắt đầu các dự án đường sắt.
Nhà
máy điện nguyên tử đã được giao cho Nga – quốc gia không được thế giới tin cậy
về công nghệ nguyên tử sau vụ nổ nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Ukraine thuộc
Liên Xô hồi Tháng Tư, 1986. Lựa chọn Nga xây dựng nhà máy điện nguyên tử đầu
tiên của Việt Nam là vì tương lai năng lượng Việt Nam hay chỉ vì mối quan hệ gắn
bó giữa hai quốc gia, hai nhà lãnh đạo độc tài có cùng đường lối cai trị?
Trong
những ngày cuối đời của ông Nguyễn Phú Trọng, cố tổng bí thư, cả hai ông Tô Lâm
và Vương Đình Huệ, cựu chủ tịch Quốc Hội vừa bị lột hết chức vụ, đều cấp tốc
sang “chầu” Bắc Kinh, mong được ông Tập Cận Bình, chủ tịch Trung Quốc, “chấm”
làm người kế nhiệm ông Trọng.
Khi
đó, được biết ông Lâm đã cam kết với ông Tập sẽ đẩy nhanh việc xây dựng ba tuyến
đường sắt kết nối cảng Hải Phòng với miền Nam Trung Quốc, tạo thuận lợi cho
hàng hóa từ nội địa Trung Quốc vào thị trường Việt Nam và ra Biển Đông để xuất
cảng.
Ngay
sau khi lên thay ông Trọng, ông Tô Lâm đã tích cực thúc đẩy các dự án đường sắt
này; riêng tuyến đường sắt Lào Cai-Hà Nội-Hải Phòng (nối vào đường sắt đi Côn
Minh, tỉnh Vân Nam) đã có vốn đầu tư 203,0000 tỷ đồng ($7.7 tỷ), dự kiến khởi
công vào cuối năm nay.
Dự
án đường sắt gây nhiều tranh cãi nhất là tuyến đường sắt tốc độ cao Bắc Nam từ
Hà Nội đến Sài Gòn với số vốn ước tính lên $56 tỷ tới $110 tỷ. Có nhiều thông
tin cho thấy công ty VinSpeed thuộc Vingroup sẽ được chọn làm nhà thầu xây dựng
tuyến đường này, dù VinSpeed mới thành lập được hai tháng, chưa bao giờ xây dựng,
điều hành đường sắt tốc độ cao và cũng không có đủ công nghệ và vốn liếng để
thi công.
Chưa
nói tới chuyện đường sắt tốc độ cao có cần thiết hay không, có nên phung phí tiền
thuế của dân và tiền đi vay vào một công trình khổng lồ chỉ để “điểm tâm ở Hà Nội,
ăn tối ở Sài Gòn” hay không, chỉ riêng chủ trương xây dựng tuyến đường này và
giao cho một nhà thầu ấm ớ như vậy đã nói lên rất nhiều điều về chính sách của
ông Tô Lâm. Không nói ra nhưng ai cũng thấy thấp thó đằng sau là bàn tay lông
lá của Trung Quốc, chi phối từ vốn liếng, công nghệ, nhân sự tới chỗ đưa Việt
Nam lún sâu vào bẫy nợ của Bắc Kinh.
Nguy
cơ phía trước
Khổ
cho ông Tô Lâm là tham vọng của ông về kinh tế Việt Nam lại vấp phải chính sách
thuế quan (tariff) khắc nghiệt của ông Donald Trump, tổng thống Mỹ. Thông báo
ngày 31 Tháng Bảy của Tòa Bạch Ốc kết luận, hàng Việt Nam xuất cảng vào Mỹ phải
chịu thuế quan đối ứng 20%, còn hàng “trung chuyển” phải chịu thuế tới 40%.
Mô
hình phát triển kinh tế Việt Nam dựa vào xuất cảng và vào FDI đứng trước nguy
cơ phá sản. Ngoại trừ nông sản, thủy sản, bất cứ món hàng công nghiệp nào từ Việt
Nam xuất sang cũng có rủi ro bị Cơ Quan Quan Thuế và Biên Phòng Mỹ (CBP) đánh
giá là hàng Trung Quốc “núp bóng” và áp đặt mức thuế tối đa. Ông Tô Lâm đã đi
những bước cố lấy lòng ông Trump mong được “nương tay” nhưng không kết quả
không như mong đợi.
Chắc
chắn kinh tế Việt Nam không thể tách rời khỏi kinh tế Trung Quốc sớm như đòi hỏi
của Hoa Kỳ. Nhưng thay vì tìm cách thoát dần ra, củng cố nội lực và hòa nhập
sâu hơn với thế giới văn minh, thì ông Tô Lâm lại đi con đường ngược lại. Một mặt,
ông thúc đẩy kết nối đường sắt với Trung Quốc, một mặt ông đưa Việt Nam vào quỹ
đạo của BRICS – nhóm quốc gia có mưu đồ thay thế vai trò thống trị của Hoa Kỳ
trong kinh tế thế giới, gồm Brazil, Nga, Trung Quốc, Ấn Độ và Nam Phi, do Trung
Quốc cầm trịch.
Việt
Nam chọn tham gia BRICS đúng vào lúc Mỹ đe dọa sẽ trừng phạt thuế quan nếu các
nước này đe dọa vị thế đồng đô la Mỹ. Ở đây sự tương đồng về chính trị đã lấn
át tính toán kinh tế, cho thấy ưu tiên thực sự của ông Tô Lâm và đảng của ông
là duy trì quyền lực hơn là cải cách thể chế hoặc cải cách cơ cấu kinh tế, nhắm
tới một nước Việt hùng cường và thịnh vượng trong “kỷ nguyên vươn mình của dân
tộc” như ông thường rêu rao. [qd]
No comments:
Post a Comment