Tôi tình cờ gặp Lê Hữu
Minh Tuấn ở Hội An vài năm trước đây. Buổi nói chuyện ngắn ngủi nhưng ấn tượng
để lại là một bạn cùng trang lứa sống có lý tưởng và rất tốt bụng.
Hôm nghe tin Tuấn bị bắt,
tôi vào Facebook bạn ấy, vốn chỉ chia sẻ những câu chuyện, hình ảnh về gia
đình, bạn bè. Tuy nhiên, có một bài đăng 3 năm trước đây nói lên rất nhiều về
Tuấn:
“Từng là người rất sợ cái
chết, nhưng giờ đây mình nhận ra cuộc sống này vốn dĩ ngắn ngủi, và “chết là hết”.
Cô phụ trách nhận hiến mô tạng cho mình hay, con số người hiến còn khiêm tốn, ở
mức 3.000 người/95 triệu người. Trong khi, một người chết não hiến mô – tạng sẽ
cứu được 10 người khác!” (kèm hình ảnh thẻ đăng ký hiến tạng như bên dưới).
Tuấn hơn tôi chỉ một tuổi.
—
Với Trịnh Bá Phương, tôi
chưa có dịp được gặp, dù đã biết nhau nhiều năm trên Facebook.
Lần đầu tiên nói chuyện với
nhau, tình cờ thay là ngay sau khi tôi bị đưa đi ‘làm việc’ hồi cuối tháng 5 vừa
rồi.
Phương lúc đó đã linh
tính có điều không hay sẽ sớm xảy đến. Tuy nhiên anh chia sẻ rằng không muốn đi
đâu cả vì chỉ vài tuần nữa sẽ đón đứa con thứ hai chào đời. Anh muốn ở cạnh vợ
và con mình vào lúc họ cần anh nhất. Có ra sao cũng đành.
Bốn ngày sau khi nhìn mặt
con, anh bị bắt.
Phương chỉ hơn tôi vài tuổi.
—
Mươi năm qua, tôi đã phải
‘làm việc’ với cán bộ an ninh đủ cả 3 miền. Không ít trong số đó cũng chỉ ngang
tuổi tôi.
Những buổi ‘làm việc’ như
thế không phải lúc nào cũng chỉ thẩm vấn và truy xét. Vẫn có những khoảng xen
giữa nói chuyện đời thường nhật.
Tôi nhận ra có là ai thì
cũng nghĩ về gia đình, lúc rảnh rỗi cũng thích tụ tập bạn bè, cũng tự hào kể về
quê hương khi được hỏi.
Cũng cười thật tươi khi
nhắc chuyện vợ con hay yêu đương tình cảm.
—
Tôi luôn nghĩ rằng những
người cùng một thế hệ như chúng tôi, như Tuấn, Phương và những cán bộ an ninh
kia, lẽ ra có thể ngồi lại với nhau, trong tình tự dân tộc và tấm lòng bằng hữu,
bàn những câu chuyện làm sao đời sống gia đình, xã hội, đất nước chúng tôi ngày
một tốt đẹp lên, ngay cả khi nhìn thấy nơi nhau những khác biệt.
Hà cớ gì người này lại đi
bắt bỏ tù người kia, chia cách gia đình và đày ải họ trong đau khổ, cuối cùng
chỉ vì đôi ba thứ chủ nghĩa, lý thuyết mà chẳng ai từ người khởi xướng cho đến
chúng tôi thực sự hiểu?
Tôi biết sẽ có người nói
ngay: Đó là vì quyền lợi. Nhưng ngay cả là vì quyền lợi, hà cớ gì cứ phải được
mất, sống còn với nhau, vẫn có thể cùng thắng (win-win) cơ mà.
Từ khi nào, bởi ai hay điều
gì mà đến tận thế hệ tôi, tức là đã 45 năm sau chiến tranh, người ta vẫn tìm
cách loại trừ nhau một cách khốc liệt chỉ vì khác biệt như vậy?
Chuyện này còn kéo dài
bao lâu nữa và mỗi người chúng ta cần làm gì để sớm chấm dứt nó?
No comments:
Post a Comment