Trương
Châu Hữu Danh - Báo
Sạch
https://www.facebook.com/BaoSachOfficial/posts/384035576294952
Chỉ trong vòng 40 năm, những cánh rừng bạt ngàn của
Việt Nam gần như bị xoá sổ. Bao nhiêu năm chiến tranh, hứng chịu bom đạn, rừng
vẫn bạt ngàn xanh “che bộ đội, vây quân thù”. Sau chiến tranh thì rừng mất sạch.
Rừng đi đâu?
Vào nhà đại gia. Nhưng đại gia mê gỗ, còn thua xa cán bộ. Trong một tháng, chúng tôi đã
đi khắp các cánh rừng Tây Nguyên, từ Đắk Nông đến Đắk Lắk, Gia Lai rồi Kon Tum,
Lâm Đồng, đâu đâu cũng thấy cảnh rừng bị tàn sát. Sau lệnh đóng cửa rừng tự
nhiên của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, nạn phá rừng vẫn tràn lan.
Gỗ ở K’Bang (Gia Lai) vẫn
ào ạt chạy ra khỏi rừng dù từ rừng ra ngoài chỉ có con đường độc đạo, có barie
chắn ngang của lực lượng kiểm lâm; Gỗ ở Ngọc Hồi, Sa Thầy (Kon Tum) cũng ồ ạt
chạy ra khỏi rừng cả ngày lẫn đêm – dù muốn qua chốt chặn phải “bay lên trời” mới
thoát.
Những người bị mang danh
là “lâm tặc” than thở với chúng tôi, sau lệnh cấm, gỗ vẫn bị đốn hạ, chỉ có tiền
bôi trơn là tăng lên, và thu nhập của lâm tặc giảm xuống. Những ngày đi rừng,
nhóm phóng viên không quen rừng thiêng nước độc, ai cũng trầy xước khắp người
do té ngã, do cây cào, do muỗi vắt đốt chi chít…
Có vào rừng mới thấy,
“lâm tặc” ở tầng mức thấp nhất có đời sống khốn khổ dưới đáy xã hội. Trung
bình, mỗi ngày họ kiếm được vài trăm ngàn đồng, nhưng chi phí trong rừng đắt đỏ,
lâm tặc nào cũng nghèo xơ xác. Họ là thành phần khốn khổ khốn nạn, đổ mồ hôi và
máu chỉ để kiếm cơm sống qua ngày.
Tại một huyện nghèo khác
của tỉnh Đắk Lắk, dân cư chủ yếu là người Ê Đê, Gia Rai, các đời lãnh đạo huyện
đều kiên quyết chống lại lâm tặc. Trong nhiệm kỳ của mình, ông Chủ tịch huyện
là người liên tục kêu gọi bảo vệ rừng, chống lâm tặc vì đây là địa bàn diện
tích rừng rất lớn. Ông liên tục chỉ đạo lực lượng kiểm lâm, công an triệt phá
lâm tặc.
Và rồi, người dân ngã ngửa
khi thấy trong nhiệm kỳ cuối cùng, ông bắt đầu cho xây một dinh thự gỗ sát nách
Hạt Kiểm lâm. Những cây cột tròn cực lớn, toàn gỗ căm xe, cà chít được ồ ạt chở
về. Những tấm ván nguyên khối gỗ hương, gỗ cẩm cũng được tập kết. Những bộ bàn
ghế lớn đến mức phải vài chục người khiêng cũng được xe tải loại lớn đưa về nhà
ông.
Trao đổi với chúng tôi,
ông chủ tịch huyện có vẻ khá tự hào khi căn nhà này được ông thuê thợ từ tận miền
Trung vào chế tác, ròng rã suốt 3 năm mới xong. Trong cái thị trấn bé nhỏ, nhà
ông và những vị cán bộ khác, được làm từ máu của rừng.
Tôi ở Long An, mỗi khi có
khách về tôi thường hay dẫn họ đi tham quan di tích lịch sử cấp quốc gia Nhà
trăm cột – niềm tự hào về kiến trúc của người dân Long An. Căn nhà này của một
đại gia siêu giàu thời phong kiến, khi mà gỗ rừng còn nhiều vô kể. Thế nhưng,
khi tham quan căn nhà của ông Chủ tịch huyện nghèo, tôi thấy Nhà trăm cột chỉ
là “con muỗi” so với dinh cơ này. Cho làm nhà bếp, có lẽ ông cựu chủ tịch cũng
không thèm chấp.
Tôi nghĩ, lâm tặc có lẽ sẽ
chạnh lòng khi thấy những gì quý nhất của rừng nằm ngạo nghễ ở nhà cán bộ… chống
lâm tặc.
Trên khắp dải đất hình chữ
S này, nhà gỗ triệu đô không hiếm. Nhưng những căn nhà này không thuộc về giới
siêu giàu, giới doanh nhân. Những căn nhà này, trớ trêu thay, lại là nhà của
cán bộ. Sau lệnh đóng cửa rừng, những món đồ gỗ, nhà gỗ này càng trở nên vô
giá.
Một thực tế là, nhà cán bộ
càng to thì lũ càng lớn, dân chết càng nhiều. Những căn nhà xa hoa này, được
đánh đổi bằng mạng dân.
Quý vị ngủ có ngon không, khi dưới chân mình là xác
dân lập lờ trong lũ dữ?
No comments:
Post a Comment