Việc mất 2 chiếc phi cơ, một chiến đấu, một tìm kiếm
cứu cấp trong vòng 2 ngày, cùng 10 quân nhân, rồi sẽ chìm vào quên lãng. Sẽ
không có một nguyên nhân hay một lời giải thích rõ ràng nào được đưa ra. Tất cả
sẽ giống như vụ cá chết ở khu công nghiệp Formosa, hạn hán ở đồng bằng sông Cửu
Long. Thiếu tá Nguyễn Hữu Cường sau khi xuất viện, chắc sẽ được đề nghị về hưu
sớm. Thôi thì... hãy cố quên đi mà sống, lâu rồi đời người cũng qua - và cũng
quên....
*
Cái chết của thượng tá phi công Trần Quang Khải, một
trong 2 phi công lái chiếc SU-30MK2 mới cáu chỉ vào ngày 14.06.2016, cùng 9
nhân viên và phi công của chiếc máy bay “đặc chủng” CASA-212, hai ngày sau đó
trên biển Đông, trong hải phận Việt Nam đã gây tranh cãi, bình luận ồn ào suốt
hơn một tuần lễ qua.
Có lẽ không có tai nạn máy bay trong khi huấn luyện
nào lại được báo chí, truyền thông, trong cũng như ngoài nước đem ra, vừa mổ vừa
xẻ, nhiều như vụ việc này.
Bên cạnh các tranh luận, bàn cãi về nguyên nhân gây
ra tai nạn của báo lề dân, việc nướng hai chiếc máy bay đắt tiền trong thời
gian Trung Cộng đang tập bắn đạn thật ở biển Đông đang được báo chí, truyền
thông lề đảng, vừa bưng bít vừa xào nấu cho hợp khẩu vị của các lãnh đạo đảng
CSVN lẫn của anh bạn 4 tốt và 16 chữ vàng (khè), người dân còn thấy sự lên đồng
tập thể của một quân đội từng tự cao, tự đại, huyên hoang, khoác lác đã đánh thắng
2 “đế quốc” sừng sỏ Pháp, Mỹ.
Hình ảnh khóc lóc, mếu máo như cha chết của hai sĩ
quan, một nam, một nữ, thuộc QĐNDVN trong tang lễ tiễn đưa đồng đội, thượng tá
Trần Quang Khải, được phổ biến trên facebook khiến nhiều người liên tưởng đến cảnh
tượng người dân Bắc Hàn (Triều Tiên) thi nhau khóc trong đám tang của lãnh tụ
Kim Jong-Il.
Nhiều câu hỏi được đặt ra. Lý do nào 10 người lính
thiệt mạng gồm 3 phi công, 7 nhân viên phi hành trong 2 tai nạn máy bay xảy ra
liên tiếp trong 2 ngày, tại sao chỉ có phi công Trần Quang Khải được tuyên
dương, được thăng cấp đặc cách, coi là anh dũng hy sinh trong khi thi hành nhiệm
vụ huấn luyện?
Trong khi huấn luyện, bị tai nạn chết được truy tặng
danh hiệu anh hùng thì trong khi chiến đấu bị bắn “tan xác” nên được truy tặng
danh hiệu gì?
Chẳng lẽ công việc tìm kiếm phi công lâm nạn của phi
hành đoàn chiếc CASA-212 không được chế độ CSVN đánh giá quan trọng bằng việc
huấn luyện bay SU-30MK2 hay vì giá trị của chiếc CASA-212 không đắt tiền như
SU-30?
Bài viết này không bàn đến những lùm sùm, phỏng đoán
chưa có lời giải quanh cái chết của đại tá Trần Quang Khải, vì sao không tháo
được dây dù khi rơi xuống biển, để bị quấn vào người, mà chỉ muốn nói đến những
con kền kền và lũ ruồi nhặng đang bấu vào cái xác chết của thượng tá Trần Quang
Khải để rỉa rói, hút máu, kiếm chác:
1. Con kền kền to nhất là Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch
UBND thành phố Hà Nội ra chỉ thị cho sở giáo dục thâu nhận ngay vợ
phi công Trần Quang Khải vào dạy học tại trường trung học phổ thông Chu Văn An,
dù không biết khả năng “đứng lớp” của bà Khải ra sao.
2. Con kền kền thứ hai, nữ doanh nhân tên Trần
Uyên Phương nhận đỡ đầu cho con gái Trần Quang Khải là cháu Khánh Vân,
bằng cách trợ cấp toàn phần cho mọi phí tổn ăn học đến hết năm 18 tuổi.
3. Tập đoàn kền kền Mường
Thanh tặng vợ con đại tá Khải một căn hộ 80m² ở khu đô thị Thanh Hà, Hà
Đông-Hà Nội đang được xây dựng dù ông Khải đang là chủ 2 căn nhà khang trang, một
ở, một cho thuê, theo như giới nghệ sĩ nói về đại tá Khải.
4. Tập đoàn kền kền VTV
tặng hai năm dịch vụ miễn phí truyền hình cáp và Quỹ Tấm Lòng Việt –-Đài
Truyền Hình tặng một tivi.
Khi đám kền kền đang chen lấn, giành giật, xô đẩy
nhau bu vào cái chết của đại tá Khải thì một
cô giáo tên Trần Thị Mỹ Hà ở trường trung học phổ thông Trần Nhân Tông “bức
xúc” lên tiếng bày tỏ quan điểm, phản đối quyết định thu nhận vợ đại tá Khải
vào làm giáo viên giảng dạy ở THPT Chu Văn An là không hợp lý khi chưa biết khả
năng, nghề nghiệp của bà vợ ông Khải.
Khoan nói đến vì lý do gì, việc phê phán quyết định
của Nguyễn Đức Chung là một phê phán chính xác, hợp lý hay không? Người ta
không thể bổ nhiệm một người vào một chức vụ, một vị trí nào đó, khi chưa biết
được khả năng người đó có thích hợp với công việc được phân nhiệm không?
Khi chưa biết khả năng chuyên môn của bà Hà, vợ đại
tá Khải như thế nào mà đã ra quyết định thâu nhận, đặc cách vào việc giảng dạy
là một hành động hoàn toàn có tính cách mị dân, cố tình bịt miệng, không muốn
cho vợ đại tá Khải đặt câu hỏi hay có những phát biểu bất lợi cho chế độ CS Hà
Nội về cái chết của chồng mình, đồng thời nói lên việc tùy tiện, lạm quyền của
Nguyễn Đức Chung.
Thế là một lũ ruồi trâu ào ào bay đến tấn công tới tấp
cô giáo Trần Thị Mỹ Hà vì tội (dám) có ý kiến ngược lại với con kền kền chúa, đến
nỗi con kền kền chúa đang rỉa thịt đại tá Khải là Nguyễn Đức Chung thấy cũng
không ổn nên vội vàng đập cánh xua lũ ruồi trâu bay đi bớt. Cô giáo Mỹ Hà chỉ bị
khiển trách và khai trừ khỏi đảng.
Cùng lúc, trong một status trên Diễn đàn Nhà Báo Trẻ
ở facebook, nhà báo Mai Phan Lợi, trưởng văn phòng đại diện của báo Pháp Luật
thành phố HCM tại Hà Nội, trong một Poll thăm dò, đã dùng chữ “tan xác” diễn tả
tình trạng chiếc máy bay CASA-212 bị rơi và đặt các câu hỏi về nguyên nhân tai
nạn xảy ra cho chiếc phi cơ này.
Nhà báo Mai Phan Lợi không được may mắn như cô giáo
Mỹ Hà. Ông bị bộ trưởng Thông Tin & Truyền Thông rút thẻ nhà báo. Hơn thế nữa,
trong số những con kền kền cuồng đảng có ông “tướng” Lê Mã Lương phê bình, chỉ
trích Lợi là xúc phạm QĐNDVN, đòi áp dụng kỷ luật nặng nề với ông vì đã cả gan
dùng hai chữ “tan xác” để chỉ tình trạng chiếc CASA-212 khi bị rơi.
Sống và làm báo trong chế độ cộng sản VN, ông Lợi mất
cảnh giác khi viết (lách). Lẽ ra khi ông Lợi mô tả tình trạng của chiếc
CASA-212, nên dùng chữ (tan) vỡ thành nhiều mảnh, (xác) bay tứ tán khắp nơi thì
chắc không ai bắt lỗi được.
Hai chữ “tan xác” chỉ dành cho kẻ thù, ta chết vì
không biết tháo dù hay dù không bọc ngay cả khi huấn luyện cũng phải nói là “hy
sinh anh dũng khi chiến đấu” (với những sợi dây dù).
Trở lại câu hỏi, tại sao lũ kền kền và ruồi trâu chỉ
bâu vào cái chết của đại tá Khải mà rỉa, bỏ qua, không đếm xỉa, dòm ngó gì đến
2 phi công và 7 nhân viên của chiếc CASA-212 mất tích đã hơn 8 ngày? Hai thi thể
trong số 9 người đó đã được tìm thấy, nhưng chỉ được nói đến trong sự hờ hững,
lơ là của truyền thông, báo chí trong nước?
Cũng không thấy có nhà “hảo tâm”, “từ thiện” nào lên
tiếng ủy lạo, giúp đỡ tiền bạc, vật chất cho gia đình, con em của 9 nhân viên
phi hành đoàn chiếc CASA-212.
Phải chăng những món quà tặng cho vợ đại tá Trần
Quang Khải là lời nhắn nhủ cũng như đe dọa (ngầm) đến thiếu tá Nguyễn Hữu Cường,
người phi công sống sót trên chiếc SU-30MK2 là: hãy ngậm miệng lại thì sẽ yên
thân và có những đền bù xứng đáng, còn nếu tuyên bố lăng nhăng, lộ bí mật quốc
gia thì liệu hồn.
Việc mất 2 chiếc phi cơ, một chiến đấu, một tìm kiếm
cứu cấp trong vòng 2 ngày, cùng 10 quân nhân, rồi sẽ chìm vào quên lãng. Sẽ
không có một nguyên nhân hay một lời giải thích rõ ràng nào được đưa ra. Tất cả
sẽ giống như vụ cá chết ở khu công nghiệp Formosa, hạn hán ở đồng bằng sông Cửu
Long.
Thiếu tá Nguyễn Hữu Cường sau khi xuất viện, chắc sẽ
được đề nghị về hưu sớm. Thôi thì... hãy cố quên đi mà sống, lâu rồi đời người
cũng qua (và cũng quên).
26.06.2016
No comments:
Post a Comment