Friday, July 3, 2009

ĐẠI VỆ CHÍ DỊ

Đại Vệ chí dị
Vũ Nam
1.07.2009
http://damau.org/archives/7099
Lại nói dân nước Vệ đói khổ, oán than đến tận trời xanh, nhưng vì vua quan cai trị hà khắc nên không dám bày tỏ sự bất đồng. Gặp năm các nước đều sa sút về kinh tế, lại có việc quan công lộ Sài thành nước Vệ, dưới sự che chở của Phò mã, móc ngoặc với các thương nhân Đông Quốc chia nhau tiền vay của Đông Quốc. Nhân việc này, Hoàng đế Đông Quốc đe dọa tuyệt giao, cắt các khoản vay. Tướng quốc là Dũng và Triết Công ép Mạnh Vương thân chinh sang Đông Quốc xin hoàng đế Đông Quốc xá tội cho.
Sau chuyến đi Đông Quốc trở về, Mạnh Vương bỗng dưng thấy sĩ diện nổi lên, mất ăn mất ngủ, người cứ thấy thấp thỏm lo âu, xấu hổ không dám xuất hiện trước mặt thần dân. Tướng quốc Dũng nghĩ: Mình thân là Tướng quốc, lâu nay không những không thuần phục, nhiều khi còn cậy thế, câu kết với các đại thần, ăn chia quyền lợi, bắt chẹt Mạnh Vương. Nay Mạnh Vương phải thân chinh sang hầu Đông Quốc, tiếng là lo cho dân, thực chất là lo ghế cho Mạnh Vương (Phò mã cũng dính vào vụ ăn chặn tiền vay đó), nhưng thực ra mình cũng có phần lợi trong đó. Nay cũng nên lo cho Mạnh Vương một chút gọi là báo đáp ơn vua. Liền sai tả hữu đi khắp nước tìm thầy lang giỏi về chữa trị cho Mạnh Vương.

Mấy ngày sau, từ đất Nguyên có thầy lang Gia Cát Đỏ, tự xưng dòng dõi Gia Cát Vũ Hầu khi xưa đến yết kiến.
-Nhà ngươi tự xưng con cháu Gia Cát sao lại lưu lạc sang tận đất Nguyên? Mạnh Vương hỏi.
-Bẩm đại vương! Đại vương quên mất đất Nguyên nay đã thành làng mạc của Tề Quốc hay sao?
-Tội ta lớn thế ư? Mạnh Vương thở dài.
-Bẩm không ạ. Làm việc này đâu chỉ có mình đại vương. Khi xưa Chinh Vương, Đồng tướng quốc từng dâng mấy hòn đảo cho Tề Quốc. Kẻ phản loạn Thiệu đế cũng góp phần vào việc làm mất mấy đảo đó. Phần nữa hiện nay trên danh nghĩa đất Nguyên vẫn là của đại vương.
-Nhưng các ngươi đâu có nghe theo lời ta, các ngươi nghe theo sự sai khiến của Tề Vương đấy chứ !
-Nhưng bên ngoài ngộ vẫn là thần dân của đại vương!
-Thế ngươi có cách gì trị được bệnh của ta?
-Bẩm! Bệnh của đại vương là bệnh mới xuất hiện. Đại vương ăn nhiều sơn hào hải vị quá, thấy mình trẻ lại. Tự dưng có suy nghĩ như thời còn con trẻ, hay xấu hổ về các việc mình làm. Chẳng hạn như hồi nhỏ đại vương hay ăn cơm với trứng, tự dưng nhớ lại, nói phải lo cho thần dân có bát cơm với quả trứng. Điều này làm những kẻ lắm điều chế thêm đôi đũa vào làm người ta nghĩ đến cơm cúng đám ma… Bệnh này không khó chữa. Thuốc ở ngay bên cạnh bệ hạ.
Để chữa khỏi bệnh, nay xin dâng Đại Vương bài thuốc « Ngũ vị đế »:
Thứ nhất: Đại vương hãy thi hành hạ sách trị quốc. Ngày xưa tổ tiên của thần nói «Trị quốc: Thượng sách là lo cho dân làm ăn giàu có, nộp thuế nuôi quan lại. Trung sách là dân tự lo được cho mình, quan lại bóc lột dân để sống. Hạ sách là quan lại bóc lột cho dân hết đường sống, bán tài nguyên của đất nước, bán đất của tổ tiên đi, vay của nước ngoài về chia nhau. Phần thừa thì đem cứu tế cho dân.»
Thứ hai: Quan thượng thư bộ học Nhạc Bất Nhân vốn là kẻ vô dụng, thích danh vọng. Hay bày đặt cải cách, hay phát biểu lộng ngôn. Đại vương hãy dung túng cho hắn, để hắn làm ngu dân, hắn chịu sự chỉ trích của mấy kẻ đáng mặt là sỹ phu Vệ Quốc thay cho bệ hạ.
Thứ ba: Ở những nơi đang có tranh chấp với Tề Quốc, Đại Vương bổ nhiệm hờ các chức quan coi sóc các nơi đó, cấp cho chúng bổng lộc để ăn chơi. Như vậy dân Vệ không thể chửi Đại Vương bán nước được nữa.
Thứ tư: Đại Vương cho các quan lại tổ chức thật nhiều trò chơi, các cuộc thi có thưởng cho dân chúng tham gia. Ân xá cho các tù nhân phạm tội hình sự và các quan lại tham nhũng để tỏ rõ đức của Đại Vương.
Thứ năm: Đại Vương tăng cường mối quan hệ thân mật với Tề Quốc, để Tề Vương vì quyền lợi của mình mà phải bảo vệ Đại Vương.
Làm được năm điều ấy, Đại Vương cứ việc kê gối ngủ kỹ, không phải lo gì nữa.

Mạnh Vương đang nằm, vội nhỏm dậy, quỳ xuống lạy Gia Cát Đỏ mà rằng:
-May có tiên sinh đến chỉ bảo cho Quả nhân điều hơn lẽ thiệt. Nước Vệ này xin nghe theo sự sai bảo của tiên sinh và Tề Vương!!!

Mạnh Vương liền ban lệnh bố thí cho dân chúng, cấp gạo mốc cho các hộ cùng đinh. Mớm cho Nhạc Bất Nhân cải cách việc học trong nước. Tổ chức thật nhiều cuộc thi, nhiều ngày kỷ niệm. Bổ nhiệm quan trấn thủ Hoàng Đảo. Dân nước Vệ ca ngợi Mạnh Vương sáng suốt, kháo nhau rằng: nước Vệ lại sắp hưng đến nơi rồi…

---------------------

bài đã đăng của Vũ Nam
Đại Vệ chí dị - 01.07.2009


1 bình luận


Lan Huong viết:
Từ Minh Vương đến Mạnh Vương
Dân Vệ khốn khổ trăm đường kêu ca
Từ vùng sâu đến vùng xa
Trong nhà ngoài ngõ tiếng la rầm trời
Hôn quân bạo chúa khắp nơi
Bạc tiền đục khoét ăn chơi thả dàn
Nơi bán tước, nơi bán quan
Tài nguyên bán hết, túi tham chưa đầy
Hỏi đến thì dở bài bây
Giả câm, giả điếc, giả ngây, giả khờ
Rồi thì giả ngẩn, giả ngơ
Đất mất, biển mất cứ đờ mặt ra
Bỏ đồng bào, thờ đô la
Bỏ giang sơn đó, thờ ma bá quyền
- 02.07.2009 vào lúc 12:22 am


No comments: