Từ Linh
Tháng
10 15, 2014
NHÂN
TỐ BÍ ẨN
Mấy
hôm nay tôi cứ nghĩ về ông Đỗ Mười. Hơn nữa, tôi tưởng tượng tôi là Đỗ Mười.
Rồi tôi tự hỏi: Nếu là ông, tôi sẽ làm gì trong cảnh đất nước bị Tàu uy hiếp
này? Và câu trả lời là: Tôi không cần làm gì cả. Hoặc, tôi có thể làm rất
nhiều. Tùy tôi, cái tôi cá nhân, không phải cái tôi tập thể do Đảng chỉ đạo.
Tùy tôi là người hay là chuột.
Tôi
thử đi tìm Đỗ Mười nhưng chẳng thấy mấy. Bác cứ như “người bí ẩn”, như “nhân tố
bí ẩn”, như “người đi trên mây” ấy. Wikipedia phiên bản tiếng Anh bảo có rất ít
thông tin về Đỗ Mười, dù thông tin trên Wikipedia
tiếng Anh về bác cựu Tổng Bí thư này dài gấp mười lần bài trên Wikipedia
tiếng Việt.
Nhưng,
có lẽ lý do chính có ít thông tin về bác là vì bác thực sự không có gì đáng
nói, tính theo tiêu chuẩn “đáng nói” về một lãnh tụ trên thế giới, dù lãnh tụ
ấy thành hay bại, minh quân hay bạo chúa.
Có
ý kiến cho rằng: Bác Mười cũng giống như Xuân tóc đỏ – cậu trai nhặt banh sân
quần, nhờ số đỏ mà lên – bác Mười nghe đồn xuất thân hoạn lợn - Wikipedia
nói bác vốn là thợ sơn nhà (house painter) – nhờ có Đảng mà lên, và Đỗ Mười,
hay Mười tóc bạc, cũng chẳng khác gì Phiêu tóc tiêu, Mạnh tóc nhuộm, hay Trọng
tóc trắng, nói chung tất cả đều đỏ. Đó là ý kiến có chiều chế nhạo, vì xuất
thân và may mắn là một chuyện, còn việc họ làm lại là chuyện khác. Tôi vẫn tin
một người không đáng kể là vì người ấy không là, không làm, hoặc không có gì
đáng được nhắc đến, chứ không vì người ấy xuất thân hèn mọn hay số đỏ gặp hên.
MỘT
ĐỖ MƯỜI
Nói
như trên, thực ra cũng hơi oan cho bác Mười. Vì bác vẫn có ít nhất là một điều
hết sức “đáng kể”: Bác là người duy nhất còn sống, trong số 90 triệu dân Việt
đang sống, đã tham gia mật nghị Thành Đô bên Tàu vào tháng 9 năm 1990. Các bác
tham gia khác như Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng đều quy tiên cả rồi. Và có
tham gia thì chắc là bác biết cả về thỏa thuận Thành Đô, được đồn đãi là thỏa
thuận bán nước Việt cho Tàu, đồng ý cho Việt trở thành phiên bang, thuộc quốc,
vùng tự trị, hay tỉnh lỵ gì đó của Tàu.
Nhưng,
tuy là người duy nhất biết rõ, đến giờ bác Mười lại không nói gì. Và như thế,
đó sẽ là điều “đáng kể” thứ hai về Đỗ Mười, lịch sử sau này không thể bỏ sót,
nếu bác không đột biến và quyết định mở miệng. (Cũng có khi tuy tham gia nhưng
bác Mười lại không biết gì, hoặc không được biết gì, và nếu vậy thì quả là
không còn gì để nói nữa.)
Đáng
kể cũng vì trong những tuần đầu sau ngày 1/5/2014, ngày Tàu cắm giàn khoan 981
ở Việt Nam, trong khi cả nước sôi sục, dân xuống đường, trí thức lên tiếng… thì
Đỗ Mười im lặng, y như Nguyễn Phú Trọng im lặng, Lê Khả Phiêu im lặng, Nông Đức
Mạnh im lặng, kể cả Quốc hội cũng không dám ra nghị quyết lên án, không dám
kiện kẻ quấy rối nhà mình… Họ ứng xử cứ như Biển Đông là chuyện người, không
liên quan đến mình, dù các bác mấy năm nay vẫn khỏe mạnh, ăn uống bình thường,
không ai á khẩu.
Thực
vậy, trong đám tang Tướng Võ Nguyên Giáp ngày 13/10/2013, cả bốn bác Mười Phiêu
Mạnh Trọng đều có mặt nghiêm chỉnh, bộc lộ cảm xúc vừa phải, rõ ràng là không
ai liệt giường. Còn bác Mười thì vào ngày 25/1/2014, tuy gần 100 tuổi nhưng bác
vẫn có vẻ sung sức và cười mãn nguyện khi nhận huy hiệu 75 năm tuổi Đảng do ông
Trọng trao, lưng bác vẫn thẳng và khỏe để bắt tay ông Phiêu, ôm hôn ông Sang,
nhận hoa ông Mạnh. Bài “Đồng
chí Đỗ Mười nhận huy hiệu 75 tuổi Đảng” trên trang điện tử của Chính phủ
đăng cùng ngày còn trích lời ông Trọng khen bác Mười “Trong những năm gần đây,
tuy tuổi đã cao, nhưng đồng chí tiếp tục miệt mài nghiên cứu, tích cực tham gia
đóng góp nhiều ý kiến cho Đảng và Nhà nước.” Còn bác Mười nhân dịp này cũng “…
nguyện tiếp tục tuyệt đối trung thành với Đảng; nghiêm chỉnh chấp hành Điều lệ
Đảng, Cương lĩnh, Nghị quyết của Đảng và Nhà nước; không làm điều gì ảnh hưởng
đến uy tín và thanh danh của Đảng; ra sức bảo vệ Đảng….”
Hỏi:
Những vị như Đỗ Mười tuy không làm được nhiều điều đáng kể cho dân cho nước
nhưng vì sao họ cứ tuyệt đối, nghiêm chỉnh, ra sức trung thành, chấp hành và
bảo vệ Đảng thế nhỉ? Đáp: Họ chỉ đang làm một việc đơn giản là “ăn cây nào, rào
cây nấy.” Chắc là vậy. Nhưng, phải chăng khi cây Đảng mãi đỏ, mặc cho cây đời
mãi đen, thì dường như bi kịch là đây, hài kịch cũng là đây.
TẬP
THỂ BAO CHE ANH
Xét
cho cùng thì những vị như Đỗ Mười không làm được nhiều điều đáng kể, có lẽ,
phần lớn cũng chẳng phải lỗi tại họ, mà tại cái cơ chế nó thế, họ chỉ là lá nhỏ
trên cây đỏ.
Cơ
chế Đảng đẻ ra những diễn viên, và các vị Tổng Bí thư, trong đó có Đỗ Mười, chỉ
là những hình nhân mấp máy môi, hoặc đi đứng đưa tay giơ chân theo mười ngón
tay giựt dây của Đảng.
Và
một khi tập thể kiểm soát cá nhân thì một loạt câu hỏi được đặt ra: Vai trò của
cá nhân nằm đâu? Quyền của cá nhân nằm đâu? Cá nhân ấy có ‘vô nhiễm’ trách
nhiệm không? Cá nhân ấy có vô tội không khi Đảng phạm phải những sai lầm chết
người, từ Cải cách Ruộng đất, Nhân văn Giai phẩm, xét lại chống Đảng, đánh miền
Nam, đánh tư sản, kinh tế mới, học tập cải tạo, thỏa thuận Thành Đô, xóa bỏ ký
ức chiến tranh chống Tàu 1979, thờ 16 vàng 4 tốt, khai thác bô-xít, cho Tàu
thầu rừng đầu nguồn, im lặng ngoan hèn khi giặc Tàu cắm giàn khoan, nhưng cùng
lúc trấn áp bỏ tù người biểu tình yêu nước…?
Rõ
là khi tập thể bao cấp trách nhiệm, thì cá nhân sẽ trốn chui trốn nhủi trong
ngóc ngách của tập thể để được an toàn. Trăm sự cứ việc đổ đầu Đảng, còn cá
nhân gần như vô can, “còn Đảng còn mình” nghĩa là còn Đảng là còn chỗ nấp an
toàn.
Và
khi đã là hình nhân, thì hình nhân bằng đất, bằng bùn, bằng sắt, có xuất thân
bần nông, đầu bếp, y tá, thợ sơn, hoạn lợn hay thày giáo chăng nữa cũng chẳng
có nghĩa gì. Cơ chế Đảng vừa cho chỗ nấp, vừa cho phép những kẻ kém tài, bảo
thủ, tâm tha hóa nhưng khéo chơi trò chính trị, luôn tuyên bố “tuyệt đối trung
thành với Đảng”… được chiếm ghế lớn, quyền cao, được ngồi trên đầu dân, được
múa may quay cuồng với tư cách một cá nhân bất khả xâm phạm – dĩ nhiên là múa
may quay cuồng trong tay và dưới chân những kẻ sai bảo khác.
TẬP
THỂ THIÊU SỐNG ANH
Tập
thể bao bọc anh, nhưng đó mới chỉ là một vế, vì nói ngược lại cũng không sai,
bi và hài kịch diễn ra cùng lúc.
Tập
thể tuy bao che trách nhiệm cho cá nhân, nhưng tập thể cũng có thể hy sinh cá
nhân bất cứ lúc nào. Tập thể có thể thiêu sống cá nhân như thiêu sống vật tế
thần, nhân danh sự ổn định và an toàn của tập thể. Chuyện “con hổ” Chu Vĩnh
Khang, nguyên ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Tàu, một thời
bất khả xâm phạm vừa sa bẫy là một ví dụ rất điển hình.
Với
người dân cũng vậy, dư luận trong dân có thể kết án Đảng chung chung, nhưng dân
vẫn nhìn rất rõ những cá nhân đang chui nhủi đàng sau lưng Đảng.
Và
khi một tập thể sụp đổ, như hàng loạt các Đảng Cộng sản đã sụp đổ ở Đông Âu và
Liên Xô năm 1989-1991, thì những cá nhân sẽ hiện nguyên hình tội đồ. Nếu mượn
cách ví von mới đây của ông Nguyễn Phú Trọng thì có thể nói: Những tội đồ hiện
nguyên hình ấy gợi nhớ hình ảnh những con chuột lột, ướt nhão thảm hại và run
lẩy bẩy trước ánh mắt mọi người nhìn vào, đúng lúc cái bình (phong) là Đảng vỡ
tan tành.
Có
lẽ, đó chính là điều mà các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam đang trăn trở, vào
lúc cái bình phong rách nát không còn che chắn được bao lâu nữa cơn cuồng phong
là sự phẫn nộ của dân chúng. Có lẽ đó cũng là điều mà bốn vị Tổng Bí thư cũ và
mới đang trăn trở.
TRƯỜNG
KỲ IM LẶNG
Cũng
không chỉ bốn ông Mười Phiêu Mạnh Trọng, nhiều trí thức đã từng trăn trở điều
vừa kể, có vị trí thức còn đề nghị cả một kế sách cho bác Trọng thoát hiểm con
tàu Titanic Đảng đang chìm. Ngày 23/6/2014, nhà trí thức Hạ Đình Nguyên đã lên
tiếng khuyên ông Nguyễn Phú Trọng từ chức. Kết bài “Tổng
bí thư Nguyễn Phú Trọng trở thành thái hậu Dương Vân Nga, tại sao không?”
ông Nguyên viết:
“Gỡ
nhục cho mình, tháo ách cho nước, làm đối phương kinh ngạc, giá như Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng cùng nhân dân xoay trục, mà khẳng khái đứng dậy trao ghế cho
người khác, như Thái hậu Dương Vân Nga đã làm! Đất nước sẽ phát triển, Biển
Đông sẽ bình yên, thế đứng của Việt Nam sẽ bền vững. Và ông sẽ được toàn dân
xem xét, có thể được tôn vinh về nhân cách. Bám ghế thêm hai năm, rồi thui thủi
ra về với một linh hồn rách nát, phỏng thân thế sự nghiệp có ra gì! Cái vinh
quang chân chính sao không nắm lấy?”
Nhưng
bác Trọng vẫn im lặng. Hay là bác cũng có ngẫm nghĩ? Rồi từ đó đến nay, nhiều
người tâm huyết đã tiếp tục lên tiếng, đưa ra những lời kêu gọi, nhưng ông
Trọng, ông Sang, ông Dũng, ông Mười, ông Phiêu, ông Mạnh vẫn đều đều im lặng.
Họ
im lặng khi ngày 28/7/2014, 61 đảng viên tâm huyết với Đảng gửi “Thư ngỏ” đến
Ban Chấp hành Trung ương và toàn thể Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN),
yêu cầu:
“Trước
tình thế hiểm nghèo của đất nước, với trách nhiệm và vị thế của mình, ĐCSVN tự
giác và chủ động thay đổi Cương lĩnh, từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng chủ
nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối dân tộc và dân chủ, trọng tâm là chuyển
đổi thể chế chính trị từ toàn trị sang dân chủ một cách kiên quyết nhưng ôn
hòa…”
“Là
người chủ đất nước, nhân dân có quyền được biết và phải được biết sự thật về
quan hệ Việt Nam – Trung Quốc và những điều quan trọng đã ký kết với Trung Quốc
như thỏa thuận Thành Đô năm 1990, thỏa thuận về hoạch định biên giới trên đất
liền và vịnh Bắc Bộ, những thỏa thuận về kinh tế v.v…”
Họ
tiếp tục im lặng như không có gì xảy ra khi báo mạng Dân Quyền ngày
13/8/2014 đăng bài “Bí
mật Thành Đô: sao không hỏi ông Đỗ Mười” của tác giả Trần Phi Đông. Xin
trích:
“Ông
Phạm Văn Đồng đã mang tiếng với công hàm 1958 và đã quy tiên. Ông Nguyễn Văn
Linh cũng đã chết từ lâu. Người biết nhiều thông tin nhất về hội nghị Thành Đô là
ông Hồng Hà cũng đã qua đời…”
“Còn
một người duy nhất vẫn còn sống, và nghe nói tuy tuổi cao nhưng vẫn còn khỏe và
minh mẫn: ông Đỗ Mười ở ngay đường Phạm Đình Hồ, Hà Nội.”
“Sao
thiếu tướng Lê Duy Mật, đại tá Nguyễn Đăng Quang và 61 vị đảng viên trong nhóm
TN61 không đến chất vấn ông Mười?”
“Sao
người dân không kéo đến trước nhà ông Đỗ Mười và cử đại điện vào chất vấn ông?…”
“Đến
hỏi ông Đỗ Mười đi. Đến ngay kẻo muộn!”
“Dẫu
ông Mười không nói gì như ban lãnh đạo hiện thời của Đảng CSVN thì sự hiện diện
của người dân trước nhà ông đòi chất vấn ông cũng có rất rất nhiều ý nghĩa.”
Họ
im lặng khi ngày 2/9/2014, 20 cựu sĩ quan lên tiếng trong “Kiến
nghị của một số cựu sĩ quan Lực lượng Vũ trang Nhân dân gửi Lãnh đạo nhà nước
và Chính phủ CHXHCN Việt Nam”:
“Là
người chủ và người bảo vệ đất nước, Nhân dân và lực lượng vũ trang phải được
biết chính xác hoàn cảnh thực tế của Quốc gia. Vì vậy, Nhà nước phải báo cáo rõ
ràng với Nhân dân về thực trạng quan hệ Việt-Trung và về những ký kết liên quan
đến lãnh thổ trên biên giới, biển đảo và các hợp đồng kinh tế ảnh hưởng lớn đến
an ninh và chủ quyền của Quốc gia… yêu cầu Chủ tịch [Trương Tấn Sang] và Thủ
tướng cho chúng tôi và Nhân dân biết rõ thỏa thuận tại Hội nghị Thành Đô năm
1990.”
Kiến
thì kiến, nghị thì nghị, các bác vẫn một mực im lặng, cứ như “im lặng theo Đảng
là vàng.” Hay, như trên đã nói, các bác thực ra chỉ là hình nhân, không bị giựt
dây thì cứ nín lặng, rũ xuống, vô hồn?
IM
LẶNG LÀ LỬA
Nhưng,
bình tĩnh mà xét thì sự im lặng của các bác chỉ là một phản ứng thụ động, theo
thói quen, đầy tính chủ bại, và rất nguy hiểm cho bản thân các bác. Im lặng
không là vàng, mà là lửa sẽ thiêu rụi kẻ ngậm miệng khi dân cần họ nói.
Bác
Đỗ Mười, cũng như thất cả các vị khác, đều có thể nhân danh cá nhân mình và lên
tiếng, lên tiếng để rửa sạch vết nhơ đã im lặng đồng lõa với sai lầm. Đó là cơ
hội cuối cùng, trước khi quá trễ.
Ngoài
tư cách Đảng viên, tư cách lớn nhất của các bác là tư cách công dân nước Việt,
hơn nữa, tư cách của một con người, và đã là người thì cần biết tôn trọng sự
thật và biết lo toan cho sự an nguy của cộng đồng.
Bác
Mười cũng chỉ là dân nằm dưới luật pháp cơ mà. Hay là bác và Đảng hồi nào giờ
vẫn ngồi ngoài, ngồi trên, ngồi chồm hổm trên luật pháp và dân vẫn mặc kệ?
Chợt
nghĩ, sao Quốc hội không yêu cầu Đỗ Mười lên tiếng, và nếu bác bất tuân thì
phải xử như mọi người bất tuân khác. Hay Quốc hội không làm được vì bác Mười và
các vị trong Bộ Chính trị đang có “kim bài miễn tử” bất khả xâm phạm? (Gần đây,
trong khi nhà báo Gordon Chang – trên National Interest, 24/8 – nói Tập Cận Bình đang “xé nát” Đảng Cộng
sản Tàu vì chống tham nhũng không chừa cả Ủy viên Ban Thường trực Bộ Chính
trị, thì nhà báo đấu tranh dân chủ nổi tiếng ở Hoa lục, La Xương Bình (Luo
Changping) – trên Foreign Policy, 6/8 – lại yêu cầu Tập phải mạnh dạn “xé”
nát kim bài miễn tử rốt ráo hơn nữa, vì mọi người, bất kể đó là ai, đều
phải nằm dưới pháp luật.)
Vấn
đề nằm ở chỗ này: Vì sao Đảng, Bộ Chính trị và các ông Tổng Bí thư mới cũ cứ im
lặng trường kỳ trước lời kêu gọi đổi mới chính trị, bỏ chủ nghĩa, trả tự do cho
tù nhân lương tâm, đối thoại với dân, bạch hóa thông tin, báo chí tự do, bầu cử
tự do, tam quyền phân lập… dù nhiều người đã khuyến cáo đó là lối thoát duy
nhất, là sinh lộ giữa đất chết, cho nước, cho dân, cho cả Đảng?
SƯỚNG
NGAY
Chợt
xem truyền hình, tôi biết được thêm một chút về tâm lý con người, và điều này
hé mở giải đáp cho câu hỏi trên. Tóm tắt là: Bác Đỗ Mười, cũng như các lãnh đạo
Đảng khác, im lặng trường kỳ trước lời kêu gọi và ta thán của dân là vì các bác
không thể “hoãn cái sự sung sướng” của quyền lực trước mắt, dù là để cho toàn
dân, toàn Đảng và bản thân có thể sung sướng gấp trăm sau này. Nói nôm na thì
họ muốn “sướng ngay”, thay vì phải “chống cám dỗ hôm nay” để “mai sướng”.
Chuyện
được kể trên kênh NatGeo (National Geographic) trong loạt chương trình Brain Games, Mùa
3, chiếu vào đầu tháng 10/2014.
Có
9 đứa trẻ 6 tuổi, các bé đứng trước một thử thách đơn giản: Nếu nhịn thèm được
15 phút trước một cái bánh kem ngon lành, thì mỗi em sẽ có không phải một, mà
là ba cái bánh kem ngon lành. Nói cách khác, nhịn một thì được ba, và chỉ cần
nhịn 15 phút.
Thử
thách bắt đầu. Từng trẻ, trong căn phòng riêng được quan sát từ kiếng ngoài, tự
đưa ra chiến thuật chống thèm cho riêng mình:
Bé
thì đọc 24 chữ cái a,b,c,d,e,f… Bé thì đếm số 1,2,3,4,5,6…
Nhưng
24 chữ cái thì đọc khoảng 45 giây là xong, không giúp bé trụ được 15 phút, và
càng đếm thời gian thì càng thấy thời gian qua lâu hơn. Cái bánh thì nằm đó hớ
hênh mời mọc, 15 phút nhịn dài không chịu được.
Có
hai bé trai cùng ngồi một phòng, hai bé khuyến khích nhau kiềm chế. Bé thứ nhất
bảo: “Đừng ăn!” Bé thứ hai đáp: “Yeah! Tớ sẽ không ăn, tớ nghe cậu!”
Trong
khi đó, một bé gái cố chống thèm bằng cách đẩy ghế ra thật xa chiếc bàn có
bánh, bé hiểu “xa mặt thì cách lòng”. Phút thứ 11 trôi qua, phút thứ 12 trôi
qua. Nhưng đến phút 13, bé lại từ từ nhích ghế, nhích ghế gần lại chiếc bàn có
bánh… Rồi khi đến nơi, thay vì dùng tay, bé gục mặt xuống, dùng miệng ngoạm
chiếc bánh mà ăn ngon lành. Có lẽ bé nghĩ nếu không dùng tay thì không phạm
lỗi, nào ngờ “toeeeee…” tiếng còi báo thất bại reo lên, bé thua cuộc khi chỉ
còn 1 phút nữa là hết!
Với
hai bạn trai ‘phối hợp tác chiến’ trên kia thì sau 14 phút trôi qua, bỗng cậu
bé bên phải đổi ý. Không hiểu sao, cậu vội vàng cầm chiếc bánh nhét hết vào
miệng nhai ngồm ngoàm, như vừa ăn vừa giấu. Trong khi cậu bên trái tay cầm
bánh, nhưng dứt khoát không ăn, và chiến thắng.
Kết
quả là trong 9 trẻ trải qua thử thách chống thèm, có 5 bé thành công, nhịn ăn
bánh trong 15 phút, để được hưởng gấp ba.
THUA
CHẮC
Kết
thử thách, người dẫn chương trình vừa kể đưa ra hai nhận xét đáng chú ý:
Thứ
nhất: Chiến lược chống cám dỗ chỉ bằng ý chí, tức cứ ngồi trước cám dỗ rồi bụng
bảo dạ phải cầm lòng là một chiến lược tất thua và thua tất! Cần biết rời xa
cám dỗ, làm cho đầu óc mình bận rộn với việc khác, quên cám dỗ đi.
Thứ
hai: Khả năng chống cám dỗ (khổ trước, sướng sau), trong quá trình tiến hóa của
người, mới chỉ được phát triển 200.000 năm nay ở bán cầu não trước, trong khi
bản năng buông mình theo cám dỗ để được sướng ngay lại là bản năng thâm căn cố
đế của con người từ thuở hồng hoang triệu triệu năm trước.
Rút
lại thì chống cám dỗ (khổ trước, sướng sau), hoặc buông theo cám dỗ để mình bị
dụ dỗ (sướng ngay, bất kể ngày mai) nói lên khả năng tiến hóa của một con
người, và có lẽ cũng nói lên sự trưởng thành hay trẻ con của cả một dân tộc.
Lịch
sử loài người có lẽ cũng sẽ đánh giá một dân tộc, hay các cá nhân, bằng tiêu
chuẩn đơn giản đó thôi: Họ có dám chịu khổ hôm nay vì sự thật, tình thương,
nhân quyền, dân sinh, dân trí, dân chủ ngày mai, hay chỉ biết sướng ngay hôm
nay bất chấp đó là cái sướng của kẻ nô lệ quỳ gối, hay của thú vật chỉ thích
chăm sóc cho cái bụng, bộ phận sinh dục hay bộ lông, ổ nằm của mình.
CÁCH
MẠNG GÕ
Nếu
biểu tượng của cuộc biểu tình Chiếm đóng Trung Tâm ở Hong Kong vào tháng
10/2014 là người cầm dù, thì biểu tượng của cuộc đấu tranh vì sự thật và tình
người, vì lương tâm và dân chủ ở Việt Nam có lẽ là hình ảnh của người đàn bà
nông dân, áo bà ba, quần thụng, đi dép, đầu đội nón, đặc biệt là bà đưa bàn tay
lên gõ cửa nhà các vị lãnh đạo. Đó sẽ là cuộc “Cách mạng gõ”, hoặc “Cách mạng
mõ”.
Ngoài
ca hát, hô khẩu hiệu, người biểu tình có thể mang theo mỗi người một thanh tre
và một chiếc dùi nhỏ, để vừa đi vừa gõ, như người gõ cửa, như thằng Mõ. Hàng
chục, hàng trăm nghìn tiếng gõ sẽ vang lên, gõ đế đánh thức lương tâm người
cộng sản, để họ rời chỗ nấp sau tấm bình phong rách nát, hay chỗ nấp trong cái
bình vôi méo mó chật chội, để đứng thẳng dậy, thoát kiếp chuột hèn và ướt mèm,
vươn vai trở lại làm người, làm người dân.
Ngày
mai, sẽ có đứa cháu của ông Đỗ Mười, 17 tuổi, có thể cũng tên Phong như Hoàng
Chi Phong, đến gõ cửa nhà ông, hỏi ông về Thành Đô. Rồi sẽ có một trong 61 Đảng
viên ký Thư ngỏ ngày 28/7 đến nhà ông gõ cửa. Rồi sẽ có một hay mười vị cựu sĩ
quan viết Kiến nghị ngày 2/9 đến nhà ông gõ cửa. Nói chung, hễ công an ngơi
canh gác lúc nào là sẽ có người đến gõ cửa nhà ông Đỗ Mười lúc đó. Rồi có thể
sẽ có hàng trăm, hàng ngàn người, trong đó có rất đông các phụ huynh chở con
mình đi học, tụ tập trước nhà ông lúc 6 giờ mỗi sáng để gõ tre, gõ mõ đánh thức
ông dậy. Mỗi người cũng có thể sẽ mang theo một hòn cuội nhỏ, đặt trước nhà
ông. Rồi nhiều mùa lá đỏ héo úa trôi qua, lâu ngày cuội nhỏ sẽ thành gò to,
dưới chân gò sẽ có tấm bảng ghi “Nơi đây ngày trước là nhà ông Đỗ Mười”.
(Cũng
xin mở ngoặc để kết, có lẽ không thừa: Vì ông Đỗ Mười là người duy nhất sót lại
của Thành Đô, ông cũng nên hết sức cẩn trọng, biết đâu đang có thế lực đen tối
nào đó muốn ông im lặng vĩnh viễn.)
©
2014 Từ Linh & pro&contra
No comments:
Post a Comment