“Việt
Nam sẽ là ai trong tương lai?” – Một câu hỏi của quyền lực, không phải của
dân tộc
Vũ Đức Khanh
11/11/2025
Tóm
tắt: Bài
viết này phân tích câu hỏi “Việt Nam sẽ là ai trong tương lai?” trong bài diễn
văn của Tổng Bí thư Tô Lâm hôm 26/10 tại Hội thảo “Việt Nam học lần thứ
7” tại trụ sở Văn phòng Trung ương Đảng như một biểu hiện của tư duy
quyền lực mang tính tự quy chiếu.
Bài
viết lập luận rằng, dù ngôn ngữ của bài phát biểu được trau chuốt và giàu mỹ từ,
nó vẫn phản ánh một hệ hình tư tưởng khép kín, nơi phát triển được đặt trên nền
của kiểm soát hơn là tự do. Từ đó, bài viết đề xuất một hướng tiếp cận khác:
thay vì hỏi “Việt Nam sẽ là ai?”, điều cần hỏi là “Người Việt Nam sẽ được sống
như thế nào?” — tức là chuyển trọng tâm từ bản sắc hệ thống sang phẩm giá con
người, từ quyền lực cai trị sang tự do công dân.
***
Ngôn
từ quyền lực và khoảng trống của tự do
Tại
Hội thảo “Việt Nam học lần thứ 7”, Tổng Bí thư Tô Lâm đã đặt ra một câu hỏi
nghe có vẻ triết học.
Một
câu hỏi tưởng như khai mở, nhưng thực ra lại khép kín — như cánh cửa đã bị khóa
từ bên trong.
Trong
toàn bộ bài phát biểu, người ta nghe thấy nhiều mỹ từ: Phát triển bền vững,
công bằng xã hội, kinh tế xanh, nhân văn, đạo lý.
Ngôn
ngữ được sắp đặt cẩn trọng, nhịp nhàng, có tính biểu tượng cao, như thể mọi mâu
thuẫn của đời sống có thể được hóa giải nhờ ngữ pháp chính trị.
Tuy
nhiên, đằng sau sự chỉn chu ấy là một nghịch lý: Mọi điều đúng đắn được
nói ra, nhưng trong một hệ quy chiếu sai.
Bởi
lẽ, bài phát biểu ấy hoàn toàn vắng bóng khái niệm tự do công dân — nền tảng của
mọi tiến bộ bền vững.
Thay
vào đó, nó tái khẳng định những khái niệm mòn mỏi như “pháp quyền xã hội chủ
nghĩa”, “Nhà nước của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân”, những
công thức ngữ nghĩa được lập lại nhằm bảo tồn tính chính danh phản động của hệ
thống.
Ở
đây, “Nhân dân” không còn là những chủ thể sống, bằng xương bằng thịt,
đang mưu cầu hạnh phúc, mà trở thành một danh từ trừu tượng trong diễn ngôn của
quyền lực.
Khi
câu hỏi “Việt Nam sẽ là ai?” phản chiếu nỗi sợ đánh mất mình
Câu
hỏi “Việt Nam sẽ là ai trong tương lai?” — nghe qua có vẻ hướng ngoại,
nhưng thực chất lại bộc lộ một nỗi sợ nội tại: Nỗi sợ đánh mất bản thân
trong quá trình hội nhập.
Nó
là biểu hiện của một tư duy quyền lực mang tính phòng thủ bản sắc,
thay vì sáng tạo tương lai.
Một
quốc gia tự tin không cần phải tự hỏi “mình là ai”, bởi bản sắc của nó
được chứng minh qua khả năng sáng tạo, tự do tư tưởng và phẩm giá con người
được bảo vệ bằng luật pháp.
Chỉ
khi bản sắc bị áp đặt từ trên xuống, người ta mới lo sợ “hòa tan”.
Thật
mỉa mai khi một nhà lãnh đạo tuyên bố rằng “tài nguyên quý nhất của Việt Nam
là con người”, nhưng chính thể chế ấy lại trói buộc con người trong im
lặng, sợ hãi và phục tùng.
Làm
sao “phát huy trí tuệ” nếu tư duy độc lập bị xem là nguy hiểm?
Làm
sao “đổi mới sáng tạo” nếu thông tin bị kiểm duyệt và sự khác biệt bị trừng
phạt?
Làm
sao có “công bằng xã hội” khi quyền lực không có đối trọng và pháp luật
không bảo vệ người yếu thế?
Bởi
vậy, câu hỏi “Việt Nam sẽ là ai trong tương lai?” cần được đảo
ngược bản chất: “Người Việt Nam sẽ được sống như thế nào trong tương lai?”
Đó
mới là câu hỏi mang tinh thần khai phóng, không dành cho quyền lực, mà dành cho
con người.
Câu
hỏi đúng cho tương lai: Con người hay hệ thống?
Tương
lai của một dân tộc không được định nghĩa bởi danh xưng “xã hội chủ nghĩa”,
cũng không nằm trong các chiến lược “tăng trưởng xanh” hay “phát triển
bền vững”, mà ở chỗ “mỗi công dân có được trở thành chính mình hay không”
— được nói điều mình nghĩ, tin điều mình chọn, và sống cuộc đời không bị cưỡng
ép.
Một
chính quyền có thể tồn tại bằng vũ lực, nhưng một quốc gia chỉ tồn tại bằng đức
tin. Và đức tin không thể được tạo ra bằng diễn văn, mà bằng công lý, tự
do và sự thật.
Nếu
thật sự muốn đặt câu hỏi cho tương lai, thì câu hỏi đúng không phải là “Việt
Nam sẽ là ai?”, mà là: “Làm thế nào để người Việt Nam được sống
tự do, hạnh phúc và thịnh vượng trong một xã hội công bằng và nhân ái?”
Câu
hỏi ấy tưởng như giản dị, nhưng ẩn chứa một cuộc cách mạng tinh thần —
sự chuyển hóa từ ngôn ngữ của quyền lực sang ngôn ngữ của con người, từ quản trị
bằng sợ hãi sang phát triển bằng đức tin.
Khi
ấy, Việt Nam không cần phải “là ai” trong tương lai. Bởi một dân tộc tự
do, tự nó đã là chính nó.
__________
Tham
khảo:
Tô
Lâm, Phát biểu của Tổng Bí thư Tô Lâm với đại biểu tham dự Hội thảo quốc
tế Việt Nam học lần thứ 7, Hà Nội, ngày 26/10/2025:
No comments:
Post a Comment