Hôm 10.09 Kim Jong Un đã bí mật lên đường sang Nga. Chú này vốn sợ chết
nên ưu tiên đi tàu hỏa bọc thép mà ông và cha chú đã đóng riêng cho họ. Đoàn
tàu này thân bọc thép chịu được đạn chống tăng, kính chắn đạn, sàn chịu được
mìn nên nặng đến mức chỉ đi được tối đa 60km/giờ. Bên trong con tàu là cả một sự
xa xỉ kiểu bạo chúa [1]. Một kho thực phẩm ướp lạnh chứa tất cả các loại khoái
khẩu đắt tiền, từ Cristal Champagne, Hennessy Cognac, vang Bordeaux, fromage Thụy
sỹ, tôm hùm tươi v.v. Phục vụ trên tàu toàn là những cô gái trẻ đẹp.
Triều đình nhà Kim đã cho đóng tất cả là 90 toa tàu bọc thép loại này để
khi đi đường chia thành 3 đoàn tàu, tàu nào cũng dài 200-250m và có hai đầu
kéo. Đoàn tàu đi trước tất nhiên là để kiểm tra các loại chướng ngại vật hoặc
bom mìn. Còn Ủn ngồi trong toa nào của hai đoàn tàu sau là vấn đề hóc búa cho bất
cứ ai muốn sát hại chú.
Ông bố trời Kim Jong Il suốt đời chỉ đi tàu, thậm chí ông ta qua đời
trên tàu vào cuối năm 2011. Năm 2001 ông ta phải ngồi tàu 10 ngày liền để đến
Moskva gặp Putin. (Năm 1967 tôi đã đi Đức bằng tàu liên vận quốc tế. Quãng đường
từ Đại-Liên (Trung Quốc) xuyên qua Siberia đến Moskva chỉ đi 4 ngày đêm, vì tàu
chạy hơn 100km/giờ.)
Chú con trời Kim Jong Un thì không sợ máy bay như bố nên tháng 6.2018
đã bay sang Singapore gặp ông bạn Trump. Chiếc chuyên cơ IL-86 mang tên
"Chammae-1", (kiểu như „Airforce One“) bay về hướng Singapore, nhưng
trong đó không có chú Ủn. Mục đích của nó chỉ là để thu hút các loại sát thủ
trên đời này vào nó.
Còn chú Ủn ngồi trên một chiếc phi cơ khác của Air China. Cơ quan theo
dõi không lưu "Flightradar24.com" đã thấy chiếc máy bay này bay đi
Băc-Kinh. Nhưng giữa đường nó đổi transponder thành máy bay khác, chuyển hướng
bay đi Singapore. Cứ y như điệp viên 007, ngồi trên máy bay vẫn thấy nhột nhột.
Vậy nên mỗi lần sang Trung Quốc, sang Nga hay đi Việt Nam, như năm 2019
gặp ông bạn Trump lần hai, chú Ủn đều đi tàu hỏa. Quãng đường sang Hà Nội dài
4.500km tàu chậm của chú bò mất 4 ngày. Đường sắt đến Bắc Kinh dưới 800 km chỉ
cần một ngày. Tuy lâu nhưng ngồi giữa đám gái đẹp uống rượu tây thì cũng còn
đáng tiêu khiển. Nếu đi Moskva tàu phải bò mất 10 ngày nên chú hơi nản. Thế là
hai lần đi thăm Putin chú Ủn đều chọn Vladivostok ở Viễn Đông nước Nga làm đích
đến thăm. Như kiểu: Con đến thăm nhà bác nhưng chỉ ngồi ở phòng thường trực
ngoài cổng, sân nhà bác rộng quá. Phiền bác ra gặp con.
Quãng đường Bình-Nhưỡng – Vladivostok 1000km chú Ủn phải đi hơn một
ngày mới đến. Mọi việc bị ém nhẹm như mèo dấu cứt. Putin chiều chú Ủn, phải bay
gần 7.000 Km sang Vladivostok.
Để thiên hạ không nói là mình chiều thằng oắt, ông ta bảo: Cháu cứ sang
ngồi ở phòng thường trực, bác sẽ đến đó nói là dự hội nghị của đám nhân viên bảo
vệ, sẵn gặp cháu luôn. Thế là Putin bay xuyên 8 múi giờ sang Vladivostok dự cái
gọi là „Diễn đàn kinh tê Vladivostok“. Xong là chạy ra gặp Ủn.
Việc gì mà cả hai gã đều phải khổ sở như vậy? Ai cần ai trong vụ này?
Đây chính là sự đảo điên của lịch sử.
Một gã khổng lồ về quân sự như Nga, đang đòi làm siêu cường trở lại, giờ
đây cần đến vũ khí, đạn dược của một thằng lùn, được mình chăm bẵm từ hơn 80
năm qua. Trong cuộc chiến xâm lăng Ukraine, Nga mặc dù đã tăng tốc cực đại nền
công nghiệp quan sự của mình, vẫn lâm tình trạng thiếu vũ khí, đạn dược nặng nề.
Chú lùn nay đang trở thành một cứu tinh, vì chú bất chấp tất cả, từ danh dự, thể
diện đến luật quốc tế. Trung Quốc, Iran hoặc thậm chí cả nước Thổ có thể cung cấp
cái nọ cái kia cho Nga, nhưng vừa làm vừa sợ. Ít ra đám này vẫn còn thể diện phải
giữ.
Ủn thì bất chấp, vớ đươc ông bố đang chết khát là mang nước sang “bán”.
Bán chứ không biếu và lại vòi thêm ít viện trợ.
Bố khỉ, con với chả cái.
----
1-https://www.stern.de/.../mit-diesem-panzerzug-reist-kim...
HÌNH :
https://www.facebook.com/photo/?fbid=24183519837906095&set=pcb.24183566404568105
Putin
- Kim Jong Un hôm nay 13.09.2023 tại Viễn Đông nước Nga (Nguồn Reuters)
https://www.facebook.com/photo?fbid=24183520534572692&set=pcb.24183566404568105
Đón Kim Jong Un tháng 2.2019 tại Ga Đồng
Đăng (Nguồn: Japan Times.)
https://www.facebook.com/photo?fbid=24183522064572539&set=pcb.24183566404568105
Một bữa ăn trên tàu hỏa của Kim Jong
Il còn gọi là là Kim bố. (Nguồn: Kanalsalu)
https://www.facebook.com/photo?fbid=24183617617896317&set=pcb.24183566404568105
Thượng đỉnh Trump-Kim tại Hà Nội tháng
2.2019 (Nguồn PBS)
.
---------------------------------------
Thế
giới đảo điên (2) Chiến tranh Israel-Hamas
Cuộc tấn công khủng bố của Hamas vào Israel hôm 7.10.23 làm tôi choáng
váng nhiều ngày. Có bạn bảo tôi viết đi, nhưng tôi không thể tả được sự tuyệt vọng
của mình. Cuộc xung đột kéo dài hàng ngàn năm này không thể nhìn một cách khơi
khơi, lại càng không thể phán xử trắng đen như nhiều người đang làm.
Vụ Hamas thảm sát dã man hơn 1200 dân thường Israel, trong đó rất nhiều
trẻ em đã làm cho tương lai hòa bình cho cả hai dân tộc Do-Thái và Palestine vốn
đã đen tối càng trở nên mờ mịt. Cố gắng hòa bình của những người Do-Thái có
lương tâm bỗng bị dập tắt. Nhiều người bỗng cảm thấy sự nghiệp đấu tranh đòi
quyền có quê hương của người Palestine không còn tính chính danh. Mới trước đây
hai tuần, thủ tướng Netanyahu đang đối mặt với các cuộc biểu tình rầm rộ phản đối
ý đồ dỡ bỏ dần nền dân chủ của ông ta thì nay ông được phe đối lập ủng hộ tuyệt
đối trong một chính phủ đoàn kết dân tộc.
Phản ứng của Israel ngay sau đó đang khiến dư luận lo lắng cho số phận
của hơn 2 triệu thường dân Palestine ở Gaza. Cuộc chiến tranh Israel-Hamas đang
kéo sự chú ý của nhân loại ra khỏi cuộc chiến tội ác của Nga ở Ukraine, làm giảm
sút sự viện trợ của phương tây cho Ukraine. Các căng thẳng khác ở Biển Đông,
Đài Loan bỗng nhiên bị sao nhãng.
Để tìm cách cứu được chín con tin Đức bị bắt về Gaza thủ tướng Scholz
đã phải muối mặt ăn trưa với tiểu vương Qatar, kẻ đã viện trợ cho Hamas 1,5 tỷ
USD…
Thế giới đang đảo điên càng điên đảo.
Điều đáng sợ nhất là cuộc chiến tranh này đang chắp cánh cho các tư tưởng
cực đoan, đang khoét sâu hố hận thù. Người Do-Thái ở các nước Châu Âu bỗng lo sợ
cho sự an toàn của mình trước sự trả thù của người Ả-Rập. Đức và Pháp đã cấm
các cuộc biểu tình dưới khẩu hiệu „Tự do cho Palestine“. Trên mạng đầy rẫy những
hô hào „Tận diệt Hamas“.
Hiện nay Israel đang chuẩn bị hủy diệt Hamas bằng mọi giá. Bộ trưởng
ngoai giao Israel nói: Sau đợt này, sẽ là một Gaza khác. Thủ thướng Netanyahu
tuyên bố: Sẽ là một Trung Đông khác. Khác như thế nào? Một nghĩa địa hay một mảnh
đất sống thì không ai nói ra. Cựu thủ tướng Israel Bennett phát biểu: Làm gì mà
ầm ỹ lên thế? cuộc ném bom lần này vào Gaza, dù có đẫm máu bao nhiêu thì cũng
chỉ như Đồng Minh ném bom hủy diệt Dresden của Đức 1945.[1] (25.000 người chết
trong một đêm).
Có người cho rằng Hamas đã sai lầm tạo ra Trân Châu Cảng để rồi bị
Israel tận diệt, như Mỹ đã tiêu diệt tận gốc chủ nghĩa quân phiệt Nhật. Vế đầu
đúng: Nổi giận vì Trân Châu Cảng, Mỹ đã đánh bại chủ nghĩa quân phiệt Nhật.
Nhưng vế sau sai: Người Mỹ thắng trận vừa đảm bảo toàn vẹn lãnh thổ nước Nhật,
vừa trao quyền tự quyết cho nhân dân Nhật lại còn bảo đảm danh dự của Nhật
Hoàng, vốn là niềm tự hào của người Nhật. Sau đó Mỹ còn giúp đỡ người Nhật dân
chủ hóa, hiện đại hóa đất nước. Chủ nghĩa quân phiệt và tư tưởng phục thù hết đất
sống, bị tận diệt!
Có người cho rằng mạnh như IS mà còn bị tiêu diệt thì Hamas sức mấy.
Đúng, vì Hamas không có tầm cỡ quốc tế, không có tham vọng và khả năng bành trướng
như IS. Chúng chỉ hoạt động trong lòng Palestine và chủ yếu là ở Gaza. Nhưng
chính vì vậy nên Hamas được coi như một (trong các) ngọn cờ giải phóng dân tộc
và được một bộ phận người Palestine ủng hộ. Bên cạnh một chính đảng mang tư tưởng
islam, một đội quân hoạt động theo phương thức khủng bố, Hamas còn có một hệ thống
xã hội dân sự với các cơ quan cứu trợ, từ thiện, giáo dục làm việc rất hiệu quả.
Sau khi Hamas quét đuổi chính quyền tự trị Palestine (Palestinian Autonomy PA)
ra khỏi Gaza năm 2007, Gaza bị cắt hầu hết mọi nguồn tài chính do quốc tế viện
trợ. Nhưng ở đó không xảy ra nạn đói, không có bệnh dịch. Kể cả Covid 19 cũng
được xử lý êm thấm.
Hamas khác các chế độ thần quyền hồi giáo kiểu IS, Taliban hay Al Qaeda
ở chỗ không áp dụng các đạo luật hồi giáo khắc nghiệt với dân chúng. Cuộc sống ở
Gaza vẫn rất thế tục (secular), phụ nữ vẫn được làm việc, học hành. Tất cả những
việc đó giúp cho Hamas có uy tín trong dân chúng Gaza.
Do chấp nhận xã hội thế tục nên Hamas có khả năng tiếp thu, phát triển
khá tốt. Cách Hamas chọc mù được tình báo Mossad, xuyên thủng được hệ thống
phòng không vòm sắt (Iron Dome) tưởng như bất khả chiến thắng và cách đổ quân
đường không mà không có lính dù cho thấy Hamas đã phát triển khá xa trong mấy
năm qua. Đơn cử một việc là 8 ngày sau khi bị Israel oanh tạc, không kích dữ dội
chưa từng có, tên lửa Hamas hôm nay vẫn bắn sang Israel chứng tỏ chúng có tiềm
lực.
Khác những lần trước, bộ binh Israel chỉ đợi sau 1-2 ngày dập bom là
tràn vào Gaza thì lần này sau 8 ngày họ vẫn chỉ bao vây kín nhưng chưa đánh
vào. Họ biết lần này phải đối đầu với một đối thủ tầm cỡ khác những năm trước.
Họ đang tính đến cái giá phải trả khi đối đầu với những kẻ cuồng tín vừa tử vì
đạo, vừa cùng đường. Cái giá đó không chỉ là sinh mạng của hàng ngàn thanh niên
Israel, mà còn là sinh mạng của hàng triệu người Palestine mắc kẹt ở Gaza.
Cho đến hôm nay đã có 2.000 thường dân Palestine, trong đó hơn 600 trẻ
em bị thiệt mạng bởi các cuộc không kích của Israel. Quân Israel rải truyền đơn
kêu gọi 1 triệu dân Bắc Gaza di tản. Nhưng những người dân đã sống như người tỵ
nạn mấy thế hệ biết chạy đi đâu trong cái ổ lửa 368 km² bị bao vây bằng rào
thép kín mít này? Cũng có tin là Hamas ngăn cản hoặc khuyên dân chúng không di
tản.
Hiện nay đã có vài chục ngìn người đổ về phía nam Gaza, sát biên giới với
Ai-Cập và mắc kẹt ở đó trong cảnh màn trời chiếu đất. Ai-Cập không mở cửa, coi
đó là việc của Israel và Palestine. Israel cắt điện, cắt nước và đóng kín mọi cửa
khẩu, ngăn chặn tất cả nguồn tiếp tế cho Gaza, kể cả thuôc men và lương thực. Một
thảm họa nhân đạo đang xảy ra ở Gaza, chưa cần quân Israel tràn vào đánh nhau với
quân tử thủ Hamas.
Do vậy việc tận diệt Hamas lần này không đơn giản như một số người suy
diễn.
Người Do-Thái, vốn là nạn nhân của nạn diệt chủng Holocaus đang đau đầu.
Họ không muốn tạo ra ở Gaza hình ảnh về Warzawa 1943 và 1944 [3]. Việc ông
Bennett so sánh Gaza 2023 với Dresden 1945 là ám ảnh luôn bám theo người
Do-Thái.
Hôm nay Israel thông báo lùi thời gian tấn công bộ binh vào Gaza „vì thời
tiết“. Nhưng có thể vì họ cần chuẩn bị tốt hơn.
Với sức mạnh vượt trội về quân sự, lại được sự hậu thuẫn của Mỹ và
NATO, cứ cho là quân đội Israel lúc nào đó sẽ tiêu diệt được đám đầu não và rất
nhiều chiến binh Hamas, thậm chí có thể giải cứu được vài con tin. Số thường
dân Palestine vô tội bị giết là bao nhiêu không cần biết, rất có thể vẫn là tỷ
lệ 100/1 như xưa nay. Chỉ biết là Netanyahu sẽ tuyên bố hoàn thành việc tiêu diệt
Hamas để ngồi lại ghế thủ tướng, thoát bị ra tòa.
Nhưng liệu sau đó có hòa bình hay không?
Không! Tôi không đánh đồng bạo lực chủ trương giết dân thường của Hamas
với bạo lực của Israel nhằm tiêu diệt bọn khủng bố là chính, có để ý giảm thiểu
thiệt hại cho dân thường. Bạo lực chỉ sinh ra bạo lực và vòng xoắn này ngày
càng lên cao.
Israel có thể xóa sổ mảnh đất Gaza, biến nó thành khung cảnh mặt trăng,
kèm theo toàn bộ lực lượng Hamas. Hàng triệu người Palestine chỉ còn cách phá
hàng rào thép, hoặc chạy ra biển thoát cái chết ở Gaza. Họ lại tha hương mang
theo mối hận thù như người Do Thái đã chịu 2.000 năm trước.
Cái gốc của của xung đột vẫn còn nguyên, trong khi hận thù của hai bên
càng dâng cao.
Đã có lúc người ta tưởng rằng, cái gốc của xung đột đã được xóa bỏ. Hai
dân tộc với hai nhà nước có thể chế, có nền văn hóa khác nhau, hai tôn giáo lớn
cùng tồn tại bên nhau hòa bình.
(Còn tiếp)
-----
[1] https://www.spiegel.de/.../israel-ex-premier-naftali...
[2]https://en.wikipedia.org/wiki/Hamas
[3] Tháng 4-1943 Đức Quốc xã đã bao vây, hủy diệt khu Ghetto Do Thái ở
Warzawa, sau khi người Do-Thái ở đây nổi dậy. 40.000 người Do-thái bị giết chết.
Tháng 8-1944, Quân đội Quê hương Ba-lan tấn công giải phóng Warzawa. Đức
Quốc xã lại bao vây và hủy diệt thành phố. 180.000 người Ba-Lan đã bị giết. Hồng
quân Liên Xô đứng ngoài không vào cứu, vì Quân đội Quê hương là của chính phủ
tư sản Ba-Lan.
-----------------------------------
Thế
giới đảo điên (3) Xung đột Palestine-Israel
(tiếp theo)
Vụ bệnh viện ở Bắc Gaza bị ném bom đã dấy lên làn sóng chống Israel
trên toàn cầu. Mọi cố gắng ngoại giao nhằm giảm bớt đau khổ cho dân Palestine
và cứu 200 con tin thất bại toàn tập. Nguyên thủ của Jordanie, Ai-Cập và
Palestine đã hủy cuộc gặp bộ tứ với tổng thống Biden của nước Mỹ siêu cường.
Hai bên đều đổ tội cho nhau. Kẻ nào là thủ phạm thì chưa rõ. Người thì
cho rằng dù tên lửa của ai thì cũng đều do Israel không kich Gaza nên mới thế.
Israel cho rằng phải không kích Gaza để xóa sổ Hamas khủng bố tàn sát dân thường.
Hamas đòi xóa sổ Israel vì tội cướp đất sống của người Palestine. Cái vòng xoắn
bạo lực cứ thế dâng cao.
Thời học sinh ở Hà Nội tôi đã được xem vở kịch nói „Trở về Haifa“ (của
tác giả Ghasan Kanafan) nói về bi kịch mất quê hương của người Palestine. Ngày
nay, mỗi khi nghe câu nói „Sang năm tới Hoàng Sa“ trên FB của bác Nghiem
Vietanh, tôi lại nhớ đến bài hát của người Do-Thái: „Sang năm về
Jerussalem“. Từ thế kỷ 15, đây đã là lời thề của người Do Thái.
Có rất nhiều tác phẩm văn học, tài liệu lịch sử viết về cuộc xung đột
này, không thể dẫn giải hết. Chỉ có một sự thật: Mảnh đất mà bên này gọi là
Palestina, bên kia gọi là Israel từng là quê hương của cả hai dân tộc. Nằm lọt
thỏm trong đó, thành phố Jerussalem từng là cái nôi của cả đạo Hồi, đạo Thiên
chúa và đạo Do-Thái. Chiến tranh tôn giáo đã khiến cho người Do-Thái bị mất tổ
quốc vào năm 70 sau công nguyên. Cả dân tộc bị xua đuổi, chạy tan tác khắp thế
giới. Tới đâu họ cũng bị khinh rẻ, bị đàn áp và đã trải qua nhiều nạn diệt chủng.
Những người Palestine và số ít người Do-Thái còn trụ lại trên mảnh đất
hình dao găm đó cũng chẳng sướng gì hơn. Họ luôn là nạn nhân của các đế quốc, của
các cuộc thánh chiến. Đã tưởng chỉ có thời
trung cổ dã man mới gieo rắc thảm họa lên đầu họ. Nhưng đầu thế kỷ 20, khi
phương tây đã có nền dân chủ đại nghị, đã có tự do báo chí, có công pháp quốc tế
thì Chủ nghĩa Thực dân lại trở thành nguyên nhân của các xung đột mới. Trên „Diễn
đàn Khai phóng“ có loạt bài dài nói về „Hiệp ước Sykes-Picot và 100 năm hỗn loạn
ở Trung Đông“[1]
Vào ngày 16 tháng 5 năm 1916 cách đây hơn 100 năm, Anh và Pháp ký kết
hiệp ước Sykes-Picot để phân chia thuộc địa và các vùng bảo hộ ở Trung Đông sau
khi đâp tan đế quốc Ottoman. Hiệp ước này mang tên của hai nhà ngoại giao Mark
Syke của Anh và François Georges-Picot của Pháp. Người ta đàm tiếu là hai ông
dùng gậy vẽ trên cát các đường biên chia thuộc địa cho nước mình. Dù các đường
biên sau đó không như các vạch cát thì hiệp ước này đã tạo ra vô số những xung
đột sắc tộc. Trong đó có hai sự việc nghiêm trọng nhất: Xóa sổ quyền có nhà nước
của người Kurd và ngăn cản việc thành lập một nhà nước Palestine. Ai muốn tìm
hiểu xin đọc loạt bài trên „Diễn đàn khai phóng“.
Do-Thái là một dân tộc có sức sống mãnh liệt. Trải qua 2000 năm tha
hương, bị đàn áp, bị diệt chủng và đồng hóa nhưng trong mỗi gia đình vẫn giữ
nguyên tiếng nói và chữ viết, dù bị cấm. Đạo Do-Thái vẫn duy trì. Năm 1896,
Theodor Herzl thành lập phong trào Zionism, lấy tên ngọn đồi Zion ở Jerussalem
làm mục tiêu trở về quê hương của dân tộc Do-Thái.
Người Hồi giáo cảm nhận được việc này và luôn tìm cách đàn áp những người
Do Thái di dân về đây. Các tổ chức kháng chiến Zionist cũng phải bắt đầu bằng
khủng bố để chống lại [1]. Do được tổ chức tốt nên năm 1947 họ đã tận dụng cơ hội
Liên Hiệp Quốc chia đất, phục hồi quê hương cho người Do Thái để thành lập nhà
nước. Nhà nước này được thành lập bởi những người sống sót qua nạn diệt chủng
Holocaus và những người thành công trong kinh tế, chính trị, văn hóa trên toàn
cầu. Họ là kết tinh ưu tú nhất của dân tộc này và sử dụng bên cạnh kho kiến thức
vô bờ bến cả ý chí sắt đá bảo vệ và phục hưng quê hương. Đây chính là nguyên
nhân khiến cho Israel trở thành một nhà nước hùng mạnh, văn minh, vượt xa các
nước hồi giáo láng giềng. Họ đã khôi phục tiếng Hebrew từ một tử ngữ thành một
sinh ngữ. Năm 1966 Samuel Agnon là nhà văn tiếng Hebrew đầu tiên được giải thưởng
văn học Nobel.
Khi nhà nước Israel ra đời năm 1947, người Palestine vẫn chưa có nhà nước.
Mảnh đất này luôn là thuộc địa của Ottoman và sau 1917 là của Anh. Mọi nỗ lực
thành lập nhà nước của họ đều bị Anh đàn áp. Trong các cuộc chiến tranh 1948,
1967, 1973 cả thế giới Ả-Rập tập trung tiêu diệt nhà nước Do-Thái. Cứ mỗi lần
như vậy, người Ả-Rập lại bị mất thêm đất, Lãnh thổ Israel lại mở rộng. Người Palestine
bị xua đuổi khỏi quê hương, chạy dạt sang các nước láng giềng. Sau đó chỉ còn
người Palestine đơn độc chống lại Israel dưới sự lãnh đạo của PLO (Tổ chức giải
phóng Palestine). Rồi Israel mở nhiều đợt tấn công sang các nước láng giềng
(Sirya, Lebannon) nhằm tiêu diêt PLO.
PLO suy yếu không phải vì các đợt tấn công này, mà bởi các mâu thuẫn nội
tại và sự sụp đổ của phe XHCN, vốn là chỗ dựa, là hậu phương của họ. Mất mát lớn
nhất của PLO là cái chết của ông Yasser Arafat năm 2004. Từ đó ngọn cờ giải phóng
Palestin bị gành giật giữa Fatah (nòng cốt của PLO) và các phe nhóm cực đoan:
Hamas, Islamic Jihad và cả Hezbollah. Đỉnh cao của cuộc tranh giành quyền lực
này là cuộc chiến giữa Hamas và Fatah vào năm 2007. Từ đó Hamas độc chiếm giải
Gaza, đẩy toàn bộ lực lượng Fatah và chính quyền tự trị Palestine (Palestinian
Authonomy PA) sang bờ tây sông Jordan.
Bờ Tây sông Jordan thực chất nằm trong tay quân đội Israel. Lực lượng
này nằm ở đó để bảo vệ 750.00 người Do Thái sống trong hàng trăm khu định cư
liên tục mọc ra như những cái rễ cây tre. Hễ có một hành động khủng bố nào xảy
ra là họ tiến vào các thành phố Palestine để „tìm và diêt“. Chính quyền PLO bất
lực. Người Palestine coi chính quyền của ông Abbas là bù nhìn và chỉ còn hy vọng
vào Hamas.
Xung đột Palestine-Israel vốn mang cả yếu tố dân tộc, lãnh thổ, văn
hóa, tôn giáo và cả chính trị. Nhưng xung đột lãnh thổ là khốc liệt nhất. Hiện
nay hơn 9 triệu người Do Thái sống trên mảnh đất từng được gọi là Palestina. Họ
coi 22.000Km² trong lòng nhà nước Israel và 6.000km² của các khu định cư
Do-Thái nằm sâu trong các vùng tự trị của Palestine là quê hương của họ.
Còn 6 triệu người Palestine sống chen chúc trong 6.000km², bao gồm dải
Gaza (368km²) và bờ tây sông Jordan. Đó chưa kể 4 triệu người Palestine sống trong
các trại tỵ nạn ở các nước láng giềng (Jordanie, Lebanon, Syria, Ai-Cập..). Có
thể nói toàn bộ dân tộc Palestine 10 triệu người đều là người tỵ nạn từ 75 năm
qua. Giải Gaza là một nhà tù khổng lồ được bao bọc 3 phía bằng hàng rào thép
gai. Phía Đông là biển bị hải quân Israel kiểm soát 100%. Tất cả họ đều muốn
quay trở lại quê hương cũ của mình mà hiện người Do-Thái đang ở.
Sự bất bình đẳng về lãnh thổ này kéo theo sự bất bình đẳng về tài
nguyên đặc biệt là nguồn nước. Các nhà sinh thái học còn coi đây là cuộc chiến
vì nguồn nước. Nếu kể ra hết thì còn hàng trăm bất bình đẳng giữa hai bên.
Những người bênh Israel thì cho là người Palestine chỉ thích khủng bố,
không đủ năng lực thành lập nhà nước nên mới khổ vậy. Người bênh Palestine thì
cho là người Do-Thái vì bị ám ảnh ngàn đời về nạn mất quê hương khiến họ mất
khôn, luôn tìm cách bành trướng lãnh thổ, điển hình là các khu định cư chui sâu
vào vùng vốn đã được Liên Hợp Quốc chia cho Palestine. Có người phê phán phương
Tây luôn bênh Israel vì chịu sức ép của giới tài phiệt Do-Thái. Điều này khiến
cho phe PLO ôn hòa bị lực lượng khủng bố Hamas đánh bại. Hamas đã khiến phong
trào giải phóng dân tộc Palestine mất đi tính thế tục, trở thành phong trào
thánh chiến mang đậm chất khủng bố hồi giáo.
Sự thật nằm ở đâu đó giữa hai thái cực này. Ở cả hai bên đều có những kẻ
cực đoan và những người tỉnh táo. Năm 1993, hai ông Arafat và Rabin đã ký thỏa
thuận Oslo về việc thành lập hai nhà nước. Hai vị tổng tư lênh quân đội này đều
quá hiểu cái giá của độc lập. Họ kết bạn với nhau đến mức cả hai bà vợ cũng
thân nhau. Nhưng nền hòa bình này bị phá hoại, không phải do người Palestine,
mà bởi Jigal Amir, một kẻ cực đoan Do-Thái. Hai viên đạn từ họng súng của y đã
giết chết ông Rabin vào đêm 4.11.1995.
Ông Arafat đau xót vô cùng vì mất một người bạn lớn. Ông không thể sang
dự lễ tang ông Rabin, vì Israel không công nhận PLO. Đêm trước hôm tang lễ vợ
chồng ông lặng lẽ sang thăm bà góa Leah-Rabin. Bà Leah kể lại rằng ông Arafat
đã làm một việc chưa từng có của người Palestine. Ông tháo chiếc khăn rằn đội đầu
ra, cúi đầu viếng ông Rabin.
Còn nhiều cơ hội bị bỏ lỡ khác bởi cả hai bên. Có một điều là người
Do-Thái dù văn minh hùng mạnh đến mấy cũng không thể xua đuổi hết 10 triệu người
Palestine ra khỏi quê hương họ. Cuộc sống trong một xã hội công nghệ cao, giàu
có, văn minh mà luôn nơm nớp sợ bị giết thì vô giá trị.
Còn những người nằm dưới mà không thống nhất nổi thành một lực lượng,
không tìm được một tiếng nói chung lành mạnh thì suốt đời chịu cảnh bị áp bức.
----
[1]https://www.ojp.gov/.../jewish-zionist-terrorism-and...
[2]https://diendankhaiphong.org/hiep-uoc-sykes-picot-va-bi.../
.
HÌNH :
https://www.facebook.com/photo/?fbid=24455598267364916&set=pcb.24455674367357306
Bắt tay lịch sử của hai cừu địch tại Nhà trắng.
https://www.facebook.com/photo/?fbid=24455599824031427&set=pcb.24455674367357306
Bản đồ lãnh thổ giữa Israel và Palestine từ năm 1946 đến nay. Màu trắng
là vùng của người Do Thái, màu xanh của Palestine. Khi chiến tranh thế giới 2 kết
thúc, người Palestin chiếm 90% lãnh thổ nhưng không có nhà nước (vì cả Ottoman
và Anh đều không muốn). Ảnh tiếp theo là bản đồ phân chia do LHQ vẽ ra năm
1947, khi đó người Palestine được hưởng 44%. Lẽ tất nhiên là họ không chiu. Ảnh
thứ ba là diện tích sau cuộc chiến tranh 6 ngày năm 1967 và ảnh cuối là hiện trạng.
Các đốm trắng da báo là các khu định cư Do-Thái trong vùng "Tự trị
Palestine"
.
No comments:
Post a Comment