Huệ Vũ
Sunday, 10/12/2017 - 10:52:05
Dân
số Palestine hiện nay khoảng trên 8 triệu người. Số người đang sống ở Dải Gaza,
West Bank và trong lãnh thổ Do Thái chỉ trên 4 triệu. Hơn một nửa đang sống ở
những quốc gia Arab và các nước trên thế giới được coi như người tỵ nạn
Palestine. Hiện đang có khoảng 5 triệu người Palestine phải sống nhờ vào sự
chăm sóc của cơ quan UNRWA (United Nations Relief and Works Agency for
Palestine Refugees in the Near East).
Người
Palestine biểu tình ném đá và quân đội Do Thái gần một trạm kiểm soát của Israel
tại Tây Ngạn, Bethlehem ngày 9 tháng 12, 2017, sau khi Tổng Thống Hoa Kỳ tuyên
bố công nhận Jerusalem là thủ đô của Israel. (Musa Al Shaer/ Getty Images)
Dân
tộc Palestine có lẽ là dân tộc đau khổ nhất trên thế giới, trong lịch sử họ
chưa từng có quốc gia, và họ rất khó có thể tìm được một quốc gia trong giai
đoạn hiện nay khi Chủ Nghĩa Zionism chủ trương phải lấy lại tất cả “Vùng Đất
Hứa” theo Cựu Ước, và người Do Thái gần như thao túng chính sách ngoại giao của
nhiều cường quốc Tây Phương, trong đó có Hoa Kỳ.
Cùng
lúc đó, người Palestine lại cũng là con bài mà thành phần Hồi giáo Sunni cực
đoan muốn qua họ, dùng sự đàn áp của Do Thái để kích động tinh thần chống Tây
phương, chống chính phủ thế quyền, vua chúa tại các nước Á Rập. Khối Shiite do
Iran lãnh đạo cũng muốn dùng sự chiến đấu của người Palestine để cạnh tranh ảnh
hưởng và cảm tình trong khối Hồi Giáo.
Tên
gọi Palestine xuất hiện đầu tiên trong Cựu Ước là Philistin. Theo tài liệu của
đền thờ cổ Medinet Habu, Palestine là dân Peleset, một dân tộc miền biển, đã
xâm nhập Ai Cập dưới triều đại vua Usimare Ramesses III (cũng gọi là Ramses III
hay Ramese III), là vị Pharaoh thứ nhì của Triều đại thứ 20. Peleset được dịch
qua tiếng Anh là “Philistia.”
Hiện
cũng không thể xác định người Palestine hiện nay có phải là con cháu người
Philistines hay không. Theo lịch sử, vào năm 1000 BC, vua David của Do Thái
chinh phục người Philistines. Vào năm 922 BC vương quốc Israel bị chia làm đôi:
Israel ở phía bắc và Judad ở phía nam. Năm 721 BC Israel bị rơi vào tay
Assyria, đến năm 586 BC Judad bị Babylon chinh phục, thành phố Jerusalem bị phá
hủy, người Do Thái bị lưu đày.
Theo
các nghiên cứu gần đây, người Do Thái và Palestine có cùng huyết thống. Theo
họ, trong các đợt bị lưu đày, nhiều người Do Thái đã trốn tránh, cương quyết
tiếp tục ở lại quê hương, nhưng theo thời gian cả ngàn năm, họ đã thay đổi ngôn
ngữ, phong tục, để thích ứng với nhiều hoàn cảnh cay nghiệt, và cuối cùng họ đã
theo Hồi Giáo. Những kết quả nghiên cứu trên hiện cũng chưa được chính thức xác
nhận! Như vậy, dù có phải cùng là con cháu ông Abraham hay không, tiên tổ người
Palestine và Do Thái cũng đã từng là anh em trong một quốc gia kéo dài trong
nhiều trăm năm. Nhưng ngày hôm nay họ bị chính người anh em của mình trước kia
ngược đãi, đàn áp dã man. Họ cũng là nạn nhân của tranh chấp giữa Do Thái và
Hồi giáo.
Palestine,
sau thời kỳ Babylon là đế quốc Ba tư, La Mã cai trị. Tiếp theo đó là người Á
Rập Hồi giáo, đế quốc Thổ. Sau Thế Chiến Thứ Nhất, Palestine lại bị lệ thuộc
Anh.
Người
Do Thái sau khi bị đế quốc Babylon và Đế quốc La Mã lưu dày, bán làm nô lệ, đã
đi sinh sống nhiều nơi trên thế giới không còn hiện diện nhiều ở vùng đất
Palestine thuộc Anh (lãnh thổ Do Thái hiện nay, Tây Ngạn và Gaza), vào năm 1850
trong toàn vùng chỉ có khoảng 12 ngàn người.
Vào
năm 1897, người Do Thái hợp đại hội phục quốc đầu tiên ở thành phố Basle, Thụy
Sĩ, bàn cách thành lập quốc gia Do Thái. Đại hội trong năm 1904 đề nghị thành
lập quốc gia Do Thái ở Á Căn Đình (Argentina), nhưng đại hội năm 1906 đã quyết
định quốc gia Do Thái phải là Đất Hứa Palestine. Trong năm 1917, Ngoại Trưởng
Anh Arthur J. Balfour đã gởi thư cho một lãnh tụ phục quốc Do Thái hứa hẹn sẽ
giúp thành lập quốc gia Do Thái. Sau Thế Chiến Thứ Nhất, người Do Thái các nơi
trên thế giới ồ ạt trở về vùng đất này. Từ năm 1920 tới năm 1945 có khoảng 350
ngàn người Do Thái di cư hợp pháp vào Palestine.
Chủ
nghiã phục quốc Do Thái không chỉ đơn giản có một quốc gia Do Thái sống hòa
bình bên cạnh quốc gia Palestine hay chấp nhận người Palestine sống chung với
Do Thái. Quốc gia Do Thái đối với người Zionists phải là đất của vua David,
Salomon, đất mà Chúa Trời hứa hẹn với con cháu ông Abraham sẽ từ sông Ai cập
tới sông Euphrates có đất Kenite, Kamonite, Hittite, Perizzite, Rephain,
Amorite, Canaanite, Girgashite và Jubesite. (Genesis 15:18-20) chứ không phải
biên giới hiện nay.
Họ
cắt nghĩa giai đoạn 1000 năm trong sách Khải Huyền (Revelation) rằng thì là...
một khi người Do Thái phục hồi lại cõi bờ vua David, Salomon, sẽ tới thời kỳ
mạt thế và thăng thiên khoảng 7 năm, Chúa Jesus sẽ đến từ trời, hiện rực rỡ
trong mây đón rước những người tin Chúa lên thiên đàng. Sau giai đoạn này, Chúa
Jesus sẽ trở lại trần thế, chọn 144,000 người Do Thái cùng Ngài cai trị các
nước trên thế giới trong vòng 1000 năm cho tới ngày phán xét cuối cùng.
Những
điều tin tưởng trên của người Zionist có lẽ hoàn toàn bóp méo kinh điển. Nếu
Chúa Trời đã có hứa với ông Abraham thì phải chăng con cháu của ông ta, vua
David cũng đã từng nhận đất mà Ngài đã hứa? Kinh Thánh đã xác định Chúa Trời đã
chu toàn lời hứa qua các đoạn Joshua 21:43, Kings 8:56. Người Zeonist cũng đã
quên, không nhớ rằng tổ tiên của họ đã từng chối từ không công nhận chúa Jesus
là con của Chúa Trời. Qua Kings 9:6-9, Chúa Trời đã cảnh cáo nếu con cháu người
Do Thái không theo Chúa, không giữ lời Chúa, Ngài sẽ tước bỏ những đất đai mà
Ngài đã ban cho. Sự sụp đổ của vương quốc Israel-Juda phải chăng đã là sự trừng
phạt của Chúa Trời, và tội chối Chúa Jesus không công nhận Ngài là con Chúa
Trời cũng đã làm cho họ bị đế quốc La Mã bán làm nộ lệ khắp thế giới.
Tuy
nhiên, không phải chỉ có người Do Thái tin tưởng những điều huyễn hoặc mà các
nhà tiên tri Christian Zionists nêu lên. Nó được rộng rãi tin tưởng ở Anh và
Hoa Kỳ. Chính vì những tin tưởng như vậy mà Balfour đã cam kết với người
Zionist ở Anh, và Anh Quốc đã ngầm giúp cho người Do Thái trở về Palestine
trong thời gian cai trị vùng Palestine.
Ở
Hoa Kỳ, hội Người Thiên Chúa Đoàn Kết cho Do Thái (Christians United for Israel
- CUFI) là một hội rất mạnh. Người thành lập CUFI là Mục sư John C. Hagee của
Nhà thờ Cornerstone ở San Antonio/Texas có 19 ngàn tín đồ, giám đốc global
Evangelism Television, đã công khai tuyên bố quốc gia Do Thái phải gồm Tây Ngạn
và Gaza, đây là đất Chúa tuyệt đối dành riêng cho người Do Thái. Trong tháng 7
năm 2007, Mục sư Donald Wagner của đạo Presbyterian nói rằng điều ông lo ngại
nhất là Christian Zionists với trên 1 triệu tín đồ Evangelical trên thế giới đã
hết sức cực đoan chống Hồi Giáo và ủng hộ Do Thái có thể tạo thêm hận thù giữa
người Christian và người Hồi Giáo. Các nhà thờ Công Giáo (Catholic), Lutheran
và Orthodox trong vùng Trung Đông cũng rất lo sợ luận điệu của Evangelicals.
Người
phục quốc Do Thái không chỉ tin tưởng quốc gia của họ phải bao gồm những vùng
đất Tây Ngạn và Dải Gaza, Jerusalem phải là kinh đô của họ mà họ cũng không
chấp nhận sống chung với người Palestine.
Trong
năm 1895, ông Theodor Herzl được coi là nhà tiên tri của Zionism đã viết: “Hãy
tước đoạt nghị lực của dân tộc không đáng một xu trong nước chúng ta bằng cách
tước đoạt tài sản và xua đuổi chúng một cách vô cùng thận trọng.”
Người
lãnh đạo Do Thái đầu tiên là ông David Ben Gurion đã triệt để thực hiện chủ
trương của Herzl ngay từ lúc làn sóng di dân Do Thái mới bắt đầu trở về “Đất
Hứa” với hai chính sách là “Mua đất của người Palestine” và “chỉ dùng công nhân
Do Thái.” Người Do Thái đã thực sự bắt tay bí mật thực hiện chính sách thanh
lọc chủng tộc ngay từ năm 1937. Sau khi Ủy ban do ông Earl Peel cầm đầu đưa ra
kế hoạch phân chia Palestine, ông Ben Gurion đã tuyên bố: “Không thể có một
quốc gia Do Thái trong đó có một thiểu số người Á Rập nguy hiểm” và “Không thể
có quốc gia Do Thái nếu người mọi rợ điạ phương vẫn còn hiện diện trong biên
giới.”
Thế
chiến Thứ Hai kết thúc, người Do Thái vẫn còn kinh hoàng với thảm trạng
Holocaust, nhưng ngay sau đó họ lại không có một chút lòng nhân đạo nào đối với
dân tộc Palestine, để mỗi năm người Do Thái tưởng niệm Holocaust, thì người
Palestine cũng mỗi năm mỗi tưởng niệm thảm trạng al-Nakba.
Thảm
trạng al-Nakba không có giết người tập thể bằng hơi ngạt như Holocaust, nhưng
hàng trăm, hàng ngàn người dân vô tội bị xua đuổi khỏi nhà cửa, khỏi làng mạc
mà ông cha, tổ tiên của họ đã sống từ bao ngàn năm trước.
Ngày
14 tháng 5 năm 1948 là ngày Anh chấm dứt sự cai trị Palestine cũng là ngày Do
Thái tuyên bố độc lập, thì từ nhiều tháng trước, Ben Gurion đã ra lệnh cho lực
lượng dân quân Haganah phải dùng mọi cách từ đe doạ tới khủng bố để làm cho
người Palestine phải đi khỏi lãnh thổ càng nhiều càng tốt. Nhà sử học Edgar O'balance
đã viết lại thảm trạng: “Xe Do thái với máy phóng thanh ra lệnh cho người Á Rập
phải nhanh chóng di tản... những làng xã người Palestine bị bao vây buộc phải
ra đi trong vòng 2 hay 3 ngày... xe ủi đất Do Thái tới dỡ nhà cửa ngay trước
mắt họ.”
Từ
cuối năm 1947 tới tháng 3 năm 1949, Do Thái đã hệ thống xua đuổi người
Palestine trong 4 đợt, số người bị buộc phải ra đi trên 800,000 người. Dọn sạch
khoảng 500 thị trấn, làng mạc và bộ lạc Palestine. Theo ước tính của Liên Hiệp
Quốc chỉ có 150 ngàn trong số 950 ngàn người Palestine lúc bấy giờ nhất định ở
lại với quê hương của họ. Qua cuộc chiến 1967 giữa Ai Cập và Do Thái, trên 300
ngàn người Palestine nữa đã phải trở thành người tạm trú ở những nước lân cận.
Đức
Chúa Trời chắc chắn phải là đấng nhân từ, nếu người Do Thái xua đuổi người
Palestine để lập lại vương quốc David, Solomon, Ngài sẽ cho Chúa Jesus xuống
trần để cùng người Do Thái cai trị thế giới hình như nghe cũng chẳng thuận tai
chút nào. Thế nhưng, đây là sự tin tưởng của Christian Zionists, của
Evangelicals, của hàng triệu người có thế lực chính trị tại nhiều cường quốc,
cho nên người Palestine có lẽ khó tìm được những ngày bình an, dù họ có từ bỏ
những chiến thuật đấu tranh sai lầm của họ hiện nay hay không.
Xin
cầu nguyện cho người Palestine, cầu nguyện cho họ sớm thấy rằng hình thức đấu
tranh của họ không thích hợp, chỉ phản lại chính nghĩa của họ. Nhưng cũng xin
cầu nguyện cho những người Zionists sớm thấy rằng Chúa Trời là đấng nhân từ.
Ngài có ban đất cho Do Thái thì chắc chắn cũng chọn lựa một cách nhân từ, tự
nhiên chứ không phải xua đuổi, tước đoạt quyền sống, đàn áp, một dân tộc khác.
Cầu
nguyện cho thảm trạng chiếm đóng trong thế kỷ thứ 21 sớm chấm dứt, dân tộc
Palestine có thể sống bình an, mưu cầu hạnh phúc cho chính họ như các dân tộc
khác trên thế giới. Cầu nguyện cho trẻ em Palestine không còn ngồi tù, không
còn đi ném đá quân nhân, cảnh sát Do Thái để bị bắn chết. Cầu nguyện cho chúng
có thể cắp sách tới trường như trẻ em các dân tộc khác trên thế giới. (hv)
No comments:
Post a Comment