25/02/2018
Hình bìa tiểu thuyết
“Cò hồn Xã nghĩa”
““Dù
sao thì Đản Duẩn, Đản Chinh, Đản Linh, Đản Mười cũng là người tài, anh minh nhất
đất nước ta, đúng không cụ”.
“Tài
gì?” đảng trưởng Hò Văn Đản như cáu lại tôi. “Không có tớ thì có mà tài ăn vụng,
liếm đít hết. Cậu tưởng đánh nhau với Pháp, Mỹ là chuyện đi dong chơi đánh dậm,
gánh phân à? Nó có vũ khí hiện đại. Đánh nhau với nó là đánh nhau với vũ khí hiện
đại. Mình không có vũ khí hiện đại chọi lại, thắng nó thế chó nào được nó. Có
người dám hy sinh đánh nhau với nó nhưng không có súng đạn thì chỉ có đầu hàng.
Cơm ăn có thế thiếu, nhưng lại không thể thiếu súng đạn là vì thế. Tài gì mấy
thằng đó. Tớ hỏi cậu nhé: “Cậu có biết vì sao ta thắng được đế quốc Mỹ không?”.
Tôi
như một học sinh ngoan trả lời cụ:
“Thưa
cụ, vì ta có chính nghĩa, nhân dân ta có lòng yêu nước nồng nàn, dân tộc ta có
ý chí sắt thép, có nhận thức vĩ đại: Không có gì quý hơn độc lập tự do, lại
khôn ngoan: Bám thắt lưng địch mà đánh. Đánh, còn cái lai quần cũng đánh”.
Đảng
trưởng Hò Văn Đản ngắt lời tôi:
“Thôi,
thôi, thôi, cậu ơi! Ta thắng được Mỹ là do các đồng chí ở bên Quốc Cộng, Xô
Liên tin tớ. Họ chính thức nói với tớ thế này: Đồng chí quyết tâm đánh Mỹ, mười
năm, hai mươi năm, thậm chí đến người Việt Nam cuối cùng. Thiếu gì thì thiếu,
chúng tôi nhất quyết không để cho các đồng chí thiếu súng, thiếu đạn”
Bất
ngờ đảng trưởng Hò Văn Đản nheo nheo mí mắt liếc qua mặt tôi, giọng rất thân
tình:
“Các
đồng chí bên ấy, họ chiều mình lắm. Khi sang ngoại giao với với họ, không những
được cơm no rượu say mà còn có “bò cưỡi”[1] đều đều nữa. Cứ vài tuần lại thay một
cô. Gái Tây, gái Tàu khác hẳn gái ta, cậu ạ. Đến bây giờ, thỉnh thoảng tớ đi ị,
cúi đầu nhìn cái con giống của tớ, tớ lại nhớ đến cái khoản vĩ đại của cô này,
cô kia bên trời Tây góc Tàu. Nhớ đến mức tớ muốn ị muốn đái mà cũng không được”.
Đảng
trưởng Hò Văn Đản suýt xoa, giọng rất hào sảng:
“Cha,
cha. Trắng lốp. Đen xì. Thơm thơm như mùi táo Tây chín. Không giống như mấy đồng
bào gái nhà quê nước Mynga ta đâu, chỉ toàn các cô: “Mồ hôi dầu, uống nước chè
tàu bằng lá ổi[2]. Các đồng chí ở bên đó tiếp tớ như tiếp
thượng khách. Họ mời tớ ăn nghỉ ở khách sạn. Ăn có người nấu, uống có người
pha, bưng bê đến tận mồm. Quần áo thay ra, có ngay người đến lấy giặt. Còn tiền?
Các đồng chí bên ấy cho chi tiêu rất thoải mái”. Bỗng nhiên đảng trưởng Hò Văn
Đản nhăn nhăn cái mặt, giọng cao hẳn lên, hồ hồ hí hí: “Cậu có biết nỉ hảo,
a-le boa, đờ- rát- xì- tờ- vui- che là cái gì không?”. Nói rồi, Hò Văn Đản đắc
trí đưa tay vỗ bồm bộp vào cái chai đựng nước thải, mắt ngước lên nhìn tôi như
thách thức.
Cháu
thì: “Dạ, thưa cụ, cháu không biết ạ”.
“Tớ
không lạ hỉ, lạ nhỉ với cậu nữa”. Đảng trưởng Hò Văn Đản tiếp tục trong cơn hứng
chí. “Tớ kết luận luôn, cậu đếch biết là phải. Năm, sáu mươi tuổi đời mà chân
chưa bước qua luỹ tre làng, mắt chưa rời khỏi đít con trâu, vẫn cứ là anh nhà
quê một cục. Cách mạng, đổi mới hay không cũng thế mà thôi! Nỉ hảo là tiếng
mẹ Quốc Cộng, Bông – dua là tiếng Pháp, kẻ thù. He – lo là tiếng Anh, đế quốc.
Đờ-rát-xì-tờ-vui-che (zdravxtvuiche) là tiếng cha Xô Liên. Sống với người ta,
mình văn minh lịch sự là phải giao tiếp trò chuyện với người ta bằng tiếng nói
của người ta. Tiếp chuyện người nước của nước nào thì mình nói bằng bằng ngôn
ngữ của nước đó. Tớ biết có đến mấy chục ngoại ngữ là vì tớ phải trò chuyện với
nhiều dân tộc người trên thế giới. Nỉ hảo là gì? Là tốt, tốt, cảm ơn. A-le là
gì? Là nhanh nhanh, tiền boa nhanh. Cậu hiểu chưa? Đi với các em, ôm một tý,
hôn một tý, lịch sự là phải nỉ hảo, he- lo, đờ-rát-xì-tờ-vui-che, a-le boa
ngay”.
“Cụ
Đản dại gái”, tôi buột miệng kêu lên thành lời. Văn hóa nước Mynga ta, phàm là
đàn ông đem tiền cho gái đều bị coi là đàn ông hèn, thiếu nhân cách.
Nhưng
đảng trưởng Hò Văn Đản lại vui vẻ thừa nhận:
“Chứ
lị. Mô, tê, răng, rứa hay đâu, thế nào, cái gì, mi, choa, anh, tôi, đụ, địt,
đéo”[3] cũng thế cả thôi”. Hò Văn Đản nhay
nháy con mắt, tâm đắc: “Ở bên đó, tớ oách lắm! Anh em đồng chí quý tớ như vàng.
Đi đâu có xe đưa, xe đón. Đi là cứ đi bằng đít. Gái theo tớ cứ là gạt đi không
hết”. Hứng chí, Hò Văn Đản văn vẹo cái lưng. “Ở bên ấy, lãnh đạo được
quan tâm đặc biệt, ăn chơi thoải mái. Vì cả xã hội đều đồng tâm một
ý thức, lãnh đạo ăn nhiều thì thân xác được bồi bổ nhiều, sức càng khoẻ ra; sức
càng khoẻ ra thì phục vụ cách mạng càng được nhiều. Còn chơi nhiều thì được bồi
bổ ở cái tinh thần. Tinh thần sảng khoái, làm việc giờ nào, chất lượng cao giờ ấy.
Chả có lãng phí cái con khỉ mốc gì cả”.
Thấy
cụ vui, tôi cũng hào hứng hỏi thêm cụ:
“Cháu
hỏi cụ. Cụ nói, cụ là em Stalin, Mao Trạch Đông. Stalin, Mao Trạch Đông tuyên bố
Mỹ chỉ là con hổ giấy. Vậy sao nước Mynga ta đánh nhau với con hổ giấy mà người
lại chết nhiều như thế, đất nước còn bị con hổ giấy cào bới cho tanh bành tan
nát hết cả ra. Có phải là các ông bên Xô Liên, Quốc Cộng nói Mỹ chỉ là con hổ
giấy, có ý lừa dân mình, xui dại dân mình. Đảng mình ngu không biết, dân mình
ngu cũng không biết, cứ tưởng Mỹ là con hổ giấy thật, nên mới lao vào đánh Mỹ
như thiêu thân, phải không cụ”?
Đảng
trưởng Hò Văn Đản cười hồ hồ:
“Đảng
ta không ngu. Đảng ta, một hòn máu đỏ nên người hôm nay. Đảng ta khởi đầu có thể
là sâu bọ. Nhưng con sâu bọ đó luôn biết biến mình để phù hợp với hoàn cảnh sống
nên nó thông minh, tài trí và bất tử. Cậu nên ghi vào tâm cốt ý này. Còn dân
mình ngu thì đúng rồi. Ngu mới bị lừa. Ta đánh nhau với Mỹ, ta nói Mỹ chỉ là
con hổ giấy cho dân chúng hăng hái đi theo. Chứ ta nói sự thật, Mỹ không phải
là con hổ giấy, nó là con hổ thật, mạnh nhất thế giới, có bom nguyên tử. Bom
nguyên tử, quả chỉ nhỏ bằng cái nắm cơm cũng đủ giết hàng ngàn người một lúc.
Nó lại có cả vũ khí hóa học. Chỉ cần một lượng khói nhỏ như ta hun chuột phun
ra, cũng đủ giết chết cả ngàn người. Nói sự thật ra như thế, dân nghe sợ vải
đái ra, còn có ai hăng hái đi theo ta nữa. Chính Mao Trạch Đông cũng sợ con hổ
giấy vải cả đái ra mới tự trấn an mình như thế. Chứ Quốc Cộng không sợ thì Đài
Loan, Hồng Kông, Ma Cao, sao đến bây giờ vẫn không thuộc quyền quản lý của họ”.
Tôi
hỏi tiếp đảng trưởng Hò Văn Đản:
“Thưa
cụ. Cụ biết Mỹ không phải là con hổ giấy mà là con hổ thật, sao cụ cứ quyết tâm
đánh Mỹ?”.
Đảng
trưởng Hò Văn Đản hí hí cười lên:
“Không
đánh Mỹ, sao ta có huân chương Lenin, huy hiệu Mao Trạch Đông? Không đánh Mỹ,
làm sao Quốc Cộng, Xô Liên tin ta là cộng sản?”.
“Ối
trời ơi! Hò Văn Đản quyết tâm đánh Mỹ đến người Mynga cuối cùng, cũng cốt chỉ để
nhận huân huy chương và lập công với thế giới cộng sản, Trời ạ”. Nghĩ trong
lòng như vậy, nhưng miệng tôi lại như reo lên nói với đảng trưởng Hò Văn Đản:
“Cháu
nhớ ra rồi, cụ vừa khoe với cháu, cụ vừa được nhà nước anh cả, anh hai quyết định
tặng thưởng Huân chương Lênin, Huy hiệu Mao Trạch Đông. Thế giới chẳng có người
nào cùng lúc được thưởng huân chương và huy hiệu vĩ đại như vậy đâu”.
“Đúng
đấy cậu”. Đảng trưởng Hò Văn Đản nói giọng khiêm tốn. “Người đựơc cả hai như tớ,
hiếm có trên thế giới lắm”.
“Trời
ạ!, tôi thầm kêu lên. “Chả trách mà cụ thích trí, tủm tỉm, ngồi lâu trong nhà
xí nhâm nhi cái huân chương Lenin, cái huy hiệu Mao Trạch Đông như chó đói nhâm
nhi cứt ba nắng. Nó giông giống con người nào trong đời sống thực nhỉ? A, đúng
rồi. Nó giống bọn lâm tặc tìm được trầm hương; bọn cuồng dâm bắt được con gái
nhà lành; bọn cải cách bắt được trí phú địa hào, bọn giải phóng bắt được lính
Việt Nam Cộng hòa”.
“Vâng,
vâng. Cháu bỏ qua câu hỏi này. Cháu xin hỏi cụ câu cuối. Cháu giả sử rằng, chẳng
may cụ tròn “hai năm mươi” [4], cả dân tộc này xót thương cụ, khóc lóc cụ
như điên như dại, nước mắt tuôn ra như mưa từ trên trời đổ xuống, như nước từ
dưới biển dâng lên; rồi đau khổ, rồi hò hét, rồi rên rỉ xót thương, rồi lên án
kẻ nào bắt cụ đi vang động đến tận trời xanh, ầm ầm rung chuyển xuống tận Âm Phủ.
Tóm lại là khóc thương cụ như lần đầu tiên và cuối cùng được khóc, được thương
xót cụ còn hơn cả xót thương cha mẹ mình chết thì cụ có cho rằng dân chúng nước
Mynga ta đều là một lũ ngu không?”.
“Câu
hỏi của cậu quá hay”, đảng trưởng Hò Văn Đản bật lên cười hí hí, rồi ông ta
nghiêm cái mặt lại: “Không phải là dân ta ngu mà là dân ta quá ngu, đại ngu. Cậu
là thư ký ủy ban, cậu cứ bình tĩnh ngẫm đi. Sự thật, dân ta đã được hưởng một
tí gì độc lập, ấm no, hạnh phúc như tớ đã nói đâu? Chưa được gì hết. Tớ mới chỉ
đem lại đau thương và chết chóc cho dân tộc này. Tớ có phải là thằng ngu như lũ
chúng nó đâu mà tớ không nhận ra sự thật đó. Lý do hỏng là do tớ chọn đường
sai, tớ đã nhầm. Tớ cứ tưởng Xã nghĩa là có thật. Tớ cứ tưởng Mác-Lenin,
Stalin, Mao Trạch Đông là vô địch muôn năm, nên tớ mới hăng hái đi theo, làm
theo. Bây giờ thì lộ ra cả rồi, nó không phải như vậy. Tớ phí cả một đời làm cò
mồi cho cái học thuyết cò hồn vớ vẩn đó. Nếu tớ được trẻ lại, có ngu mấy tớ
cũng không đi theo con đường Xã nghĩa cò hồn ấy nữa. Còn như cậu nói, cả dân tộc
sẽ như cùng lên đồng khóc tớ. Tớ trân trọng cảm ơn. Nhưng tớ nói riêng với cậu,
dân mình khóc tớ như vậy là dân mình thuộc dạng đại ngu. Vì thật ra, tớ có phải
là cha mẹ của chúng nó đâu. Mà ở Mynga ta có câu: “Khóc như khóc cha chết”, chứ
có ai nói: “Khóc như khóc bác, khóc chú chết đâu”.
“Nhưng
thưa cụ. Dân Mynga ta đã coi cụ vừa là bác, vừa là cha, vừa là anh thì dân có
quyền nhập ba lần khóc vào một, chứ ạ?”.
“Thôi,
thôi cậu ơi”, đảng trưởng Hò Văn Đản xua xua tay. “Cái thằng Đản Hữu, cũng là
thằng vừa ngu vừa đểu. Hắn ám chỉ tớ là cái giống chó đấy. Chỉ có cái giống chó
mới lộn sòng vừa là bác, vừa là cha, vừa là anh như thế”.
“Vâng
vâng, cháu đồng tình với cụ. Cháu thấy cụ nói đúng. Vì cháu thấy cái giống chó
đụ nhau lung tung lắm, cụ ạ. Trong một bầy chó, có đực có cái, chó con sinh ra
không biết chó nào là cha, là bác, là chú, là anh, cụ ạ. Cháu xin hỏi cụ một
câu cuối nữa. Thế cụ đã chuẩn bị hậu sự gì cho mình chưa? Cụ có muốn xây lăng
như lăng cụ Lenin ở Xô Liên cho nó oách không?”.
Đảng
trưởng Hò Văn Đản có vẻ bùi ngùi, giọng trầm hẳn xuống:
“Khung.
Tớ đã viết trong di chúc rồi. Hỏa táng thành tro đem rải ba miền Bắc Trung Nam.
Không có gì vẫn tốt hơn có gì, phải không cậu?”. Đột nhiên đảng trưởng Hò Văn Đản
khe khẽ ngâm câu Kiều: “Xét mình công ít tội nhiều, Sống thừa, tôi đã, nên liều
mình tôi”. Phải hóa thôi. Cậu có biết người ta mổ lợn không? Để ướp được xác,
thân mình bị phanh xẻ không khác gì con lợn bị phanh xẻ trên bàn mổ. Ích chi.
Mà đã bị xẻ như vậy thì xác ở một nơi, hồn ở một nẻo, đau đớn lắm, cậu ơi”. Nói
rồi, đảng trưởng Hò Văn Đản ôm mặt khóc nức nở như một kẻ tội phạm sắp phải
hành hình và ông ta nói trong sự sợ hải: “Thằng Đản Duẩn, thằng Đản Mười, một
lũ Đản đi theo, ăn theo, không biết chúng có làm theo ý muốn của tớ không?”.
Thấy
đảng trưởng Hò Văn Đản khóc thê thảm quá, tôi không còn lòng dạ nào hỏi tiếp
ông ta thêm câu hỏi nào nữa.
No comments:
Post a Comment